• 485

Chương 80: Từ đầu chí cuối


Lục Thi Nhã cầm cốc nước lọc lên, uống một hớp hết sạch rồi bắt đầu kể. Kể toàn bộ kí ức từ năm cô ba tuổi đến năm mười tám tuổi, trôi chảy và không 8ngừng nghỉ.

Kể xong, Lục Thi Nhã lại cầm lấy cốc nước trước mặt anh uống một ngụm.

Vẻ mặt Nghiêm Chính Hạo thay đổi liên tục, đến cu3ối cùng chỉ biết sững sờ nhìn Lục Thi Nhã vẫn thản nhiên như không.

Vậy ánh mắt này của mẹ là gì?

Ms.Diêu trầm xuống, nghiêm túc nói.

Nha Nha, chuyện của con và Nghiêm Chính Hạo bỏ đi, về sau không nhắc tới nữa. Hôm nay mẹ còn có chuyện muốn nói với con, con nghe thôi...

Được rồi, cô nói không lại mẹ cô, cô quyết định chấp nhận nghe Ms.Diêu cằn nhằn.
Nói một hồi lâu, Ms.Diêu đột nhiên dừng lại.
Lục Thi Nhã hít sâu một hơi, cuối cùng cũng kết thúc. Nhưng bầu không khí không đúng lắm thì phải.
Cô khép chặt cổ áo trước ngực, mùa đông này lạnh thật đấy.

Tối muộn, Lục Thi Nhã mới về đến nhà, Ms.Diêu đang ngồi trên sofa
niệm kinh
.

Chia tay rồi hả?

Lục Thi Nhã gật đầu,
hội chứng tuổi teen
của Ms.Diêu thật sự biết cách tổn thương người khác mà.

Chia tay thật? Con có hỏi cô gái kia là ai không?

Nghiêm Chính Hạo không phản đối, Lục Thi Nhã cầm ảnh, vẫy tay chào tạm biệt anh rồi ra khỏi quán cafe.
Bên ngoài vô cùng lạnh, gió rét thổi ào ào, đau rát hết cả mặt.
Cô quấn chặt khăn, hai tay đút túi, ngày đông ảm đạm thế này thật là ngày tốt thích hợp để chia tay. Lục Thi Nhã cười khổ, cất bước về phía trước.
Nhưng Ms.Diêu thì lại hận rèn sắt không thành thép.

Con nhìn con đi, đi nói chia tay hay là đi để bị đá hả? Ngay cả câu này mà cũng không hỏi.


Cái này...


Nha Nha, hôm nay hình như mẹ nhìn thấy thằng bé đó.

Trong nháy mắt, Lục Thi Nhã sụp đổ, trời long đất lở, ngũ mã phanh thây.
Nhanh thế sao, trùng hợp vậy sao, chỉ một tuần, thành phố lớn như vậy, đã chạm mặt rồi?
Vừa xoay đầu lại, gương mặt mẹ cô lúc này còn âm u hơn cả trời đêm bên ngoài

Mẹ, mẹ bị trúng tà à?


Cái con bé này, ăn nói với mẹ như thế hả?

Lục Thi Nhã sững sờ, quay đầu lại cười.

Cái này, con không hỏi.

Cũng chia tay rồi, hỏi làm gì? Chẳng phải lại tốn công ngượng ngùng thêm sao?

Sao nào? Anh cảm thấy em với anh ấy còn có khả năng không? Còn cảm thấy9 hiện giờ, em vì cậu ấy mà vứt bỏ anh không?

Lục Thi Nhã vẫy tay gọi nhân viên phục vụ, ra hiệu xin thêm nước, thái độ vô cùng bình tĩnh, b6ình tĩnh đến đáng sợ.
Nghiêm Chính Hạo hồi lâu vẫn không nói gì, Lục Thi Nhã buồn bã cười.

Mẹ, nói không chừng là đúng đấy. Người nọ có khi là Tiểu Thần Thần thật đấy... ha ha.

Ms.Diêu sững sờ nhìn con gái mình.

Nha Nha, con gặp rồi à?

Đi khoảng một trăm mét, đột nhiên đằng sau truyền đến tiếng thở hổn hển, chưa quay đầu lại thì đã có một lồng ngực ấm áp dán vào lưng cô.

Xin lỗi, Tiểu Nhã, anh xin lỗi.

Giọng nói khổ sở của anh thật sự khiến Lục Thi Nhã thắt lòng.

Có lẽ anh không tin, Nghiêm Chính Hạo, n5hưng em thật lòng muốn lấy anh và luôn cố gắng vì điều đó. Chuyện tình của em và cậu ấy quá khổ sở. Trên thế giới này chỉ có mình em nhớ kĩ tình yêu ấy, mấy năm rồi mà em cũng chưa bước ra khỏi nỗi đau buồn đó. Anh bảo em dứt khoát quên đi, làm sao có thể? Nhưng từ giây phút đồng ý với anh thì em đã quyết định phải lựa chọn quên hết, có lẽ tốc độ cố gắng của em quá chậm khiến anh bận lòng, để tâm… Nói với anh những chuyện này, không phải muốn để anh thông cảm cho em mà là muốn cho anh biết, anh không thua bất cứ ai, chẳng qua duyên phận đôi ta quá mỏng.


Tiểu Nhã...

Nghiêm Chính Hạo đau khổ gọi, nhưng lúc này nó chẳng hề có ý nghĩa gì.

Nghiêm Chính Hạo, em cũng nợ anh một câu. Cảm ơn anh, cảm ơn anh đã cho em năm năm ấm áp. Em nghĩ, có lẽ suốt đời em cũng không quên sự ấm áp này.

Ôm được mấy phút, nếu gió lạnh không thốc tới thì có lẽ Lục Thi Nhã thật sự muốn tiếp tục ở trong vòng tay này. Nhưng gió lạnh mới là chủ đề hôm nay của cô, đời người luôn phải tiến về phía trước lần nữa.

Em đi đây, tạm biệt.

Không ngoảnh đầu lại, cô sợ ngoảnh đầu nữa thì sẽ không nỡ, cho nên nhanh chóng rảo bước mà đi.

Em và cậu ấy thật sự không thể sao?

Từ lúc gặp nhau cho đến bây giờ, câu hỏi quan tâm này của Nghiêm Chính Hạo, cuối cùng đã khiến cô được giải thoát hoàn toàn.

Ồ?

Điều này có nghĩa là gì? Lục Thi Nhã nhìn mẹ mình.
Ms.Diêu trợn mắt, bẻ bẻ cổ, bộ dạng rất bức bối.

À, cậu ấy giờ là một bệnh nhân của con. Mẹ tin không?

Một bàn tay vỗ bộp lên đầu cô.

Con nói cái gì?


Chúng ta, cứ thế này đi! Chính Hạo, em chân thành chúc anh hạnh phúc.

Lục Thi Nhã cảm thấy mình không cần phải ngồi tiếp ở đây nữa. Lần này, cô lưu loát đứng dậy và cầm tấm ảnh trên bàn, mỉm cười nói.

Anh chụp cho em rất đẹp. Có điều, về tình về lí em phải thu lại bức ảnh này.

Không sai, lẩm nhẩm niệm liên tục, ngay cả cô vào cửa cũng không nhận ra.

Mẹ, không tin Chúa Jesus nữa mà chuyển sang Phật giáo à?

Ms.Diêu nhìn cô con gái cưng gió bụi dặm trường trở về thì ngẩn người mất mấy phút mới đuổi theo cô vào phòng ngủ
hỏi thăm
.
Cô dừng bước, nhưng vẫn không muốn quay đầu lại.

Anh vẫn dịu dàng và tốt đẹp như vậy. Từ đầu chí cuối, em và anh ấy... trừ khi em muốn anh ấy chết thì mới có thể.

Lục Thi Nhã cười gượng nói, rồi lại chậm rãi bước đi.

Chuyện gì, mẹ nói đi, rụt rè thế này không giống phong cách của Ms.Diêu đâu!

Ms.Diêu đã chuẩn bị sẵn tâm lý, hít thở sâu ba lần, cân nhắc ba lần mới mở miệng.

Hôm nay có một vị khách đến cửa hàng hoa, mua rất nhiều hoa cúc chi, loại mà con thích ấy.


Nha Nha, đừng nghĩ nhiều, cũng có khả năng là mẹ nhìn nhầm. Người đó cao lớn hơn Tiểu Thần Thần nhiều. Tuy khuôn mặt rất giống, nhưng khí chất khác hẳn Tiểu Thần Thần, ánh mắt không độ ấm, lạnh buốt, như muốn đóng băng người ta luôn ấy.

Lục Thi Nhã nhìn mẹ mình nghĩ thầm, Ms.Diêu, mẹ có văn hóa ghê.
Lại có thể đi dạo đến cửa hàng mẹ cô mua hoa, Lục Thi Nhã sụt sùi một hồi, đây rốt cuộc là thói quen hay chỉ là tình cờ?
Lục Thi Nhã ôm đầu kêu đau.


Mẹ, mẹ không thể nhẹ tay chút à?



Dẹp dẹp dẹp, vờ vịt cái gì? Mẹ không rõ tay mẹ dùng bao nhiêu sức chắc? Chuyện là thế nào, Tiểu Thần Thần về bao giờ? Sao con cũng không nói? Hai đứa bọn con...



Hai đứa bọn con cái gì chứ? Ms.Diêu, Tiểu Thần Thần đã quên con rồi. Bảy năm trước là sự thật, giờ cậu ấy chỉ là một bệnh nhân cô con nhờ con kiểm tra hộ thôi.


Lục Thi Nhã ngồi trên giường cảm khái.

Ms.Diêu cũng cảm khái.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nam Thần Khó Theo Đuổi.