Chương 89: Suy nghĩ đột nhiên xuất hiện
-
Nam Thần Khó Theo Đuổi
- Triết Nhĩ Thính Âm
- 1466 chữ
- 2022-02-04 08:24:52
Tiểu Thần Thần cho cô một cái lườm, trong lòng Lục Thi Nhã cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Phó tổng Nhan, nghe nói anh tốt nghiệp MIT? Lại 8còn là kiến trúc sư trẻ tuổi nhất tốt nghiệp MIT, trình độ học vấn của anh thật sự khiến tôi cảm thấy bất ngờ.
Siêu thị ngày càng nhiều người, Lục Thi Nhã cố nín nhịn cảm xúc dâng trào trong lòng, nhanh nhẹn chọn toàn bộ đồ dùng hàng ngày cho anh, không tiếp tục trêu chọc anh nữa.
Nhan Thần Phi thấy cô thay anh chọn cốc, khăn mặt, đồ vệ sinh cá nhân… chân mày liền nhíu chặt lại, ánh mắt không ngừng lập lòe. Tại sao anh lại có cảm giác thỏa mãn khó giải thích thees này?
Đừng lộn xộn.
Lời này chẳng có tí uy lực nào, Lục Thi Nhã âm thầm cười ha hả trong lòng.
Nhan Thần Phi bị sự
vô ý
đụng chạm của cô làm cho không cách nào bình tĩnh nổi, mỗi khi sự mềm mại của cô rời đi anh lại bất giác dán sát vào người cô hơn.
Cảm nhận được hơi thở ấm áp đang dán chặt lấy mình, Lục Thi Nhã cảm thấy rất ngọt ngào. Quả nhiên chỉ có người đàn ông này mới có thể cho cô cảm giác hạnh phúc đến như thế này.
Hay là tạm thời anh đừng dọn tới đây vội, tiếp tục ở khách sạn, thế nào?
Ngay lập tức có một ánh mắt lạnh lùng bắn tới, Lục Thi Nhã hài lòng mỉm cười đứng dậy, không thèm để ý đến người nhỏ mọn nào đó nữa mà đi rửa bát đũa.
Ai vậy?
Lục Thi Nhã sững sờ, những lời này... thật quá 5quen thuộc.
Lục Thi Nhã vội vàng đổi đề tài khác.
Nhan Thần Phi ngẩng đầu nhìn cô, chân mày khẽ nhíu.
Một lát sau, Nhan Thần Phi nhàn nhạt trả lời.
Bởi vì c6ó người nói với tôi muốn thiết kế ra một căn nhà độc nhất vô nhị.
Được rồi, đi thôi, mau đi tính tiền nào.
Lục Thi Nhã nắm tay anh lôi đến chỗ xếp hàng thanh toán.
Nhan Thần Phi lạnh lùng trả lời, Lục Thi Nhã gật đầu, theo như thói quen sinh hoạt hiện tại của anh thì đây đúng là chuyện bình thường.
Nhưng, tuyệt đối không thể bỏ qua dễ dàng như vậy.
Không bận thì cùng đi mua đồ dùng hàng ngày đi, nếu như anh thật sự định ở đây.
Lục Thi Nhã cố ý nhấn mạnh điều kiện tiên quyết này. Dù sao tốc độ này cũng quá trâu bò rồi, mới sáng sớm hôm qua cô còn không dám tưởng tượng rằng hôm nay sẽ cùng ăn chung bữa sáng với anh.
Tới lúc thanh toán xong đã là hai tiếng sau, Lục Thi Nhã xách hai túi lớn chạy thẳng xuống chỗ để xe, người đàn ông phía sau cô vẫn đang ngẩn người nhìn chằm chằm túi đồ, dáng vẻ thật đáng yêu.
Thấy Nhan Thần Phi định đi vào khu để xe, Lục Thi Nhã vội vàng ngăn lại.
Nhan Thần Phi ngẩng đầu lên, nhìn cô một cách thận trọng rồi kiên định đáp.
Âm thanh đó vẫn luôn vang vọng trong đầu tôi, đuổi không đi.
Không nhớ.
Ồ.
Được rồi, lòng của Phó tổng Nhan thật rộng rãi, người ta chỉ tùy tiện nói một câu đã khiến anh xác định cả một đời.
Không.
Lục Thi Nhã cho người đàn ông đang cau chặt mày một ánh mắt buồn cười.
Nhan Thần Phi nhìn khuôn mặt vui vẻ của cô lại như người mất hồn, trái tim đập rộn một cách bất thường.
Nhìn đống đồ dùng trong xe, Nhan Thần Phi khẽ cả kinh. Từ nhãn hiệu đến màu sắc, kiểu dánh đều là những thứ anh thường dùng…
Lúc tính tiền, hàng người xếp hàng chờ thanh toán thật sự quá nhiều, nếu không nhờ Nhan Thần Phi cản trước cản sau có lẽ cô đã bị chen lấn đến chết.
Nhan Thần Phi không 3phản ứng, tiếp tục uống sữa.
Anh thích ngành khiến trúc này sao?
Ha... ha ha, cũng có thể là do suy nghĩ chủ quan của chính bản thân anh, đây là một trường hợp thường gặp trong tâm lý học.
Lục Thi Nhã chột dạ nghiêng đầu qua một bên, cô nhớ năm đó mình chỉ tùy tiện nói, thế mà lại...
Trước hết đi ăn cái gì đó đi đã, về còn phải thu dọn nữa, tôi không có sức nấu cơm đâu.
Lục Thi Nhã chỉ đồng hồ đeo tay, bây giờ đã sắp tới giờ cơm trưa rồi. Nhan Thần Phi do dự vài giây như thể anh không vui với quyết định này cho lắm, nhưng cuối cũng vẫn xuống xe.
Phó tổng Nhan, anh toát nhiều mồ hôi quá.
Lục Thi Nhã thừa dịp người bớt đông đưa tay lau hộ mồ hôi trên trán anh.
Núi băng
ngây ra nhìn cô, Lục Thi Nhã lập tức quăng cho anh một nụ cười quyến rũ.
Không thích.
Nhan Thần Phi lập tức trả lời.
Nế9u không thích tại sao lại học.
Trong lòng Lục Thi Nhã bỗng ngờ ngợ.
Không muốn?
Không phải, chỉ là không quen thôi.
Suy nghĩ chủ quan? Anh không cho là vậy.
Hôm nay anh có rảnh không?
Nhan Thần Phi thấy bộ dạng vui vẻ của cô cũng không trách cứ, chỉ là trong lòng lại càng thêm loạn.
Dòng người đông đúc, không thể nhúc nhích được nửa bước. Lục Thi Nhã ngẩng đầu lên, không biết từ lúc nào cô đã bị anh ôm vào lòng, lưng của cô dán chặt vào lồng ngực của anh, phía trước là xe đẩy, người ngoài không có bất cứ cơ hội nào đụng được vào người cô.
Cô chạy đến rồi tự giác nắm lấy bàn tay anh. Cảm nhận được cơ thể anh đột nhiên cứng ngắc, Lục Thi Nhã bèn nở một nụ cười với anh.
Phó tổng Nhan có muốn tôi bỏ tay ra không?
Lục Thi Nhã dẫn anh đến một nhà hàng món Âu.
Phó tổng Nhan, anh nhìn tôi như thế cả một đường không thấy mệt à? Đừng dùng ánh mắt đáng sợ như vậy nhìn tôi nữa, những thứ anh thường dùng hằng ngày đâu có khó đoán. Thay anh chọn những món đồ dùng hàng ngày đó đối với tôi là chuyện hết sức đơn giản, đừng quên tôi là bác sĩ tâm lý.
Tết Dương lịch đi đâu cũng toàn người là người.
Trong siêu thị, Nhan Thần Phi cao lớn đứng cùng một đám lom nhom thật sự rất giống hạc trong bầy gà, nhìn đôi mắt hơi hoảng hốt kia Lục Thi Nhã cảm thấy cực kì… đau bụng.
Được rồi, mau mua cho xong rồi đi về thôi.
Cô vừa nói vừa ăn đậu hũ của Tiểu Thần Thần.
Đừng trả lời nhanh như vậy, lúc trước anh nói không quen sự đụng chạm của người khác, nhưng chúng ta chẳng phải đã hôn rất nồng nhiệt sao? Cứ thử từng bước một, có lẽ nó không khó khăn như anh nghĩ đâu.
Nhan Thần Phi tức trợn mắt, anh cực kì khó chịu với câu nói vừa rồi của cô, chúng ta chẳng phải đã hôn rất nồng nhiệt sao? Rốt cuộc cô gái này là hạng người gì!
Tại sao nụ cười của cô lại có sức ảnh hướng lớn như vậy đối với anh, khiến anh không đối phó được?
Cô rất giỏi.
Tư thế này khiến trái tim của Lục Thi Nhã như muốn nổ tung tại chỗ.
Thấy anh cau mày, thi thoảng né tránh sự đụng chạm của người khác khiến Lục Thi Nhã cảm thấy vừa tức vừa buồn cười.
Ông trời, ông thật biết trêu ngươi nhau mà.
Nhan Thần Phi không trả lời, dường như đang có điều suy nghĩ.
Cô gái này thật sự vô liêm sỉ tới trình độ thượng thừa rồi, chỉ là tại sao mặc dù trong đầu rất ghét nhưng mọi tế bào trong cơ thể anh lại như đang reo vang khi cô cười khi cô tiếp cận anh, nhất là vị trí tiếp xúc nơi bàn tay kia, anh không kiềm chế được mà siết chặt.
Lục Thi Nhã cảm nhận được lực nắm truyền tới từ bàn tay liền cúi đầu mỉm cười.
Nhan Thần Phi điều chỉnh giọng nói của mình đến băng tần bình thản nhất.
Lục Thi Nhã nhìn anh nghiêng đầu né tránh lại càng buồn cười hơn, đây chính là hành động mỗi khi xấu hổ của Tiểu Thần Thần, làm sao mà thoát được khỏi ánh mắt cô?
Quá khen quá khen rồi, Phó tổng Nhan mới là tuổi trẻ tài cao, mới ngần ấy tuổi đã có danh tiếng, có tài sản, nghe nói một mẫu thiết kế của anh ngàn vàng cũng khó mua.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.