• 488

Chương 99: Gia đình


Nghe Ms.Diêu nói, hai mắt Mr.Lục đều trợn trắng, tay chỉ hai kẻ phản đồ, tức muốn khóc.


Ba, ba đừng tức giận.
<8br>

Con còn coi ba là ba con sao? Bây giờ ba đâu chỉ là tức giận, trái tim ba băng giá luôn rồi. Con gái ba bị thằng3 nhóc khốn nạn kia lừa chạy, ba…
Thở một hơi cũng không xong.

Hôn mê hôn mê, Mr.Lục thật sự muốn hôn mê?
Lục Thi Nhã nháy mắt với Ms.Diêu, Ms.Diêu nở nụ cười không tốt lành gì.

Đúng là làm bậy mà, tạo nghiệp gì sớm muộn cũng đều phải trả. Ms.Diêu, năm xưa tôi bắt cóc bà, nên sớm nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay. Đúng là báo ứng!

Mr.Lục cảm khái nói, nhưng lời nói lại ẩn chứa ý nghĩa khác.
Ms.Diêu mím môi, đi tới ôm hai cha con.

Ba, con biết bởi vì chuyện con bị bắt cóc năm đó mà ba vẫn luôn bất mãn với Tiểu… với Nhan Thần Phi. Nhưng dù là tám năm trước hay là thời điểm hiện giờ thì trái tim con chưa từng đi lạc. Về chuyện giữa con và Chính Hạo, kì thực ba mẹ đều biết nguyên nhân không phải do anh ấy, mà là do con, do con quá cố chấp bướng bỉnh, không biết quý trọng cho nên con mới có kết quả ngày hôm nay. Nếu con chỉ muốn tìm một người tốt, thì con và Chính Hạo đã sớm có kết quả, không đến mức đi tới tình trạng này.

Lục Thi Nhã bình tĩnh nói ra những lời tận đáy lòng, Mr.Lục và Ms.Diêu nhìn cô với những vẻ mặt khác nhau.
Sau một hồi im lặng, Ms.Diêu không kìm lòng được hỏi:
Mấy ngày ngắn ngủi, tiết tấu bay vọt lên một đẳng cấp khác.

Nha, sao trước đây con không nói thật với mẹ, làm mẹ tưởng con thật sự đã chết tâm với Tiểu Thần Thần?

Ms.Diêu thần kinh thô mà nói một câu, Lục Thi Nhã lắc đầu.
Nghe những lời này, Mr.Lục tức giận lắc đầu thở dài.

Nếu thằng bé nhớ lại chuyện trước kia thì sao? Nó có thể thừa nhận được không? Dù sao chuyện con bị bắt cóc năm xưa gây chấn động không nhỏ đối với nó. Thằng bé quá để tâm đến con, mẹ lo…


Ms.Diêu, mẹ đừng suy nghĩ nhiều, hãy tin tưởng con. Con là một bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp, con biết nắm chắc đúng mực. Nếu có một ngày anh ấy thật sự nhớ lại thì con nhất định sẽ không buông anh ấy ra nữa.

Xấu hổ đến mức luống cuống quay đầu đi.

Con cười cái gì mà cười? Lại đây ngồi, nói rõ từ đầu đến đuôi cho ba nghe!

Mr.Lục lên mặt hét, Lục Thi Nhã vô cùng tự hiểu lấy, liên tục gật đầu nghe theo.

Còn không phải là do bản thân con cũng không nhận ra sao? Mấy ngày qua có quá nhiều chuyện xảy ra, lại thêm chuyện ông ngoại nhập viện, ngay cả thời gian bình tĩnh để nói chuyện cũng không có thì đã bị ba phát hiện rồi.


Hồ đồ!

Mr.Lục đang im lặng bỗng quát lên khiến hai mẹ con sững sờ.
Khóc không ra nước mắt.
Cô mở điện thoại, chuẩn bị gọi hỏi tội thì có điện thoại báo có cuộc gọi đến.
Ba chữ
Nghiêm Chính Hạo
hiển thị trên màn hình.
Gõ lần hai.
Không ai mở cửa, phục vụ đi tới nói khách đã trả phòng.
Lục Thi Nhã như bị sét đánh trong nháy mắt.

Lão Lục, ông để Nha Nha đi tìm thằng bé đi. Chẳng phải lúc trước ông cụ cũng cho rằng ông không thể cho tôi hạnh phúc, cầm chổi lông gà đuổi ông ra khỏi đại viện sao? Cho đến ngày nay, tôi vẫn còn nhớ rõ những lời ông nói hôm đó. Nếu không phải vì tình cảm kiên định của ông thì tôi cũng sẽ không kiên quyết theo ông bỏ đi như vậy. Yêu một người là cần phải có dũng khí, ông phải tin tưởng con gái của chúng ta.

Woa…
Từ trước đến nay, Ms.Diêu luôn nói những lời thuộc hội chứng tuổi teen, bây giờ lại đột nhiên nói mấy lời tình cảm sâu sắc này, làm cho Lục Thi Nhã cảm động rối tinh rối mù, không lời chống đỡ.

Ngày hôm sau, xác định ông ngoại Diêu không sao, cả nhà Lục Thi Nhã khăn gói trở về thành phố Y.
Lục Thi Nhã đứng ở cửa nhìn Ms.Diêu và Mr.Lục bận bịu dọn dẹp, cảm thấy khó có thể mở miệng.

Ba…
Lục Thi Nhã nhỏ giọng gọi.

Lục Thi Nhã, con cũng không còn là đứa bé năm xưa nữa. Rốt cuộc con có suy nghĩ hay không, thằng bé kia, Nghiêm Chính Hạo… Nếu con muốn kết hôn, trở về ba tìm cho con người khác, khẳng định tốt hơn hai đứa nó.


Lão Lục, trước mặt con ông nói cái gì thế?


Mr.Lục, có phải bây giờ ông đã hiểu đ6ược tâm trạng năm xưa của ba vợ ông?

Thấy Mr.Lục hờn dỗi như một đứa trẻ, Ms.Diêu lập tức làm giá răn dạy, làm 5Lục Thi Nhã cười đến nghẹn thở.
Nhìn khuôn mặt mo của Mr.Lục kìa…
Khuôn mặt Ms.Diêu cũng trầm xuống.
Lục Thi Nhã cảm thấy bầu không khí rất tệ.
Thật mệt mỏi!
Lục Thi Nhã ngoan ngoãn kể hết đầu đuôi. Dù sao bọn họ cũng là ba mẹ cô, nếu sau này cô muốn ở bên Nhan Thần Phi thì cô nhất định phải bước qua cửa ải của Ms.Diêu và Mr.Lục trước, cho nên không thể giấu giếm một chút nào.
Nghe xong, Mr.Lục im lặng không nói gì.
Ms.Diêu cũng ngoài ý muốn nhìn con gái.
Mr.Lục im lặng nhìn hai mẹ con, rồi cả ba người đồng thời cười ra tiếng.
Không phải thứ gì cũng có thể diễn tả thành lời.
Rốt cuộc sự lo lắng treo đầu quả tim của Lục Thi Nhã cũng tan biến.
Cái hôn tạm biệt hôm qua nhiệt tình như vậy, nghĩ lại lại cảm thấy thẹn.
Gõ cửa.
Cốc cốc cốc.

Đi đi, đừng đứng ở đây như phạm nhân nữa, mau đưa thằng bé về nhà ăn một bữa cơm.

Mr.Lục đột nhiên lên tiếng, làm cho tâm trạng Lục Thi Nhã bay bay. Cô hôn mạnh lên mặt ông mấy cái, rồi cho Ms.Diêu một cái ôm thật chặt, sau đó đi đến khách sạn.
Lúc đến khách sạn, cô còn hơi kích động.
Ngoài mặt Lục Thi Nhã thề son sắt, nhưng trong lòng lại hơi lùi bước.

Không phải thằng bé đó thì không được sao?

Mr.Lục nghẹn một lúc lâu, rốt cuộc cũng mở miệng.
Lục Thi Nhã đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Mr.Lục, kéo tay ông.

Ba, con biết ba mẹ lo lắng cho con, nhưng chính ba cũng đã nói con không còn là trẻ con nữa. Nếu bảy năm trước ba cảm thấy con tùy hứng thì bây giờ ba có thể hoàn toàn tin tưởng con. Đây là sự lựa chọn của con, là cuộc sống con lựa chọn. Con không muốn mất đi anh ấy, nếu thật sự có thể tùy tiện tìm một người đàn ông để gả thì e là cả đời này con sẽ không thể giống như ba mẹ. Hoạn nạn nâng đỡ, ân ái trọn đời. Cho nên, ba mẹ hãy để cho con thử một lần nữa.

Lục Thi Nhã thật lòng thật dạ chia sẻ, khiến Mr.Lục rơi vào buồn khổ, hai tay xoa mặt một lúc lâu.

Nha Nha, con định quay lại với thằng bé thật sao?

Lục Thi Nhã đang cúi đầu gõ bàn ngước mắt lên.

Đúng vậy, con muốn quay lại bên cạnh anh ấy. Bảy năm rồi nhưng con vẫn không quên được anh ấy. Con nghĩ, nếu quãng đời còn lại của con không có anh ấy thì cuộc sống của con mãi mãi sẽ không viên mãn.

Trong lòng Lục Thi Nhã cảm thấy rất có lỗi, nhưng cô vẫn gật đầu.

Ba, bảy năm trước ba đã từng hỏi câu này. Đáp án của con vẫn luôn không thay đổi, con mong ba có thể hiểu cho con.

Ba người ngồi im, bầu không khí đóng băng tới cực điểm.
Lục Thi Nhã chần chừ vài giây mới bắt máy.



Nhà hàng Tây.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nam Thần Khó Theo Đuổi.