• 488

Chương 100: Chua xót



Chào cô, cô Lục.


Ngữ khí này… Lục Thi Nhã hơi căng thẳng nhìn về phía Nghiêm Chính Hạo.

Anh nở nụ cười chiêu bài của mình,8 dịu dàng ấm áp không chết người không bỏ qua.
Hứa Ngôn gật đầu.

Mấy tháng rồi?

Lục Thi Nhã nhìn cái bụng bằng phẳng của Hứa Ngôn, cứ nghĩ bên trong có một cục cưng thì cảm thấy thật thần kỳ.

Em nói anh này, người ta đã mang thai rồi mà anh còn không biết kiềm chế, anh còn là bác sĩ đấy, cẩn thận động thai.

Lục Thi Nhã cố gắng nói hàm súc nhất có thể, chỉ tiếc đôi vợ chồng có tu dưỡng cao này không chịu nổi, đỏ mặt một lần nữa.
Qua vài lượt rượu, Lục Thi Nhã không tránh được nói vài lời chúc phúc theo thói quen. Nhưng Nghiêm Chính Hạo cảm thấy giả, cho nên không
cổ xúy
cô tiếp tục.

Được rồi được rồi, anh Chính Hạo, khoe mẽ tình yêu trước mặt cẩu độc nhân như em là thất đức lắm đấy.

Nghiêm Chính Hạo và Hứa Ngôn đỏ mặt nói lảng sang chuyện khác để né tránh, trông vô cùng tức cười.

Tốt xấu gì em cũng giúp hai người đạt được ước nguyện, coi như là nửa bà mai. Không thành thật giao đãi toàn bộ sự việc thì hai người quá không nghĩa khí rồi.


Anh đi lấy rượu, hai em trò chuyện trước.

Nghiêm Chính Hạo bỏ chạy.
Lục Thi Nhã dở khóc dở cười nhìn bóng dáng chật vật vừa chạy mất, có phải cô muốn tìm tòi gốc rễ tới cùng đâu.
Thôi, vẫn nên mau đi mua vé thôi, tên không có lương tâm kia đi về trước rồi. Tầm giờ này, chắc Mr.Lục và Ms.Diêu cũng sắp đến thành phố Y.
Thật đáng thương cho cô mà!


Là của chị thì sẽ là của chị, có liên quan gì đến em đâu, Hứa Ngôn.

Ánh mắt hai người giao nhau lần nữa, mỗi bên đều có thâm ý riêng của mình.
Nghiêm Chính Hạo lấy rượu về, Lục Thi Nhã nhướng mày, nói:
Lục Thi Nhã bắt xe đến tập đoàn Thần Phong.
Hơn năm giờ là giờ cao điểm tan làm, Lục Thi Nhã chen tới trước quầy tiếp tân.
Tiếp tân vừa thấy dáng vẻ mệt mỏi vì lăn lội đường xa của Lục Thi Nhã liền nghiêm mặt hỏi cô có hẹn không.

Tính cách của cô thật khiến người ta đoán không ra.

Hứa Ngôn cảm khái nói, khiến Lục Thi Nhã đặc biệt kiêu ngạo.

Tốt xấu gì em cũng là bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp, làm sao có thể liếc mắt đã bị người khác nhìn thấu chứ? Nghề nghiệp cao cấp cũng phải ra vẻ mới có tố chất của nghề nghiệp cao cấp.

Không khí yên lặng khoảng mười giây, sau đó vang lên tiếng bật cười.
Hứa Ngôn 5vẫn còn ngây người, Nghiêm Chính Hạo lại bật cười lắc đầu chỉ Lục Thi Nhã.

Em ấy, một chút cũng chẳng thay đổi, chẳng đứng đắn một chút nào.


Em mà thay đổi thì e rằng hai người không có khả năng yên ổn ngồi trước mặt em đâu. Cô Hứa, tôi nói đúng không?


Tôi… tôi… tôi xin lỗi về chuyện lần trước.


Đừng đừng đừng, cô Hứa cứ giữ bản tính của mình thì tốt hơn. Tôi thích phụ nữ có quyết đoán, như vậy mới có thể trấn trụ được người đàn ông kim cương sáng lấp lánh bên cạnh cô.

Lục Thi Nhã nháy mắt ngây người.
Bản vẽ thiết kế là mạng sống của nhà thiết kế, bình thường đều cất giữ rất nghiêm ngặt, sao lại có thể bị lộ ra ngoài?
Nhớ tới lần đầu tiên đánh giá tâm lý cho Tiểu Thần Thần, cô phải
vượt năm ải, chém sáu tướng
mới vào được. Khó khăn như vậy mà còn bị tiết lộ, điều này chứng tỏ... Thiết kế của Tiểu Thần Thần cực kì đáng giá!
Nghe xong lời ngụy biện của Lục Thi Nhã, Hứa Ngôn nghẹn họng, không biết nên nói gì. Im lặng một lúc, cô không kìm được nói:

Thật ra cô đã giúp tôi và Chính Hạo rất nhiều, hôm nay chúng tôi có thể ở bên nhau, không thể không nhắc đến công của cô. Nhưng tôi sẽ không nói cảm ơn với cô, bởi vì tôi tin tôi có năng lực làm cho anh ấy hạnh phúc.

Lục Thi Nhã nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hứa Ngôn thì hơi ngạc nhiên.
Một lúc lâu sau có mới tiếng trả lời.

Chỉ là nghĩ thông suốt một vài chuyện, cho nên muốn nói cho em biết đầu tiên. Em nói không sai, cô ấy mới là phong cảnh anh không nên bỏ lỡ.

Nghiêm Chính Hạo cảm thán cười nói, ánh mắt nhìn Hứa Ngôn chứa chan tình cảm, làm Lục Thi Nhã không nhìn nổi nữa.

Em muốn làm mẹ nuôi.

Lục Thi Nhã chỉ vào bụng của Hứa Ngôn nói.
Hứa Ngôn ngạc nhiên vài giây, sau đó mỉm cười nhìn Lục Thi Nhã.
Hứa Ngôn đỏ mặt, kéo cổ áo bị Lục Thi Nhã đang dán mắt vào.

Cô Lục, tôi…


Chị lớn hơn em, gọi em là Tiểu Nhã giống anh Chính Hạo, hoặc gọi là Sharra cũng được, đừng gọi cô Lục này nọ, quá xa lạ.

Hai người phụ nữ nhìn nhau nở nụ cười. Lục Thi Nhã vô cùng hâm mộ người phụ nữ đang được vây trong hạnh phúc trước mặt.

Kì thực là tôi… có thai.
Hứa Ngôn đột nhiên nói.
Phụt…

Bọn anh dự định đón Tết xong sẽ kết hôn, mong em có thể tới dự.

Mẹ nó, may3 là cô không uống nước!
Cô vừa nghe được cái gì?

Năm tuần.


Vậy là trước khi em bắt gian… Được rồi, đứa bé này của hai người một nửa là của em, nếu không... em quá thua thiệt rồi.

Hứa Ngôn ngây người, Lục Thi Nhã cười nói:
Chạng vạng tối, Lục Thi Nhã về đến thành phố Y.
Cô đến căn hộ ở chung cư trước, bên trong tối đen, Tiểu Thần Thần không ở nhà, điện thoại cũng gọi không được.
Cô gọi cho Đàm Nghị, anh ta nói công ty xảy ra chuyện, bản vẽ thiết kế của Nhan Thần Phi bị lộ ra ngoài, anh đang mở họp với cao tầng của công ty.
Mỗi người đi một ngả, Lục Thi Nhã nhìn bóng lưng đi thành đôi của hai người, trong lòng bỗng chua xót.
Khi nào cô mới có thể phá tan tầng tầng lớp lớp chướng ngại, cùng Tiểu Thần Thần của cô an nhàn cười nói, nắm tay đi trên đường, làm cho người đời cảm nhận được hạnh phúc và vui mừng chia sẻ nó với hai người bọn cô?
Xoay người, hai hàng nước mắt rơi xuống.
Lục Thi Nhã cầm cốc trà, không có hình tượng phun ra.
Cũng may ngồi đối diện cô là vị trí của Nghiêm Chính Hạo, nếu không thì thật sự lúng túng rồi.
Lục Thi Nhã dời tầm mắt về phía bụng của Hứa Ngôn.
Lục Thi Nhã lắc đầu, nếu có hẹn thì cô còn tới hỏi làm gì.

Xin lỗi, không có hẹn trước thì phó tổng Nhan sẽ không gặp. Huống hồ hôm nay phó tổng Nhan không có ở công ty.

Tiếp tân nói năng lưu loát.
Lục Thi Nhã trêu ghẹo.
Hai người phụ nữa cùng bật cười, Nghiêm Chính Hạo lúng túng ho khan.

Nhắc mới nhớ, hai ba ngày trước hai người còn phát điên tìm em tâm sự. Sao hôm nay lại đột nhiên thành thế này? Trái tim nhỏ bé của em thật sự không chịu nổi, nghĩ thông suốt nhanh như vậy, muốn kết thành vợ chồng rồi?

Hứa Ngôn ngạc nhiên nhìn Lục Thi Nhã – người phụ nữ bí ẩn như một câu đố khó giải, sau đó bật cười giễu.

Khó trách anh ấy nói cô là một người phụ nữ dễ làm người ta mê luyến. Nếu tôi là đàn ông, sợ là tôi cũng sẽ thích cô.


Đáng tiếc cô là phụ nữ, lại còn là tình địch giành mất người đàn ông của tôi.

Lục Thi Nhã không giữ được bình tĩnh, cầm cốc nước uống ừng ực.
Cô9 ngạc nhiên nhìn hai người, mọi tâm tư suy nghĩ đều bị cắt đứt.

Hai người không sao chứ? Sao đã kết hôn rồi? Tốc độ cũng quá kinh 6người đi! Kết hôn còn mời… mời vợ cả là em?

Tốc độ này của Nghiêm Chính Hạo…
Lục Thi Nhã ngẩng lên nhìn Hứa Ngôn, bên trong cổ áo không che khuất được hết dấu đỏ.
Ặc, vậy là tối qua bọn họ còn
đánh lửa
hừng hực! Mệt cho cô lo lắng chiều qua Nghiêm Chính Hạo tới phòng bệnh là có ý đồ khác, hóa ra cô lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử.
Không có ở công ty?

Không có cái đầu cô ấy!


Cô chờ một chút, tôi gọi điện thoại.


Tiếp tân không cho cô một cái liếc mắt nào.

Quá không nể mặt mũi rồi!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nam Thần Khó Theo Đuổi.