2
-
Nắng, Mưa, em và anh...
- Cát Thảo
- 2948 chữ
- 2020-05-09 03:39:23
Số từ: 967
Tác giả: Cát Thảo
BachvietBooks phát hành
NXB Văn Học
T
rong tháng hè, tôi xin làm thêm tại một tiệm cà phê, vừa để tránh những tháng ngày cô đơn, vừa để kiếm thêm tiền tiêu vặt. Khi ra đi, mẹ để lại cho tôi một khoản tiền, có lẽ vừa đủ để tôi học xong đại học. Cha của Vũ nói sẽ giúp tôi chi trả học phí, nhưng tôi không muốn, dù sao tôi cũng đã đến tuổi có thể tự lo cho mình, tôi không còn phải là đứa trẻ năm tuổi cù bất cù bơ khi xưa.
Tôi trở lại trường sau kì nghỉ hè, mọi thứ dường như đã thay đổi. Bạn bè biết chuyện của gia đình tôi nên cũng động viên an ủi, nhưng không phải vì thế mà tôi có thể an nhiên cười như xưa.
Tôi trốn vào góc nhỏ của riêng mình, đi học, làm thêm, dõi theo anh và về thăm mẹ. Mỗi lần đến thăm mẹ, tôi mang theo những câu chuyện về anh, chỉ có điều, đáp lại tôi không còn là nước mắt và nụ cười vụn vỡ của mẹ mà chỉ là gió hiu hiu thổi, cỏ khe khẽ đong đưa. Phải chăng, mẹ đang về lắng nghe và dõi theo anh?
Một chiều thu nhạt nhòa nắng, những kìm nén lâu nay cứ thôi thúc nỗi cô đơn cuốn lấy tôi. Tôi nhớ mẹ, nhớ lại những hạnh phúc giản đơn mà giờ thì đã quá xa vời. Chán chường ngả lưng lên bãi cỏ, tôi nằm đó để mặc những suy nghĩ trôi đi vô định, rồi chợt nhận ra, tôi đang khóc. Nước mắt lăn không ngừng, vội vã, và tôi cũng không muốn những giọt nước mắt ấy ngừng, tôi cần biết mình còn có những lúc yếu đuối. Tiếng bước chân đang đến gần khiến tôi quay đầu lại nhìn. Đó là Vũ. Tôi ngồi dậy, nhìn về phía hồ nhưng không vội lau những giọt nước mắt. Khóc, thì cũng lỡ bị anh trông thấy rồi. Vũ đưa cho tôi tờ giấy ăn rồi từ tốn nói:
• Bạn cho mình địa chỉ mail được chứ?
Tôi gật đầu dù chưa biết anh muốn gì, anh lúng túng lấy cuốn sổ nhỏ và chiếc bút từ trong ba lô đưa cho tôi. Tôi viết, và cảm giác đôi mắt anh đang soi vào tôi như ánh sáng soi vào bóng tối. Tôi bỏ đi sau khi trả lại bút và sổ cho anh. Anh nói với theo. – Cảm ơn!
Buổi tối, khi về đến phòng tôi nhận được mail của anh. Những câu ngắn ngủi xen lẫn những dấu ba chấm, dường như anh rất ngập ngừng khi viết những dòng chữ ấy vậy.
Chào bạn! Mình là Vũ, lớp báo năm ba. Hôm nay, mình có… vô tình chụp hình bạn…lúc bạn khóc. Tấm hình ấy rất đẹp…nếu có thể, bạn có thể…cho phép mình…dùng tấm hình ấy…đi dự thi được không? Bạn trả lời mình sớm nhé. Cảm ơn bạn nhiều.
P/S: Mà địa chỉ này, có phải của… Lệ Dương, lớp văn năm hai không?
. Vũ gửi mail kèm theo những tấm hình của tôi, tôi không nghĩ là khoảnh khắc ấy đã lọt vào ống kính của anh. Những yếu đuối tôi giữ cho riêng mình đã bị anh phát hiện, và anh còn muốn để nhiều người khác cùng xem, điều ấy với tôi là không thể chấp nhận được, tôi trả lời, chỉ vẻn vẹn hai chữ
Không được.
Buổi học hôm sau có lẽ đã bình thường với tôi nếu như không có sự xuất hiện của anh. Anh đến và một lần nữa muốn tôi đồng ý để anh dùng tấm ảnh ấy đi dự thi.
• Nếu bạn không đồng ý, ngày nào mình cũng sẽ đến lớp bạn cho đến khi bạn đồng ý! – Anh rời lớp tôi với một lời tuyên chiến như vậy.
Tôi đã bị vài cô bạn lườm nguýt rồi ỳ xèo, ở học viện này có ai không biết anh – có tiền – đẹp trai – chưa có người yêu. Vậy mà anh lại nói với tôi những lời như vậy, điều ấy khiến nhiều cô gái thấy khó chịu. Đám bạn cùng phòng tôi rất ngạc nhiên không hiểu có chuyện gì, bởi họ biết tôi vẫn hay lên trang cá nhân của anh, người nói câu ấy, theo phỏng đoán của mọi người đáng lẽ nên là tôi nói mới phải.
• Có chuyện gì thế? Sao Vũ lại tìm mày thế? – Linh hỏi tôi khi tan học.
• Ừm, Tây hồ đi.
Dọc đường đi, và cả rất lâu rất lâu ngồi bên Tây hồ, tôi kể cho Linh nghe chuyện của tôi, những điều tôi cất giữ bấy lâu, cả lý do vì sao tôi quan tâm đến anh như vậy. Linh ngỡ ngàng, tôi biết, điều ấy cũng là dễ hiểu.
• Để anh ấy dùng tấm hình ấy đi. Coi như mày không hề biết chuyện.
• Như vậy có được không?
• Vũ đâu có biết chuyện, không sao đâu. Chứ cứ từ chối, giấu diếm, bệnh nhà báo của anh ấy trỗi dậy, thì mọi thứ còn rắc rối hơn.
Tôi suy nghĩ về những gì Linh nói. Nhưng tôi vẫn băn khoăn một điều, tôi có nên để anh ấy đem bức ảnh đi dự thi không. Ảnh anh chụp quả thật rất đẹp, đó là tôi mà chẳng phải là tôi. Ánh nắng hồng nhạt của một chiều hoàng hôn rọi thấu qua giọt lệ trên gò má, một giọt nước long lanh chứa đựng đủ màu sắc của cầu vồng. Nếu như, nếu như anh mang bức ảnh ấy đi thi, rồi mọi người cũng sẽ biết đến tôi. Rồi sẽ có những điều gì sẽ đến, quả thật tôi không biết.
Tôi vẫn chưa đồng ý để anh mang ảnh đi dự thi. Ba ngày trôi qua miết mải và mệt mỏi. Ngày ngày anh đến lớp học của tôi một cách ngoan cố rồi ngồi im một chỗ để đám con gái rối rít cả lên. Chỉ có tôi là mệt mỏi.
Cuối cùng cũng đến cuối tuần. Tôi đến thăm mẹ. Có lẽ chỉ có những giây phút yên bình bên mẹ mới khiến tôi thấy thoải mái hơn. Vẫn là những câu chuyện dở dang tôi mang đến cho mẹ. Gió hiu hiu lướt qua lay động đám cỏ. Bỗng tôi giật mình bởi sự xuất hiện của anh. Những câu chuyện tôi kể cho mẹ, anh có nghe thấy?
• Bức ảnh tôi chụp bạn là những bức ảnh rất đẹp, tại sao bạn không đồng ý để tôi đem đi dự thi?
• Mà kể cả bạn không đồng ý, tôi cũng sẽ mang đi dự thi. – Vũ lạnh lùng nói. Như thể, anh không còn kiên nhẫn.
• Nếu được giải, tôi sẽ chia một phần giải thưởng cho bạn.
Anh bỏ đi. Nhẹ tênh.
Tôi, hụt hẫng, lo sợ.
Anh nói và anh làm thật. Anh gửi những bức ảnh ấy đi dự thi, anh còn chia sẻ trên trang cá nhân của anh, và tôi. Ban đầu đám lớp tôi bàn tán xôn xao nhưng sau một thời gian, mọi thứ đều lắng xuống. Cho đến một hôm.
Đó là lần thứ hai tôi gặp người phụ nữ ấy. Bà đẹp, sang trọng và quý phái.
• Cuộc sống của cháu vẫn ổn cả chứ? – Bà nhẹ nhàng hỏi tôi khi đặt tách café xuống.
• Dạ, vâng ạ.
• Nếu có khó khăn gì, cứ liên hệ với bác. – Bà nở một nụ cười đôn hậu, rồi nói tiếp. – Bức hình đạt giải của Vũ là chụp cháu đúng không?
Tôi đã rất ngạc nhiên. Bức hình đã đoạt giải.
– Cháu đã không đồng ý để anh ấy mang những bức ảnh đó đi dự thi. Cháu…
• Bác biết, Vũ có kể với bác. Có lẽ cháu cũng đã nghĩ đến việc nếu Vũ biết tất cả. Vậy nên, cháu hãy coi như không có việc gì xảy ra. Hôm nhận giải, Vũ có lẽ sẽ đưa cháu đến. Chúng ta sẽ cư xử như những người xa lạ, được chứ?
•Vâng ạ.
Mối duyên giữa tôi và anh dường như chưa dứt. Tôi muốn trốn, muốn tránh nhưng chẳng thể nào thoát được ra khỏi tầm mắt của anh. Anh đến tìm tôi để báo rằng anh đạt giải Sáng tạo cho bức ảnh đó. Nhưng lần này anh không lạnh lùng như trước. Khi tôi từ chối đến dự lễ nhận giải, anh đã khéo léo đưa ra lời đề nghị khác.
– Vậy có một bữa tiệc nho nhỏ để chúc mừng, bạn đừng nói là bạn cũng sẽ từ chối nhé! Năn nỉ đấy.
Tôi chẳng thể khước từ thêm một lần nào nữa đề nghị của anh.
Bữa tiệc nho nhỏ của anh được tổ chức tại nhà. Một biệt thự lớn, đủ để hiểu mức độ giàu có, xa hoa của họ. Tôi bị choáng ngợp.
Khi tôi theo anh bước vào phòng khách, mọi ánh mắt dồn về phía tôi như thể tôi là sinh vật lạ. Tôi nghĩ mình là con vịt xấu xí giữa bầy thiên nga nhưng rồi họ vỗ tay rầm rầm, hô hào tán thưởng khi anh giới thiệu tôi chính là người trong ảnh, người giúp anh có được thành công và giải thưởng. Tôi ngượng nghịu nép vào anh. Rất may, sau đó anh đưa tôi đến gặp bố mẹ anh.
Chúng tôi cư xử như đã ngầm thỏa thuận từ trước. Một lúc sau, đám bạn của anh vây lấy tôi như thể những con sói hào hứng khi thấy cừu non. Có lẽ họ lạ với những người như tôi. Họ buông lời trêu đùa, rồi thăm dò mối quan hệ giữa anh và tôi. Tôi chỉ biết im lặng, lặng lẽ nhắn tin cho anh.
Tôi muốn về.
Vũ lập cập chạy đến khi tôi đang chào bố mẹ anh.
• Sao về sớm thế?
• Sáng mai còn dậy sớm đi làm thêm.
• Con đưa Dương ra ngoài, bắt xe cho cô bé đi. – Bố anh nói.
• Vâng.
Tôi cúi chào hai bác một lần nữa rồi bước vội. Anh đi bên cạnh tôi, ba hoa chích chòe. – Đã nói là sẽ được giải rồi mà. Mà hôm nay hiền lành thỏ non thế! Mà sao hay lên trang của tôi thế? Yêu thầm tôi à?
Ngán ngẩm trước những câu hỏi dồn dập, tôi chỉ thở dài. – Mệt rồi. Vào đi. Tôi tự về được. Bye.
Tôi về đến kí túc, và cảm thấy quá mệt mỏi. Khi tôi vừa bước vào phòng thì đám bạn nhao nhao cả lên.
• Đi dự tiệc thế nào? Có gặp nhiều anh đẹp dzai không?
• Sao không mang gì ngon ngon về cho các bạn thế?
• Vũ không đưa mày về à? Cứ tưởng anh ấy thích mày mà?
• Dự tiệc chán. Dzai thì có đẹp nhưng não không có nếp nhăn. Vũ và tao chẳng có gì, đừng nghĩ linh tinh. Tao mệt quá. Đi ngủ đây. Sáng mai còn phải đi làm ca sáng. – Tôi nói, rồi nằm lăn ra giường.
• Lọ Lem sắp thành công chúa rồi, làm thêm gì nữa. – Cô nàng Lan Phương vẫn dai dẳng trêu chọc tôi.
• Thôi, nó mệt thật đấy, tha cho nó đi. – Linh nhìn tôi đầy thông cảm, rồi lại lên giọng đàn chị. – Dậy thay quần áo, đánh răng rửa mặt rồi ngủ, con ranh này.
Tôi lại ngồi dậy, làm theo những gì Linh nói. Rồi, cuối cùng tôi cũng được an phận trên chiếc giường nho nhỏ của mình. Nhắm chặt đôi mắt, tôi cố ru mình vào giấc ngủ thật khó khăn.
Những hình ảnh ban tối cứ chập chờn trong đầu, từ ngôi nhà lớn, từ vẻ xa xỉ của họ đến cả đám bạn của Vũ, và đặc biệt là bố và mẹ anh. Đều là lần thứ ba tôi gặp họ, nhưng, mọi sự cảm nhận của tôi lại chợt xoay vòng. Người phụ nữ ấy vẫn sang trọng và quý phái, nhưng sâu trong đôi mắt ấy, ẩn chứa một điều gì đó rất khó hiểu.
Còn người đàn ông ấy, lạ thật lạ, tôi mơ hồ cảm thấy chút nghi ngại và e sợ về người đàn ông ấy. Rồi tôi chìm dần vào giấc ngủ với những cơn ác mộng không tên. Những âm thanh chát chúa, những gương mặt méo mó vây quanh lấy tôi, tôi chỉ có thể la hét và bật dậy. Trời vào cuối thu, se se lạnh mà khắp người tôi, mồ hôi vã ra như tắm. Tôi hoảng sợ định thần lại và nhìn quanh phòng. Chỉ là đêm đen bao trùm. Phía giường của Lan Phương động đậy, kèm theo tiếng càu nhàu. – Giữa đêm, hét gì thế. Ngủ đi.
Sáng sớm, tôi thức dậy và đi làm khi mọi người còn cuộn tròn trong chăn. Đôi mắt tôi thâm quầng vì mất ngủ. May sao cơn gió nhẹ ban sáng khiến tinh thần tôi phấn chấn lên đôi chút. Đất trời dường như chẳng còn muốn níu kéo những ngày thu héo quắt. Lá vàng, lá đỏ rớt rụng theo những đợt gió mơn man. Có lẽ, chỉ vài ngày nữa thôi, đất trời sẽ đổi khác. Có chăng, tâm thế con người cũng sẽ khác?
Quán café vẫn vậy. Sáng sớm không có mấy người. Chỉ có tôi và Ninh. Hai đứa lau dọn rồi chỉnh lại bàn ghế.
• Dương vào phòng nghỉ nằm một lát đi. Xem chừng mệt quá. Tí chị Thư đến thì tớ gọi. – Ninh nhẹ nhàng nói.
• Có sợ chị ấy trách không? Tớ cũng mệt quá, muốn nghỉ một lát, đêm qua gặp ác mộng, chẳng dám ngủ.
• Vào trong nghỉ đi. Không sao đâu. – Ninh cười xoà.
Ninh vẫn luôn vậy. Hiền lành, tốt bụng và là một đồng nghiệp dễ chịu.
Tôi lại có một thời gian yên bình ngắn ngủi, nhưng mọi thứ không như tôi nghĩ, tất cả chưa dừng lại. Đôi khi cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, gió vẫn vần vũ, xoay vòng, xoáy lấy, chồm lấy, ngoạm lấy thân cây nhỏ bé, dường như, gió muốn tước đoạt đi tất cả sinh khí yếu đuối của cây.
Trang cá nhân của tôi bị đám bạn của Vũ vào thăm thường xuyên. Đôi khi có những lời nhắn, trêu đùa mỗi khi tôi vào xem trang của Vũ. Nhưng, mệt mỏi hơn là khi Vũ tìm tới tôi.
• Này! – Vũ dúi một chiếc phong bì vào tay tôi.
• Gì thế?
• Tôi đã nói là nếu có giải thì chia cho bạn mà. 50/50. Cảm ơn. – Anh nói là vậy, cười là vậy nhưng có chút hằn học và khó chịu.
• Ừ thì nhận. Cảm ơn. – Tôi nói rồi quay vào lớp học.
• Chờ đã. Tôi muốn hỏi…
• Nói!
• Sao bạn hay vào trang của tôi vậy? Có tình cảm với tôi sao? Hay… – Vũ do dự rồi nói tiếp. – Hay, bạn biết gì về tôi?
• Anh chụp nhiều ảnh đẹp, nên tôi thích xem. Vậy thôi.
• Thế sao khi tôi muốn đem ảnh chụp bạn đi thi bạn lại không đồng ý?
• Tôi không thích vật thể anh đề cập đến là tôi. Thôi vào lớp rồi.
• Chờ đã… nhưng tôi thích bạn.
• Đừng ngốc, chàng trai. Anh đâu biết gì về tôi.
Nói rồi tôi chạy vào lớp. Vũ vẫn đứng đấy một lúc rồi mới đi khỏi. Mặt tôi đỏ bừng cả lên. Tôi không biết ý của Vũ là gì, nhưng câu nói ấy của anh khiến tim tôi đập mạnh. Bối rối. Tôi rất bối rối.
Đúng là tôi không biết gì về bạn, nhưng bạn khác với những gì tôi đã gặp, khác với tất cả những người xung quanh tôi. Có lẽ là, tôi thích bạn.
Tin nhắn được gửi đến từ Vũ, lần trước khi đến nhà anh tôi đã phải cho anh số điện thoại, giờ đây tôi thấy phiền phức về điều ấy. Mọi chuyện ngày càng trở nên rắc rối, và nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi. Lời tỏ tình từ một người con trai, một người con trai rất đặc biệt. Tôi không biết nên làm thế nào. Dù với mọi người, Vũ là một chàng trai giỏi giang, giàu có và hạnh phúc thì với tôi, anh chỉ là một người anh – một câu bé – một người bất hạnh.
Và tôi hoài nghi, anh thật sự thích tôi ư, hay là một trò chơi, một cuộc đánh cược giữa anh và bạn anh chẳng hạn. Hay bởi, một điều gì đó mà Vũ đã mập mờ biết đến. Tôi gục đầu xuống bàn, tay vẫn nắm chặt lấy điện thoại.
• Sao thế? – Linh hỏi.
• Buồn ngủ.
• Ngủ đi.
Bí mật không phải là chiếc kim dưới đáy biển sâu.
Bí mật là chiếc kim trong quả bóng bay, rồi có một ngày, chiếc kim sẽ tự chọc vỡ bóng bay, hoặc là, bóng bay sẽ bị vỡ, tự vỡ, để rơi chiếc kim ra ngoài.
Và, mọi việc xảy đến với tôi không phải là câu chuyện cổ tích của nàng Lọ Lem, bởi, tôi không hề thích mang giày thuỷ tinh.