3
-
Nắng, Mưa, em và anh...
- Cát Thảo
- 2783 chữ
- 2020-05-09 03:39:23
Số từ: 2809
Tác giả: Cát Thảo
BachvietBooks phát hành
NXB Văn Học
N
gày mới tôi nhận được tin nhắn của anh vào tám giờ sáng. Tin nhắn thứ hai luôn là khi tôi đang ăn trưa ở căng tin. Tin nhắn thứ ba là sáu giờ chiều. Và, lời chúc ngủ ngon là tin nhắn cuối cùng. Một ngày, bốn tin nhắn, như thể anh hẹn giờ để nhắn tin cho tôi vậy.
• Dạo này có chuyện gì à? – Ninh đặt một ly café trước mặt tôi, hỏi.
• Mấy chuyện linh tinh ý mà? Café gì đây? Vị hơi bị mới. – Tôi nháy mắt.
• Ừ, tớ đang thử chế hương vị mới, thấy cũng được, nhưng chưa biết đặt tên. Giúp nhau đi.
• Ừm, xem nào… – Tôi nhấp một ngụm nhỏ, suy nghĩ nên đặt cho vị cafe ấy tên gì.
• Nước Mắt Của Nắng, được không?
• Sến súa thế!
• Sến súa nhưng mà là tâm ý của người ta, Ninh nhỉ. – Chị Thư – chủ quán đứng ở quầy nói chêm vào. Hôm nay chị vui tính lạ, còn trêu cả tôi, thế mà Ninh chỉ tủm tỉm cười chẳng nói gì.
• Chị thấy được không? – Ninh quay qua hỏi chị Hiểu Thư.
• Em là người taoh ra nó mà, chị đương nhiên là tôn trọng cái tên em đặt rồi. Tí Dương ra ghi thêm vào bảng thông báo café mới ở ngoài kia nhé. Nước Mắt Của Nắng.
Cứ nghĩ chị Thư và Ninh chỉ nói đùa, vậy mà việc tôi phải làm lại là thật. Vậy là nghiễm nhiên ý nghĩa của tên tôi chễm chệ ở trên bảng thực đơn, và hình như, đó cũng chính là tên của bức ảnh được giải của Vũ. Mọi thứ diễn ra trùng hợp như được sắp đặt sẵn.
Vũ cứ liên tục nhắn tin cho tôi trong suốt một tuần thì anh ấy bắt đầu thay đổi bài bản. Thay vì việc nhắn tin theo giờ đã định, anh dường như trở nên linh hoạt và
lắm điều
hơn. Anh bắt đầu kể lể về một ngày của anh thế nào, làm gì, có lúc nói nhớ tôi. Mọi thứ như một trò đùa vậy, nhưng thế cũng tốt, tôi có những điều về anh để kể cho mẹ. Cho đến một hôm.
• Cho một ly Nước Mắt Của Nắng.
Anh bước vào, nhìn thực đơn, nói nhanh rồi ngồi ở chiếc bàn đơn gần cửa sổ. Anh cười, một nụ cười quỷ quyệt. Nhưng anh đến đây làm gì không biết? Phải chẳng anh đang thực sự tìm hiểu về tôi. Tôi khẽ nhíu mày. Anh đang nhìn vô định vào thứ gì đó ở ngoài, bỗng anh quay lại, thấy vẻ mặt cau có của tôi, anh nháy mắt đắc thắng.
Ninh như chưa biết quan hệ giữa tôi và anh. Cậu ấy từ tốn pha café, và lẩm nhẩm hát.
– Dương mang ra cho khách đi này?
Ninh mang đi. – Tôi chối.
Mang đi, trốn việc à? Tớ pha café rồi mà.
Tôi ngập ngừng rồi cũng đặt café vào khay và mang ra cho anh. Cứ coi anh như những người khác khác là được, có thể anh vô tình đến chứ không phải do biết tôi ở đây mới đến như tôi nghĩ.
Thời gian trôi qua chậm chạp như kiến bò gốc đa. Mười phút. Hai mươi phút. Ba mươi phút. Anh vẫn ngồi một mình, nghịch điện thoại, xem tạp chí, và có lúc, dường như nhìn chằm chằm vào tôi, khiến Ninh thắc mắc.
• Sao tên kia cứ nhìn cậu thế?
• Quen nhau đấy.
• Quen mà sao cậu thấy hắn như mèo thấy chó thế?
• Ừ, thì đúng mà mèo và chó mà.
• Kìa, kìa…! – Ninh chỉ về phía Vũ. – Khách gọi kìa.
Khi tôi quay ra, thì cũng là lúc người phụ nữ ấy – mẹ Vũ bước vào. Tôi cúi đầu chào bà, bà mỉm cười hiền dịu đáp lại. Vũ chọn thêm một tách Nước Mắt Của Nắng cho mẹ anh. Tôi khẽ nhíu mày, rồi lại cố nặn một nụ cười thật tươi.
• Cháu làm ở đây à? Có vất vả không? – Người phụ nữ ấy hỏi tôi.
• Vâng, cháu làm thêm ở đây. Cháu làm theo ca nên cũng không vất vả ạ – Tôi nói, rồi lại cúi đầu chào thêm một lần nữa và quay vào quầy phục vụ.
Ninh nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu. Vũ và mẹ nói chuyện một lúc lâu. Trông họ khá là hoà hợp. Và nhìn từ bề ngoài thế này, chẳng ai có thể biết rằng họ không phải là mẹ con đẻ. Đôi lúc, họ nhìn về phía quầy phục vụ. Ninh cười hiền lành, đáp lại rất lịch sự trong khi tôi khá gượng gạo.
Khi họ rời khỏi quán café, tôi cảm thấy như được giải thoát khỏi tù ngục. Từ Vũ, đến mẹ anh và cả sự trêu chọc của cậu bạn bên cạnh.
• Cậu quen cả bác ấy à? – Ninh hỏi tôi.
• Ừ.
• Đừng nói là, quan hệ giữa hai người là….
• Nghĩ linh tinh gì thế. Chuyện dài lắm.
Tôi thở hắt ra, rồi kể cho Ninh chuyện về bức ảnh của Vũ, chuyện tôi đến nhà anh ta thế nào, đương nhiên, tôi không thể kể nhiều hơn thế. Ninh là người khiến tôi có thể tâm sự, nhưng chưa phải điều gì cũng có thể nói với cậu ấy. Ninh chăm chú nghe tôi kể, cằm nằm gọn trên lòng bàn tay, còn cùi trỏ thì chống vào mặt bàn. Và, đột nhiên, cậu khuỵu cả tay xuống khi tôi khô khốc nói
Hết
.
Mọi thứ cứ từ từ diễn ra như vậy, như một trái bóng bay to thật to với chiếc kim bé tí bên trong dần bay lên trời. Nếu như một ngày, chiếc kim kia khiến bóng vỡ, hay nắng, hay gió, hay mưa, hay những cành cây cao lớn khiến trái bóng bung vỡ, để trơ trụi chiếc kim kia, thì, sẽ ra sao? Tôi không dám nghĩ đến điều ấy.
Gần đây, tôi nhận được nhiều tin nhắn từ Vũ hơn, dường như những thứ anh nói đều rất thật, nhưng, tôi vẫn không nghĩ rằng anh thích tôi, phải chăng có gì ở sau đó. Lạ, thật lạ. Nhưng tôi không thể cứ lặng im mà đoán mò mọi thứ như vậy, không vào hang cọp sao bắt được cọp.
Tôi bắt đầu trả lời những tin nhắn của anh. Khi trên lớp, khi ở kí túc, khi ở quán café tôi nói chuyện với anh, và điều ấy dường như mang đến cho tôi không ít rắc rối. Bạn cùng phòng tôi, đặc biệt là Lan Phương bắt đầu thêu dệt câu chuyện cổ tích của nàng Lọ Lem, và rồi cô bạn cũng chẳng ngượng ngùng mang điều đó đến lớp buôn dưa lê với đám bạn. Dù là cùng lớp, nhưng tôi cảm giác như nhiều ánh mắt thiếu thiện cảm nhìn về phía mình.
Ở quán café, Ninh tỏ thái độ không ưa ra mặt. Có một lần, chiếc điện thoại tôi trong ngăn kéo rung lên bởi tin nhắn của Vũ. Ninh nhìn thấy tên anh chàng kia, cậu hỏi và khi biết là anh thì cậu tỏ vẻ không hài lòng.
Thời gian cứ chầm chậm trôi, tíc ta tíc tắc như chiếc đồng hồ gắn trên tường. Ở ngoài, trời xanh nắng vàng nhưng tuyết rơi loã xoã. Những bông tuyết trắng tinh bay miên man giữa bầu trời. Tôi khẽ thở dài.
• Sao thế? – Ninh hỏi.
• Tuyết rơi.
• Tuyết rơi thì sao? Đẹp mà.
• Ừ, đẹp thì có đẹp nhưng sáng nay tớ từ trường ra, cây gẫy lá rụng hơi nhiều. – Tôi lại thở dài, thườn thượt.
• Ôi tiểu thư của tôi. Ai đã giết chết con người lãng mạn trong tiểu thư rồi. Lá rụng để sau này mọc lá mới, cành gẫy để sau này mọc cành mới. Thử café mới đi, xem tâm trạng có khá khẩm hơn không.
Tôi nhấp một ngụm café. Quả thật, hôm nay tôi như một con người khác cảm nhận cuộc sống. Mùa đông năm nay đến sớm, cuối tháng mười tuyết đã rơi. Nhiều người nghĩ tuyết đẹp, nhiều người thích thú thoả thuê đi nghịch tuyết, nắm những nắm tuyết thật to ném vào nhau, tôi cảm nhận được niềm vui ấy, nhưng sao, trước mắt tôi chỉ là màu trắng tang tóc thê lương.
Mùi nhựa cây xộc đầy lên mũi, những giọt nhựa lăn dài đóng băng trên thân cây. Hàng đám lá xanh lìa cành. Ừ, tuyết có đẹp. Nhưng thật lạnh lùng và tàn nhẫn.
• Sao? Khá hơn không? – Ninh hối hả hỏi tôi.
• Ừ, ngon. Mà sao cậu pha café ngon thế nhỉ.
• Ừ thì pha café là nghề của tớ mà, không pha ngon sao nhận vào làm.
• Cũng phải. – Tôi cười, nháy mắt với Ninh.
• Ninh, em pha hai tách Nụ Cười Của Nắng, còn Dương chuẩn bị cho chị hai miếng bánh kem nhé.
• Ok, boss. – Cả hai đồng thanh và nhấm nháy nhau.
Không biết lần này chị Thư hẹn hò với anh chàng nào. Chị Thư là một phụ nữ khá thành đạt, chị chưa đến ba mươi, và quán café này cũng do chị tự mở từ thời sinh viên nên đến giờ tạm coi là thứ có thương hiệu. Có điều, chị ấy vẫn lẻ bóng nhưng không vì thế mà phải u sầu, chị vẫn khá lạc quan, và khi có đối tượng nào đó tán tỉnh, chị thường hẹn họ đến đây, như là một cách quảng cáo cho quán vậy.
Lần nào cũng vậy, chị Thư luôn giả vờ như mình là khách quen chứ không phải là chủ quán. Những lúc như vậy, nhìn chị rất
đáng yêu
, khác với vẻ nghiêm khắc hàng ngày.
Sếp vẫn ngồi mơ màng bên cửa sổ, tay vô tình lật giở những trang tạp chí. Khoảng mười phút sau, chị nhìn điện thoại và mỉm cười vẫy hai đứa tôi. Tôi vừa đặt những thứ tôi và Ninh chuẩn bị lên bàn và quay vào quầy phục vụ thì sững người vì sự xuất hiện của Vũ. Càng ngạc nhiên hơn, khi Vũ bước về phía tôi, mỉm cười rất tươi. Khi đến gần phía tôi, anh đưa tay khiến tôi giật mình tránh sang một bên, ở phía sau, chị Hiểu Thư cười vang. Tôi quay lại nhìn, chị cũng đang đưa tay ra và cười rất tươi.
• Rất vui được gặp cậu! – Chị ấy nói khi bắt tay Vũ.
• Em cũng vậy, rất vui khi được gặp bà chủ trẻ – xinh đẹp. – Vũ bắt đầu múa mép.
Tôi thật không hiểu đâu mới là con người thật của anh ấy. Có lúc, tôi thấy anh như đứa trẻ, có lúc lại như ông cụ, có lúc là con – của – mẹ, và nhiều con người khác nữa trong anh. Gương mặt tôi dần trở nên khó hiểu, và tôi thấy Ninh dường như cũng vậy. Cậu khẽ nhíu mày, tỏ vẻ kém hài lòng. Rồi, tôi và cậu ấy không tám chuyện mà lặng lẽ làm việc mình cần làm, nhưng đôi khi chúng tôi vẫn có gắng len lén nhìn về phía ấy.
Họ nói chuyện như đã quen biết từ lâu. Bỗng họ nói gì đó, nhìn tôi và Vũ lấy ra từ trong túi xách vài khung ảnh với nhiều kích cỡ khác nhau. Sếp tôi nhìn những bức ảnh ấy với vẻ khá ngạc nhiên xen lẫn thích thú. Họ nói chuyện thêm một lúc thì Vũ đeo túi xách lên vai, có vẻ như anh ấy định ra về. Nhưng không biết do nhã ý hay muốn trêu chọc tôi, anh bước về phía quầy phục vụ, nhìn chằm chằm vào tôi và nói:
– Người mẫu bé nhỏ, chăm chú làm việc đi, đừng nhìn ngang nhìn dọc nữa.
Vì chị Thư cũng có mặt ở đó nên tôi chẳng thể làm gì Vũ cả, chỉ biết cười gượng gạo, may mà chị không có vẻ bực tức gì khi Vũ nói vậy. Đến khi Vũ đi hẳn, chị gọi Ninh đến và bảo Ninh đi treo những bức ảnh kia lên.
Tôi đã muốn đâm đầu vào tường khi nhìn những bức ảnh ấy, là tôi, là chùm ảnh
Nụ cười của nắng
do Vũ chụp. Dù đã biết qua về bức ảnh Vũ chụp tôi, nhưng biểu hiện của Ninh dường như cũng là ngoài những gì cậu ấy nghĩ. Cậu ấy nhìn rất lâu, rất sâu và mỉm cười khó hiểu. Nhiều khi tôi thấy sợ những nụ cười ấy của Ninh, trông cậu ấy như thể đang nắm giữ âm mưa gì đó, khác với vẻ hiền lành mọi khi của cậu.
• Dương. Đẹp thật đấy. – Ninh khen, giọng cậu pha chút châm biếm.
• Này, đừng có trêu tớ nữa. Tớ dọn dẹp cậu ngay đấy.
• Đẹp thật mà Dương, nhìn em trên ảnh, công nhận như người mẫu chuyên nghiệp.
• Thôi em xin hai người, cho em chút bình yên. – Nói rồi tôi chạy vào phòng nghỉ, nếu tôi còn ở đấy, hai người ấy sẽ trêu đến khi tôi không tìm được lỗ nẻ nào để chui vào.
Tôi không nghĩ sự việc sẽ xảy ra theo hướng này. Không hiểu anh nghĩ gì mà làm như vậy. Cuộc sống của tôi bị đảo lộn từ khi tôi gặp anh, cứ như thể chúng tôi là khắc tinh của nhau vậy. Ở phía ngoài, chị Thư và Ninh đang tìm chỗ treo tranh thì phải, cứ nhốn nháo cả lên, không hiểu hôm nay bà chủ trẻ có uống nhầm thuốc gì không nữa.
Khi tôi đi ra ngoài thì mọi thứ có vẻ như đã xong, và lù lù ngay ở quầy phục vụ là một bức, hình như là bức ảnh được giải, phía dưới bức ảnh có ghi
Vũ – Dương
. Mặt tôi xị ra như chẳng thể xị hơn. Hai người kia thì cười nói rất vui vẻ.
• Tẩm ngầm tầm ngầm mà ghê ra phết, Ninh nhỉ! – Chị Thư nói. Ninh chỉ cười.
• Chị cứ trêu em nữa là em không làm đâu. – Tôi phụng phịu. Từ trước đến giờ tôi sợ nhất là bị chị sếp trách hay không cho tôi làm ở đây nhưng cứ nhè tôi mà trêu thế này, tôi chỉ còn biết cách
oằn
.
• Thôi, thôi. Thì không trêu nữa. Hai đứa làm đi, chị đi ra ngoài có chút việc.
Chỉ còn tôi và Ninh ở lại quán. Mặt tôi bỗng dưng nóng và đỏ lựng cả lên. Ninh cứ nhìn chằm chằm vào tôi làm tôi không dám ngẩng mặt nhìn cậu ấy.
• Cậu và Vũ thật sự không có gì chứ?
• Ý cậu là sao? – Tôi cố tình ngây thơ hỏi lại.
• Mình thấy anh ta có vẻ quan tâm thái quá đến cậu. Giống như là… yêu. – Ninh chậm rãi nói.
• Không có chuyện ấy đâu.
Nếu vậy, cậu làm bạn gái mình nhé. – Ninh vẫn nhìn tôi. – Tớ thích cậu, lâu rồi.
Tôi bất ngờ trước lời đề nghị của Ninh. Dù tôi có cảm tình với cậu ấy, nhưng chưa phải là thích, càng không phải là yêu, chỉ đơn thuần là bạn và bạn. Thấy tôi có vẻ ngượng ngùng, Ninh nhẹ nhàng nói:
– Không cần trả lời tớ ngay đâu, tớ cũng biết thế này là hơi bất ngờ nên cậu cứ suy nghĩ đi.
• Ừ. – Tôi chỉ có thể nói vậy.
Mọi thứ ngày càng trở nên rắc rối và tình cảm con người cũng vậy. Những lời tỏ tình không đúng lúc khiến tôi thấy phiền phức. Với Vũ thì tôi có thể thẳng thừng từ chối anh, hay tìm một lí do nào đấy khiến anh thấy hợp lý nhưng với Ninh thì khác, tôi cảm thấy sự chân thành trong lời nói và cả những việc cậu ấy làm.
Những khi đi làm, Ninh luôn ân cần chăm sóc tôi hoặc những khi quán đông khách, mỗi khi về kí túc tôi luôn nhận được tin nhắn nhắc nhở đi nghỉ sớm của cậu ấy. Nhưng tất cả chưa đủ để nói thích hay yêu, trái tim tôi dường như vẫn chưa rung động.