Mở Đầu
-
Ngày đẹp hơn sẽ tới
- Chetan Bhagat
- 2840 chữ
- 2020-05-09 03:22:39
Số từ: 2818
Dịch giả: Phạm Hồng Anh
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà xuất bản Văn học
✯✯✯
Số hóa và soát lỗi: VCTVEGROUP
tve-4u.org
Tôi hy vọng không chỉ các bạn mà cả đất nước sẽ giữ cho đốm lửa đó sáng mãi. Có gì đó thật tuyệt vời khi nói ‘Tôi đến từ xứ sở của một tỉ đốm lửa’. Xin cảm ơn các bạn.
Tôi nói, kết thúc bài phát biểu truyền cảm hứng của mình tại hội trường Tilak, Varanasi.
Tiếng vỗ tay và huýt sáo là dấu hiệu cho biết đã đến lúc tôi phải đi. Đội an ninh tình nguyện lập thành một hàng rào người và chẳng mấy chốc tôi đã dễ dàng thoát ra khỏi hội trường.
Cảm ơn ông rất nhiều, thưa ông,
tiếng ai đó nói ngay sau lưng tôi.
Tôi quay lại đối diện với người chủ trì buổi lễ.
Anh Mishra,
tôi nói,
tôi đang tìm anh đây.
Làm ơn cứ gọi tôi là Gopal,
anh ta nói.
Xe ở đằng kia.
Tôi bước ra cùng vị giám đốc trẻ tuổi của trường Cao đẳng Kỹ thuật Ganga, Gopal Mishra. Chiếc Mercedes đen của anh ta đưa chúng tôi ra khỏi phố Vidyapath đông nghẹt.
Vậy là ông đã thăm chùa chiền và các bậc nước bờ sông rồi chứ!
Gopal hỏi.
Đằng nào thì Varanasi chỉ có ngần ấy thứ thôi.
Phải. Tôi đã đến chùa Vishivanath và bậc nước Dashashivamedh lúc năm giờ sáng nay. Tôi thích thành phố này,
tôi nói.
Thế thì tốt. Ông thích gì nhất ở Varanasi?
Aarti,
tôi nói.
Gì cơ?
Gopal có vẻ ngạc nhiên.
Nghi lễ aarti sáng trên các bậc nước dẫn xuống sông Hằng. Lần đầu tiên tôi thấy chúng đấy, những ngọn đèn dầu trôi trên sông vào lúc bình minh. Thật kỳ diệu.
Gopal cau mày.
Gì vậy?
tôi nói.
Chẳng phải nghi lễ aarti ở Varanasi đẹp lắm sao?
Phải. Phải, đúng thế... nhưng không phải chuyện đó,
anh ta đáp, nhưng rồi không nói gì thêm.
Anh cho tôi xuống khách sạn Ramada được chứ?
tôi đề nghị.
Mai ông mới bay mà,
Gopal nói.
Sao ông không tới nhà tôi ăn tối nhỉ?
Không cần long trọng vậy...
tôi bắt đầu.
Ông nhất định phải đến. Ta phải uống với nhau. Tôi có loại whisky ngon nhất thế giới,
anh ta nói.
Tôi lắc đầu cười.
Cảm ơn Gopal, nhưng tôi không uống được nhiều.
Ông Chetan, chỉ một ly thôi? Để tôi có thể kể với mọi người là tôi từng uống với ‘đích thân’ ngài Chetan Bhagat.
Tôi cười.
Chuyện đó chẳng có gì để huênh hoang cả. Nhưng dẫu sao thì cứ kể nếu anh muốn. Nhưng anh không cần phải uống với tôi thật đấy.
Không phải thế, thưa ông. Tôi thực sự muốn được uống với ông.
Tôi nhìn đôi mắt căng thẳng của anh ta. Sáu tháng qua anh ta đã gửi cho tôi hai mươi giấy mời, cho tới khi tôi đồng ý tới. Tôi biết anh ta sẽ khăng khăng cho bằng được.
Thôi được, một ly thôi!
Tôi nói, hy vọng sau vụ này mình sẽ không phải hối tiếc.
Tuyệt vời,
Gopal nói.
Chúng tôi chạy xe mười cây số ngoài thành phố trên xa lộ Lucknoiv để tới trường Ganga. Nhân viên bảo vệ giơ tay chào khi cổng trường mở. Chiếc xe dừng lại trước một ngôi nhà vườn màu xám. Ngôi nhà này có phần ngoại thất lát đá ăn khớp với tòa nhà chính và ký túc xá của trường.
Chúng tôi ngồi trong phòng khách dưới tầng trệt. Căn phòng nhìn ra một bãi cỏ rộng bằng sân cầu lông.
Nhà đẹp quá,
tôi nói khi ngồi xuống chiếc ghế xô pha mềm bọc nhung nâu. Tôi nhận thấy trần nhà rất cao.
Cảm ơn. Tôi tự thiết kế lấy đấy. Bên nhà thầu xây, nhưng tôi giám sát tất cả,
Gopal nói. Anh ta tiến ra quầy rượu ở phía đầu kia căn phòng.
Đây là nhà của một giám đốc cao đẳng kỹ thuật. Ông và bạn bè đã từng đột kích một chỗ như thế, phải không?
Sao anh biết?
tôi hỏi.
Ai cũng biết cả. Chúng tôi đã đọc cuốn sách. Và xem phim nữa.
Chúng tôi cười vang. Anh ta đưa cho tôi cái ly pha lê với một lượng whisky kha khá.
Cảm ơn.
Single malt, mười hai năm
anh ta nói.
Đây là nhà vườn của một giám đốc cao đẳng, nhưng anh không có con gái. Anh còn chưa lấy vợ nữa chứ. Anh là vị giám đốc trẻ nhất mà tôi từng gặp.
Anh ta cười.
"Anh bao nhiêu tuổi?
tôi tò mò.
Hai sáu.
Gopal trả lời, một thoáng tự hào trong giọng nói.
Không chỉ là giám đốc trẻ nhất mà còn là giám đốc ít học nhất mà ông từng gặp.
Ít học?
Tôi chưa từng qua đại học.
Gì cơ?
tôi hỏi, lắc lắc những viên đá trong cốc và băn khoăn không hiểu thứ đồ uống này mạnh đến mức nào.
À, tôi cũng từng đùa cợt chút với đào tạo từ xa.
Trời!
Tôi thốt lên.
Mở một trường lớn thế này không phải chuyện đùa đâu.
Tới giờ đã có một ngàn sáu trăm sinh viên, ông Chetan, ở tất cả các ngành nghề. Mỗi sinh viên nộp một trăm ngàn rupi một năm. Doanh thu của chúng tôi đã đạt một trăm sáu mươi triệu. Hôm nay ông vừa dự lễ khai giảng lớp MBA. Đấy là một ngạch kinh doanh khác nữa.
Tôi uống một ngụm. Rượu whisky êm dịu đốt cháy họng tôi.
Anh có bia không? Hay vang?
tôi ho.
Gopal xị mặt. Tôi không chỉ đã bỏ qua những số liệu thống kê kinh doanh ấn tượng mà còn từ chối cả whisky của anh ta.
Không ngon sao?
Gopal hỏi.
Đấy là Glenfiddich, bốn ngàn một chai. Tôi mở Blue Label nhé? Mười ngàn một chai đấy."
Vấn đề không phải là giá tiền, tôi muốn nói thế với anh ta nhưng lại thôi. Thay vào đó tôi nói:
Tôi không uống whisky, quá nặng đối với tôi.
Gopal cười vang.
Sống đi chứ. Hãy thử whisky ngon. Dần rồi ông sẽ thích.
Tôi thử một ngụm nữa và nhăn mặt. Anh ta cười và rót thêm nước để pha loãng rượu cho tôi. Nước làm hỏng rượu nhưng cứu vãn sự tỉnh táo của tôi.
Cuộc đời là để hưởng thụ. Hãy nhìn tôi đây, năm nay tôi sẽ kiếm được bốn mươi triệu. Nếu tôi không hưởng thụ thì kiếm tiền để làm gì?
Ở nhiều nơi trên thế giới, nói về thu nhập của mình là điều cấm kỵ. Còn ở Ấn Độ, ta công bố những con số đó như thể đó là cung hoàng đạo của mình. Nhất là khi ta có thật nhiều.
Có vẻ anh ta tự hỏi mình hơn là hỏi tôi. Cặp mắt đen của anh ta tiếp tục soi mói tôi. Chúng đòi sự chú ý. Phần còn lại của anh ta - làn da nâu nhạt, chiều cao mét bảy trung bình, tóc rẽ ngôi bên - thì hoàn toàn bình thường.
Đúng vậy, tất nhiên rồi. Phải hưởng thụ chứ...
tôi nói nhưng anh ta ngắt lời.
Sang năm tôi sẽ kiếm năm mươi triệu.
Tôi nhận ra anh ta định tiếp tục dự báo thu nhập của mình cho tới khi tôi thể hiện sự cảm thán thích hợp.
Năm mươi triệu!
Giọng tôi vống lên đầy giả tạo.
Gopal cười tươi.
Em yêu, ăn đi vì anh nấu đấy
có lẽ là câu mà anh ta sẽ chọn để in lên áo phông.
Không thể tin được,
tôi ậm ừ, tìm cách chuyển chủ đề. Tôi nhìn thấy những bậc cầu thang dẫn lên tầng trên.
Trên đó có gì vậy?
tôi hỏi.
Phòng ngủ và hiên. Đi nào, tôi sẽ cho ông xem.
Chúng tôi lên cầu thang và đi qua một căn phòng có chiếc giường xa hoa cỡ lớn.
Từ hàng hiên tôi ngắm nhìn toàn cảnh.
Đây từng là đất hoang, tất cả chỗ này. Đất canh tác cũ của ông tôi.
Gopal nói.
Khoảng mười mẫu Anh?
tôi đoán.
Mười lăm. Chúng tôi còn mười lăm mẫu nữa,
Gopal nói,
nhưng chúng tôi bán để lấy tiền xây dựng.
Anh ta chỉ vào một khoảnh nhỏ phía Đông của khuôn viên trường sáng choang.
Kia kìa, ông thấy không. Sẽ có một khu mua bán ở đấy.
Giờ thì thành phố nào của Ấn Độ cũng có khu mua bán cả,
tôi nói.
Ấn Độ đang tỏa sáng, ông Chetan ạ,
anh ta nói và chạm cốc với tôi.
Gopal uống nhanh gấp bốn lần tôi. Tôi chưa uống hết cốc đầu thì anh ta đã rót cốc thứ năm cho mình.
Ông đúng kiểu người ở thành phố lớn. Uống làm dáng,
anh ta trêu khi tôi từ chối rót thêm.
Tôi không uống được nhiều. Thực sự đấy,
tôi nói. Tôi xem giờ, đã mười giờ tối.
Ông thường ăn tối khi nào?
anh ta hỏi.
Tùy anh thôi,
tôi nói, dù tôi muốn anh ta quyết định ăn ngay bây giờ.
Sao lại vội vàng thế? Hai người, một có học, một ít học. Đang thư giãn.
Gopal nói và nâng cốc.
Tôi gật đầu vì lịch sự. Dạ dày tôi sôi lên đòi ăn. Chúng tôi lại xuống phòng khách ngồi.
Có thực là ông đã đến nhà con gái giáo sư không?
Gopal hỏi.
Tôi cười.
Tình yêu khiến ta làm những điều ngu ngốc.
Gopal cười phá lên. Anh ta nốc cạn cốc rồi với lấy cái chai đã cạn một nửa để rót cho mình ly thứ sáu.
Tình yêu! Quên những thứ vớ vẩn ấy đi. Tình yêu làm ta khốn khổ thôi,
Gopal nói.
Nặng lời rồi,
tôi nói.
Có phải vì thế mà vẫn chưa có bà giám đốc chăng?
Tay Gopal run run khi anh ta rót cho mình. Tôi băn khoăn không biết có nên ngăn anh ta uống tiếp hay không.
Bà giám đốc!
Gopal cười khinh bỉ. Anh ta nắm chặt chai whisky.
Từ từ thôi Gopal, anh uống nhanh quá. Nhỡ lại làm sao.
Gopal đập cái chai xuống bàn.
Làm sao thì sao? Ai mà thèm khóc lóc cho tôi cơ chứ? Nếu tôi sống, tôi muốn hưởng thụ. Nếu tôi chết, ai thèm quan tâm?
Cha mẹ anh?
Gopal lắc đầu.
Bạn bè?
Những người thành đạt không có bạn,
Gopal tuyên bố.
Phải thế không?
Ngôi nhà xa xỉ của anh ta có cảm giác lạnh lẽo và cách biệt. Tôi cầm chai whisky và đặt trả nó lên quầy rượu.
Bi quan nhỉ?
tôi nói.
Hơi ngạc nhiên đấy, nhất là khi anh đang làm tốt thế.
Cái gì tốt thế ông Chetan?
Gopal nói, giờ đã say mềm và có lẽ, hoàn toàn thật lòng.
Anh ta nhanh chóng chỉ khắp lượt cái tivi khổng lồ, dàn âm thanh và tấm thảm lụa dưới chân chúng tôi.
Tất cả những thứ này có nghĩa lý gì? Tôi đã sống mà chẳng có gì...
Cuộc trò chuyện của chúng tôi trở nên nghiêm túc. Tôi vỗ vai động viên anh ta.
Vậy anh đã đọc về chuyện cô bạn gái của tôi trong sách. Còn anh thì sao? Đã từng có bạn gái chưa?
Gopal không trả lời, nhưng trông quẫn trí. Anh ta đặt cốc của mình lên bàn.
Một chủ đề nhạy cảm, tôi nhận ra quá muộn.
Anh ta ọe.
Anh ổn chứ?
tôi hỏi.
Anh ta chạy vào phòng vệ sinh. Tôi nghe tiếng anh ta nôn. Tôi ngắm nghía giá trưng bày để giết thời gian. Tôi thấy những câu chuyện được đóng khung về trường Ganga, những chiếc cúp, những bức hình Gopal chụp với khách tới thăm trường. Tôi tự hỏi không hiểu ảnh mình có sắp được treo ở đây hay không?
Hai mươi phút sau khi chưa thấy anh ta quay lại, tôi gọi người giúp việc. Bà ta dẫn tôi tới nhà vệ sinh. Tôi gõ cửa. Không thấy trả lời. Tôi đấm cửa. Vẫn không có gì.
Có vẻ như ta sẽ phải phá cửa,
người giúp việc nói.
Tôi tự hỏi, làm thế nào mà tôi, một khách mời quan trọng của một chương trình định hướng cho sinh viên, lại đi phá cửa một cái nhà vệ sinh ở Varanasi.
Tiếng sột soạt của tấm vải trải giường bệnh viện đánh thức tôi. Đồng hồ cạnh giường chỉ ba giờ sáng. Tôi đã đưa Gopal bất tỉnh nhân sự đến Bệnh viện Heritage thuộc quận Lanka của Varanasi.
Giờ thì Gopal đã ngồi dậy được trên giường, tay xoa thái dương.
Cơn say của anh ta làm tôi nhớ lại những ngày sinh viên của mình. Tuy nhiên đây lại là một ông giám đốc say rượu, không phải một chàng sinh viên.
Ông ở đây cả đêm à?
anh ta trông có vẻ ngạc nhiên.
Tôi không thể để chủ nhà chết trước mắt mình được,
tôi nói.
Tôi xin lỗi. Tôi uống hơi nhiều.
Gopal nở nụ cười ngượng nghịu.
Anh ổn chứ?
Vâng, tôi ổn.
Lúc này thì không đâu. Mà nhìn chung anh có ổn không?
Anh ta quay đầu nhìn bức tường đối diện.
Cuộc sống của anh thế nào, Gopal?
tôi nhẹ nhàng hỏi.
Anh ta không trả lời.
Sau một phút tôi đứng dậy.
Tôi phải đi đây, cần ngủ một chút trước khi bay.
Tôi đi ra cửa.
Ông có nghĩ tôi là người tốt không, ông Chetan?
anh ta hỏi.
Tôi quay lại.
Tôi có phải người tốt không?
anh ta hỏi lại.
Tôi nhún vai.
Tôi không biết anh, Gopal ạ. Anh đã tổ chức tốt buổi nói chuyện. Cư xử lịch thiệp với tôi. Anh có vẻ tốt,
tôi nói.
Ông nghĩ vậy à?
Anh đã đạt được rất nhiều. Cứ từ từ thôi. Ngay cả whisky đắt tiền đôi khi cũng có hại đấy.
Anh ta cười và khẽ gật đầu.
Tôi sẽ bớt uống đi,
anh ta nói.
Còn gì nữa không ạ?
Anh còn trẻ. Đừng vội chối bỏ tình yêu,
tôi nói và xem đồng hồ.
Thực sự là tôi phải đi. Gần đến giờ lễ aarti sáng rồi.
Đấy là tên cô ấy,
anh ta nói.
Tôi không muốn ở lại thêm nữa, nhưng đã cắn câu.
Tên nào? Tên của ai?
tôi hỏi cho dù đã tự nhắc mình rằng đấy không phải việc của tôi và tôi cần phải đi ngay.
Aarti,
anh ta nói.
Aarti là ai? Là người anh thích à?
tôi đoán.
‘Thích’ không phải là từ phù hợp, ông Chetan à.
Anh yêu cô ấy?
tôi cười.
Ông hãy hình dung mọi tu sĩ và khất sĩ ở Varanasi. Tất cả sự thành kính của họ cộng lại cũng chưa bằng tình yêu tôi dành cho cô ấy.
Tôi cảm nhận được phép so sánh. Sự tò mò đã chiến thắng cơn buồn ngủ. Tôi cho phép mình hỏi thêm câu nữa.
Cô ấy cũng yêu anh chứ?
Anh ta ngẫm nghĩ một lúc trước khi trả lời.
Cô ấy không chỉ yêu tôi, cô ấy sở hữu tôi.
Tôi đổi chân trụ. Tôi còn một ngày dài đang chờ. Một đêm mất ngủ có thể là một ý tưởng tồi. Nhưng tôi lại nghe thấy mình hỏi anh ta:
Đã có chuyện gì xảy ra? Giữa anh và Aarti.
Gopal cười.
Đây không phải một cuộc phỏng vấn, ông Chetan ạ. Hoặc là ông ngồi xuống và lắng nghe toàn bộ câu chuyện của kẻ ngu ngốc này hoặc là ông ra về. Tùy ông thôi.
Đôi mắt đen thăm thẳm của anh ta nhìn tôi. Có gì đó ở anh chàng giám đốc trẻ tuổi này làm tôi tò mò. Thành công khác thường của anh ta, sự kiêu ngạo của anh ta, giọng nói khổ sở của anh ta hay có thể là cái thành phố thần thánh lạ thường này làm cho tôi muốn biết nhiều hơn về anh ta.
Tôi thở dài thật mạnh. Anh ta chỉ cái ghế cạnh mình.
Được rồi, kể tôi nghe câu chuyện của anh.
Tôi nói và ngồi xuống.
Ông muốn uống gì không?
Gopal hỏi.
Tôi lườm anh ta. Anh ta cười.
Ý tôi là uống trà.
Chúng tôi gọi một ấm trà masala cực nóng và bánh quy đường hoa quả; không có gì giúp trò chuyện tốt hơn những thứ đó.
Tôi bắt đầu từ đâu bây giờ nhỉ?
Gopal nói.
Hãy bắt đầu từ Aarti. Cô gái đã làm anh ra thế này.
Aarti? Cô ấy đưa tôi vào rắc rối ngay từ ngày đầu chúng tôi gặp nhau,
Gopal nói.
Tôi nhúng bánh quy vào trà và lắng nghe.