• 277

- 10 -


Số từ: 3249
Dịch giả: Phạm Hồng Anh
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà xuất bản Văn học
✯✯✯
Số hóa và soát lỗi: VCTVEGROUP
tve-4u.org
Chúng tôi có bài kiểm tra bất ngờ ở lớp ngày hôm sau - tôi làm rất tệ. Trong giờ hóa, thầy Cân bằng mắng tôi vì tôi không thể trả lời được dù chỉ một câu đơn giản. Tôi không quan tâm. Tôi chỉ muốn có được cô gái này.
Tôi chạy đến quán cà phê Internet sau giờ học. Nàng không vào mạng. Tôi không biết mình phải làm gì. Gọi điện cho nàng lần nữa thì tuyệt vọng quá.
Tôi có một tuần khủng khiếp ở Career Path. Điểm của tôi tụt xuống mười tám phần trăm. Bốn phần năm lớp học tốt hơn tôi. Career Path có một phần mềm chọn ra những sinh viên tiến bộ nhiều nhất hay kém đi nhiều nhất. Tôi thuộc loại thứ hai.

Không thể chấp nhận được,
thầy Shirshir, đại sư Hoán vị và là người kèm cặp tôi trong Career Path nói.

Em xin lỗi, thưa thầy,
tôi nói.

Hy vọng là em không thân với bạn xấu.


Em không có bạn. Không có bạn thân thiết nào cả đâu ạ,
tôi thành thực.

Thế thì tìm vài đứa đi,
thầy Shirshir nói.
Em cần bạn bè ở Kota để còn xoay xở chứ.

Tôi nhìn thầy Shirshir. Trông thầy trẻ và thành thực.
Tôi biết chuyện ấy rất khó. Chính tôi cũng là một sản phẩm của Kota.

Chủ nhật tôi lại đến quán cà phê Internet. Vẫn như thường, không có email. Tuy nhiên năm phút sau nàng lên mạng.
Một phần trong tôi chống cự. Nhưng tôi vẫn bắt đầu chat trước.
GopalKotaFactory
: Hi.
Hai phút không thấy nàng trả lời. Tôi gửi thêm một câu
hi
nữa.
FlyingAarti
: Hi Gopal.
Nàng không gọi tôi là Gopi. Chuyện này có vẻ không bình thường.
GopalKotaFactory
: Em giận à?
FlyingAarti
: Em Ổn.
Cái
Em Ổn
của một cô gái, đặc biệt là với chữ Ô viết hoa cũng tương tự tín hiệu
phía trước có băng trôi
đối với con tàu.
GopalKotaFactory
: Mình chat được không?
FlyingAarti
: Với điều kiện là anh không được quát em.
GopalKotaFactory
: Anh xin lỗi đã quát em hôm nọ.
Tôi muốn nói thêm là nàng đã cho tôi leo cây, không chat với tôi hôm Chủ nhật trước. Tôi muốn hỏi vì sao nàng đến IIT Kanpur với Raghav. Tuy nhiên nếu tôi quá mạnh tay thì nàng lại cho tôi liều thuốc im lặng có thể giết chết tôi mất. Đầu tiên và trước hết, tôi phải moi thông tin từ nàng đã.
GopalKotaFactory
: Em biết bệnh nóng tính của anh mà. Anh vẫn đang sửa.
FlyingAarti
: Được rồi. Lời xin lỗi được chấp nhận.
Tôi lấy làm ngạc nhiên khi cuối cùng mình là người xin lỗi trong khi nàng mới là người nợ tôi một lời xin lỗi. Con gái có bao giờ nhận lỗi không nhỉ? Một điều hay khi chat trên Internet là ta có thể kiểm soát được những cơn nóng giận của mình. Tôi hít một hai hơi thật sâu và gõ một câu vô thưởng vô phạt.
GopalKotaFactory
: Có chuyện gì vui không?
Khi đang nghi ngờ, hãy bám lấy những câu hỏi mở.
FlyingAarti
: Chẳng có gì nhiều. Đi học bận lắm. Em có thêm mấy người bạn, không nhiều.
GopalKotaFactory
: Có ai đặc biệt không? :)
Tôi đặt một biểu tượng mặt cười mang tính chiến lược sau câu hỏi. Nó che giấu sự tò mò và cơn giận gay gắt của tôi.
FlyingAarti
: Thôi nào, Gopi.
Đây rồi, biệt hiệu của tôi đã quay lại. Tâm trạng nàng đã sáng sủa hơn.
GopalKotaFactory
: Không sao mà. Nói anh biết đi. Em không nói anh biết được à? Anh là bạn thân nhất của em mà.
FlyingAarti
: Em không biết nữa. Anh sẽ giận dữ lắm.
Tim tôi bắt đầu đập nhanh. Tôi chậm chạp gõ từng chữ.
GopalKotaFactory
: Em cứ nói đi. Để xem thế nào nào. :) :) :)
Tôi thêm thật nhiều mặt cười chỉ để nàng cảm thấy thoải mái hơn mà nói ra.
FlyingAarti
: Uh, có một người đặc biệt.
Một con dao han gỉ thọc vào ngực tôi. Tôi kiềm chế cơn đau và gõ tiếp.
GopalKotaFactory
: :)
FlyingAarti
: Anh biết anh ấy mà.
GopalKotaFactory
: :)
FlyingAarti
: Thực ra là biết rất rõ.
GopalKotaFactory
: Ai vậy? :)
FlyingAarti
: Ngài BHU, còn ai vào đây nữa.
Bây giờ con dao đang đâm xuyên qua tim tôi. Tôi nghiến chặt răng.
GopalKotaFactory
: Thật vậy sao? :)
Thở tiếp đi, dùng mặt cười tiếp đi.

FlyingAarti
: Phải. Anh ấy bị điên rồi. Raghav điên rồ ngu xuẩn!!! Anh ấy đã bẫy em.
GopalKotaFactory
: Vậy là... hai người rất thân thiết?
FlyingAarti
: Gần như thế.
Tôi không thể dùng mặt cười tiếp được nữa.
GopalKotaFactory
: Gần như thế?
FlyingAarti
: Suỵt. Đừng hỏi những chuyện ấy nữa.
GopalKotaFactory
: Thế bọn em làm chuyện ấy chưa?
FlyingAarti
: Rẻ tiền quá, Gopi. Chưa, vẫn chưa.
GopalKotaFactory
: Ý là sao?
FlyingAarti
: Ý là suýt nữa... Ôi, đừng làm em xấu hổ.
GopalKotaFactory
: Cái khốn kiếp gì thế chứ?
FlyingAarti
: Xin lỗi?
GopalKotaFactory
: Anh nghĩ em không quan tâm đến chuyện ấy.
FlyingAarti
: Chuyện gì?
GopalKotaFactory
: Em nói em chỉ cần tình bạn thôi. Với anh. Với mọi người.
FlyingAarti
: Em có nói thế à? Em không biết nữa. Chuyện đó chỉ tự nhiên xảy ra thôi.
GopalKotaFactory
: Làm thế nào mà chuyện ấy lại tự nhiên xảy ra được? Em cũng chỉ tự nhiên cởi quần áo ra thôi ư?
Cơn nóng giận của tôi quay lại và chiếm quyền điều khiển tôi.
FlyingAarti
: Anh ăn nói cẩn thận nhé.
GopalKotaFactory
: Tại sao? Em trong trắng lắm hay sao? Hành xử cứ như con đĩ.
Nàng không trả lời. Tôi tiếp tục.
GopalKotaFactory
: Em nói anh biết tại sao được không? Tại vì thứ hạng JEE của nó à?
FlyingAarti
: Im đi Gopal. Anh ấy với em có gắn kết rất đặc biệt.
GopalKotaFactory
: Thật sao? Cái gì làm cho nó đặc biệt vậy? Em có thổi kèn cho nó không? Ở đâu? Trong ký túc xá hay ở Kanpur?
Nàng không trả lời. Tôi nhận ra mình đã nói quá nhiều. Tuy nhiên ta không thể rút lại một dòng chat đã gửi đi. Tôi không muốn xin lỗi lần nữa. Tôi tiếp tục đợi câu trả lời.
Sau ba phút một tin nhắn thoáng hiện trên màn hình của tôi. FlyingAarti
đã thoát.
Tôi tải lại màn hình. Tôi nhận được một tin nhắn mới. FlyingAarti
không còn nằm trong danh sách liên lạc nữa. Nàng đã xóa tôi khỏi danh sách liên lạc của nàng.

Cậu cần thêm thời gian không?
chủ quán net hỏi tôi.

Không, không cần nữa đâu, còn lâu nữa mới cần.
Tôi đáp.
Ngày Aarti cắt đứt liên lạc với tôi là ngày tôi ngừng làm bài tập về nhà. Tôi cũng không đến quán net nữa. Thay vào đó, tối nào tôi cũng la cà ở quán trà vỉa hè Chaman gần nhà mình. Các cậu học trò, một tay giữ chén trà, tay kia cầm vở bài tập, ngồi trên một tá ghế dài gỗ. Tôi không đem sách vở gì đến quán. Tôi chỉ ngồi đấy, giết thời gian, nhìn ngắm đám đông và uống trà.
Tới một ngày tôi không còn tiền để thanh toán hóa đơn.

Cháu xin lỗi,
tôi nói với Chaman, người chủ quán,
ngày mai cháu sẽ đem tiền đến. Cháu quên ví ở nhà rồi.

Một người không quen biết tiến đến và đưa cho chủ quán mười đô.
Vô tư đi,
người mới đến nói với tôi.

Ồ, cảm ơn,
tôi nói.

Bansal à?
cậu ta hỏi trong lúc nhận tiền trả lại.

Career Path,
tôi nói.
Ngày mai tớ sẽ trả tiền cậu. Tớ quên ví ở nhà.


Cứ thoải mái đi,
cậu ta nói và chìa tay ra.
Tớ là Prateek. Từ Raipur.

Khuôn mặt lởm chởm râu ria khiến cậu ta trông giống một nghệ sĩ hơn là một thí sinh IIT.

Thi lại à?
Prateek hỏi.
Tôi gật đầu.

Bỏ cuộc,
cậu ta nói.

Là sao?


Đã thử Kota nhưng không ăn thua. Giờ thì tớ lang thang ở đây cho lành.

Tôi cười.
Tớ lọt top 50.000 AIEEE. Tớ nghĩ tớ có thể có cơ hội nếu thử lại.


Cậu có muốn thử lại không?
Prateek nói.
Tôi im lặng. Chúng tôi ngồi xuống cái ghế đầu gỗ bên ngoài quán.

Trông cậu như sắp sửa bỏ cuộc rồi đấy,
cậu ta nói.

Tớ ổn. Hơi cạn tiền một tí. Sắp phải thanh toán lần nữa ở Career Path. Nhưng bố tớ không có nhiều tiền.


Quay về đi,
Prateek nói. Cậu ta châm một điếu thuốc và đưa nó cho tôi. Tôi từ chối.

Tớ không thể. Tất cả hy vọng của ông được đặt vào tớ. Bố sẽ vay tiền và gửi cho tớ.

Prateek ngửa đầu thở khói lên trời.

Tớ đã vào top hai lăm phần trăm,
tôi nói, lý giải cho sự tồn tại của mình ở đây.

Đã? Cậu vẫn đang đi học đấy chứ?


Tớ hơi bị tụt mấy tuần trước.


Vì sao?


Chẳng sao cả.
Tôi làm một hớp trà.
Prateek uống hết cốc của cậu ta và gọi cốc khác.
Vì cô gái nào phải không?
cậu ta hỏi.

Tớ không biết cậu. Tớ sẽ trả lại cậu mười đô. Đừng dò hỏi nữa,
tôi nói.

Bình tĩnh nào anh bạn, tớ chỉ đang nói chuyện thôi mà,
cậu ta cười và vỗ vai tôi.
Tôi im lặng, hình ảnh của vô số những lần bơi thuyền với Aarti lướt qua đầu tôi. Cái cách tôi chèo thuyền bằng tay trần. Cái cách nàng xoa bóp tay cho tôi sau đó... tôi thả lỏng cánh tay, nhớ lại.
Mình ghét nàng. Nhưng mình nhớ nàng.

Prateek hút liền hai điếu thuốc không nói một câu.

Đúng là một cô gái đấy,
tôi miễn cưỡng nói.

Bỏ cậu à?
cậu ta nhe răng.

Chưa từng đến với tớ.


Thỉnh thoảng chuyện như vậy cũng xảy ra. Bọn mình là những kẻ thua cuộc. Mọi thứ không dễ dàng mà đến. Điểm số, thứ hạng, con gái - chẳng có gì dễ với bọn mình cả.


Phải, ai cũng bịp bọn mình cả. Từ những lò luyện ở Kota cho tới con khốn ở nhà,
tôi nói.

Con khốn à? Cậu có vẻ vui tính đấy.
Prateek đập tay với tôi.

Tớ về nhà đây.


Bọn mình không có nhà. Bọn mình giống những kẻ bị kẹt ngoài vũ trụ. Vô gia cư, không trường học, không đại học, không nghề nghiệp. Chỉ còn Kota thôi.
Cậu ta nháy mắt với tôi.
Prateek học ở Resonance. Thi lại lần hai. Cậu ta đã bỏ cuộc lần đầu, bây giờ cậu ta cũng đã gần như bỏ cuộc. Chúng tôi thành bạn bè, tối nào cũng gặp nhau ở quán Chaman.
Đến một ngày, trà dường như là không đủ. Thầy Ròng rọc đã đuổi tôi khỏi lớp.

Ông ta đuổi cậu thì sao chứ. Đây đâu có phải là đại học thực,
Prateek nói.

Tớ ngủ gật. Bài giảng chán quá,
tôi nói.
Cậu ta cười vang.

Tớ vừa nộp tiền lần hai hôm nay. Vậy mà họ vẫn làm thế với tớ.


Thư giãn đi nào, hôm nay bọn mình cần thứ gì đó nặng hơn trà.
Prateek nói. Chúng tôi ra khỏi quán.

Đi đâu đây?


Về nhà tớ,
cậu ta nói.
Phòng Prateek trông không giống nơi ở của một học sinh thi lại chăm học ở Kota. Số chai bia nhiều hơn sách, đót thuốc lá nhiều hơn bút. Thay vì chương trình học của Resonance, trên tường treo đầy ảnh những phụ nữ thiếu vải.

Cậu an cư ở đây thật rồi,
tôi nói.

Tớ mong là thế nếu tớ có thể. Bố mẹ sẽ ngừng chu cấp cho tớ sau năm nay,
cậu ta nói. Cậu ta lấy một chai Old Monk trong tủ ra. Cậu ta rót cho tôi một ly rum. Vị của nó kinh khủng.

Sau năm nay thì sao?
tôi hỏi.

Chẳng có gì. Đưa bố mẹ tớ về thực tế thôi. Cả hai người đều là giáo viên. Hy vọng là sau khi phung phí hai năm rưỡi tiền tiết kiệm cả đời họ sẽ nhận ra rằng con trai của họ chẳng thể đỗ bất cứ kỳ thi đầu vào nào.


Cậu có thể nếu cậu thật sự cố gắng.
Tôi nói và đặt ly rượu sang một bên.

Không, tớ không thể,
Prateek nói, giọng cậu ta cương quyết.
Tỉ lệ đỗ nhỏ hơn ba phần trăm. Hầu hết chúng ta đều không thể qua được kỳ thi này, lý thuyết xác suất cơ bản thôi mà. Nhưng ai nhét được điều đó vào đầu cha mẹ chúng ta? Thôi, làm một hơi hết ly của cậu đi.

Rượu rum có vị như một thứ thuốc nóng bỏng và đắng ngắt. Tôi tống nó xuống cổ. Tôi phải vượt qua được chuyện Aarti. Đôi khi, cách duy nhất để thoát khỏi một cảm giác cay đắng là thay thế nó bằng một cảm giác cay đắng khác.
Tôi xin một ly nữa, rồi một ly nữa. Sau đó, Aarti có vẻ không còn khiến tôi đau đớn nữa.

Cậu yêu con bé chứ?
Prateek hỏi.

Tình yêu là gì vậy?


Tình yêu là thứ bố mẹ tặng cậu nếu cậu thi đỗ IIT,
cậu ta nói.
Chúng tôi đập tay.
Tớ nghĩ là có,
tôi nói sau một lúc.

Bao lâu rồi?
cậu ta châm thuốc.

Tám năm.


Chúa ơi! Các cậu gặp nhau lúc mới đẻ trong bệnh viện à?
Prateek kêu lên.
Tôi lắc đầu. Trong ba giờ tiếp theo tôi kể cho cậu ta nghe chuyện tình đơn phương của mình. Từ ngày tôi trộm hộp cơm trưa của nàng tới ngày nàng xoa bóp tay cho tôi lần đầu tiên, cho đến tận khi nàng thoát khỏi phòng chat và xóa tôi khỏi danh sách liên lạc.
Prateek im lặng lắng nghe.

Vậy cậu nghĩ sao? Nói gì đi chứ,
tôi nói. Tôi ngạc nhiên khi thấy cậu ta còn thức.

Cậu có thể nói nhiều phết đấy!
cậu ta rót nốt chỗ rum còn lại cho tôi.

Xin lỗi,
tôi ngượng nghịu.
Tớ có làm cậu chán không?


Không sao. Cố quên con bé đi. Chúc phúc cho cô ta với anh chàng JEE ấy đi.


Tớ không thể quên được cô ấy. Tớ không học được một ngày nào từ khi cô ấy ngừng nói chuyện với tớ.


Đừng lo. Cậu sẽ có một cô khác. Ai cũng có một cô cả. Kể cả bọn xếp hạng bét. Cậu nghĩ vì sao mà Ấn Độ lại đông dân thế chứ?


Tớ sẽ không bao giờ lấy vợ,
tôi nói.

Để rồi? Cưới tay cậu à?
Prateek phá lên cười.
Đàn ông đúng là bọn vô dụng. Họ giấu sau những câu chuyện cười nhạt lẽo sự bất lực của mình khi nói về những mối quan hệ.

Tớ đi đây.
Tôi nói.
Cậu ta không ngán tôi. Cậu ta nằm trên sàn, quá mệt để leo lên giường.
Đừng buông tay, anh bạn!
cậu ta hét theo tôi khi tôi ra khỏi nhà.
Đừng buông tay.
Đúng vậy rồi. Thủ thuật của những cuộc thi tuyển này đó là bạn không bao giờ được buông tay. Bạn cần có kế hoạch rõ ràng. Bạn giỏi môn nào, yếu môn nào? Bạn có đang cày những môn yếu với giáo viên không? Bạn có nắm được sát sao trình độ của mình ở các kỳ thi thử không? Bạn chỉ nghĩ đến thi cử cả ngày chứ? Bạn có ăn thật nhanh, tắm thật nhanh để có thêm thời gian học tập không? Nếu bạn trả lời

cho tất cả những câu hỏi này, thì chỉ khi đó bạn mới có thể nói là mình không buông tay. Đó là cách duy nhất để có cơ hội kiếm được một chỗ. Tất nhiên, bạn có thể là một trong những học sinh có năng khiếu tự nhiên, những kẻ không bao giờ phải học nhiều. Nhưng hầu hết chúng ta chẳng phải như vậy, nhờ thừa kế hệ gien tầm thường của bố mẹ mình. Trớ trêu thay, chính những người cha người mẹ truyền cho ta thứ gien ngu ngốc đó lại cần nhiều thời gian nhất để hiểu ra rằng con cái họ không phải là bản sao của Einstein.
Tôi đã buông tay, ít nhất là trong suốt ba tháng sau khi Aarti bỏ tôi. Anh chàng Prateek ham chơi đã trở thành người bạn mới và duy nhất của tôi. Tôi vẫn đi học, dù những cơn nhức đầu sau cơn say làm tôi không hiểu nổi các cấu trúc Benzen hay đồng vị phóng xạ. Tôi cố gắng làm bài tập, nhưng không tập trung nổi. Các thầy giáo bắt đầu nhìn tôi như một kẻ bỏ cuộc và không còn chú ý đến tôi nữa. Tôi trở thành học sinh cá biệt, một trong những đứa vô vọng còn được ở lại vì đã nộp tiền cho trung tâm luyện thi.
Tôi còn gặp một vấn đề khác. Phí sinh hoạt của tôi tăng lên vì tôi phải trả thêm tiền rượu. Prateek đãi tôi vài lần, nhưng sau đó cậu ta đề nghị tôi trả phần của mình. Tôi biết bố đã phải vay tiền để thanh toán lần học phí gần đây và không còn tiền. Tuy nhiên, tôi không còn nhiều lựa chọn.
Một đêm, tôi gọi về nhà từ bốt điện thoại đường dài.

Xin lỗi bố, tuần trước con không gọi về nhà,
tôi nói.

Không sao. Con phải học nhiều mà,
giọng bố rất yếu.

Bố, có một vấn đề nhỏ,
tôi nói.

Gì vậy?


Con cần mua sách mới. Mấy cuốn sách tốt nhất cho môn toán.


Con không mượn ai đó được à?


Khó lắm ạ,
tôi đáp.
Ai cũng muốn giữ sách của mình mà.

Bố ngừng lời. Tôi im lặng, cố gắng hồi lại sau khi nói ra quá nhiều điều dối trá cùng một lúc.

Bao nhiêu?


Hai ngàn. Là sách nhập ạ.


Được rồi.


Bố có tiền không?


Bố sẽ gửi tiền sau một tuần, được chứ?


Bố đã vay bao nhiêu rồi?
tôi hỏi.

Năm mươi ngàn,
ông nói.
Bố đã gửi cho con ba mươi ngàn, nhưng còn cần thêm một ít để sửa mái nhà.


Còn hóa đơn viện phí của bố thế nào?


Bố nợ bệnh viện hai mươi ngàn.


Bố vẫn sẽ vay thêm phải không?


Có thể.


Có bao nhiêu thì gửi con bấy nhiêu nhé. Con phải đi đây, gọi điện đắt lắm,
tôi nói, muốn chấm dứt thử thách này càng sớm càng tốt.

Con sẽ đỗ phải không, Gopi?


Vâng, vâng, con sẽ đỗ.

Tôi gác máy, cảm giác thật kinh khủng. Tôi quyết định sẽ học chăm hơn. Tôi sẽ trở lại nhóm hai lăm phần trăm và sau đó là nhóm năm phần trăm. Tôi quyết định sẽ học cả đêm. Thế nhưng, tôi lại đói rượu rum trước. Quyết tâm của tôi yếu đi. Tôi đến nhà Prateek và ở đó gần như cả đêm. Chẳng gì có thể khuyến khích tôi học cả. Thế rồi đến ngày sinh nhật của tôi.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ngày đẹp hơn sẽ tới.