• 277

- 38 -


Số từ: 1862
Dịch giả: Phạm Hồng Anh
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà xuất bản Văn học
✯✯✯
Số hóa và soát lỗi: VCTVEGROUP
tve-4u.org
Tờ lịch báo ngày mồng mười tháng Mười một - ngày cuối cùng tôi hai mươi ba tuổi. Tôi dành cả buổi sáng ở bàn làm việc. Đoàn đại diện sinh viên đến gặp tôi. Họ muốn tổ chức một lễ hội của trường. Tôi nói rằng họ có thể làm nếu như tìm được tài trợ. Sau cuộc gặp sinh viên tôi phải xử lý một vụ khủng hoảng. Hai lớp học bị ngấm nước vào tường. Tôi phải quát tháo nhà thầu cả tiếng đồng hồ hắn mới cử người đến sửa chữa.
Hộp cơm trưa của tôi được đưa từ nhà đến. Tôi ăn đậu bắp, xúp đậu lăng và rô ti. Trong lúc ăn tôi gọi cho Aarti nhưng nàng không nhấc máy. Sau bữa trưa tôi có mấy cuộc họp liền nhau. Khi đó thì tôi sẽ không thể gọi cho nàng được. Tôi quay số của nàng lần nữa.

Xin chào,
một giọng nữ không quen vang lên.

Ai vậy?
tôi nói.

Là Bela, đồng nghiệp của Aarti bên Quan hệ khách hàng. Anh là Gopal phải không? Em nhìn thấy tên anh hiện lên,
cô ta nói.

Phải rồi. Cô ấy có đấy không?


Cô ấy đi chăm sóc khách hàng rồi. Em bảo cô ấy gọi lại sau nhé?


Phải rồi, giúp tôi nhé,
tôi nói.

À, chúc mừng sinh nhật anh sớm nhé,
cô ta nói.

Sao cô biết?
tôi hỏi.

À, thấy cô ấy chuẩn bị quà cho anh vất vả lắm... thôi chết!


Sao?


Có lẽ em không được nói với anh đâu,
Bela nói.
Ý em là, đấy sẽ là một sự bất ngờ. Cô ấy đang chuẩn bị quà sinh nhật cho anh. Đẹp lắm ấy. Cô ấy còn đặt cả bánh nữa... Nghe này, cô ấy giết em mất nếu biết em nói với anh.


Không sao, tôi sẽ không nói với cô ấy đâu. Nhưng nếu cô nói với tôi thì tôi cũng sẽ có thể chuẩn bị thứ gì đó cho cô ấy.


Gớm, anh chị ngọt ngào quá đi mất. Bạn học phổ thông à?
cô ta hỏi.

Phải rồi, thế kế hoạch là gì nào?


À, cô ấy sẽ bảo anh là không đến sinh nhật anh được. Anh sẽ dỗi nhưng cô ấy sẽ bảo là phải đi làm. Thế nhưng sau giờ làm thì cô ấy sẽ đến nhà anh, đem theo bánh và quà.


May mà cô nói với tôi. Khi đó tôi sẽ ở nhà chứ không họp hành gì nữa,
tôi nói.

Ngày sinh nhật anh cũng làm việc à?
cô ta hỏi.

Lúc nào tôi cũng làm việc cả,
tôi nói.
Cô ấy về chưa?


Vẫn chưa, em sẽ bảo cô ấy gọi cho anh. Nhưng anh đừng có nói gì nhé. Cứ coi như anh không biết gì hết.


Chắc chắn rồi,
tôi nói và kết thúc cuộc gọi.
Đến lúc rồi. Tôi gọi cho Vinod.

Vinod phải không?
tôi hỏi.

Ai vậy?
anh ta hỏi.

Là Gopal. Tôi làm với Ủy viên Hội đồng Shukla,
tôi giới thiệu.

Ồ, có chuyện gì?
anh ta hỏi.

Tôi muốn gọi vài em,
tôi nói.
Anh ta cúp điện thoại. Tôi gọi lại nhưng anh ta không nhấc máy. Tôi để điện thoại bên cạnh.
Sau mười phút tôi nhận được cuộc gọi từ một số cố định lạ.

Vinod đây. Anh muốn gọi gái à?


Phải,
tôi nói.

Qua đêm hay tàu nhanh?


Sao cơ?
tôi hỏi lại.
Chiều. Một buổi chiều.


Chúng tôi có giảm giá cho buổi chiều. Bao nhiêu em?


Một thôi chứ?
tôi nghi hoặc.

Lấy hai đi. Sẽ có giá tốt. Giảm nửa giá cho em kia.


Một là được rồi.


Tôi sẽ bảo hai em đến. Nếu anh muốn hai thì lấy cả. Không thì chọn một.


Xong. Bao nhiêu?


Anh muốn gái kiểu nào?

Tôi không biết anh ta có những kiểu nào. Tôi chưa bao giờ
đặt
gái gú thế này cả. Anh ta có thực đơn không vậy nhỉ ?

D... dễ thương tí có không?
tôi nói, hoàn toàn a ma tơ.

Nói tiếng Anh? Mặc đồ jean?
anh ta gợi ý.

Được,
tôi nói.

Ấn, Nepal hay da trắng?
anh ta hỏi. Varanasi nằm không xa biên giới Nepal.

Anh có gái da trắng à?
tôi hỏi.

Đây là thành phố du lịch. Có vài em ở lại làm việc. Khó tìm đấy, nhưng bọn tôi tìm được.


Đưa đến cho tôi mấy em Ấn Độ trông được được. Kiểu không thu hút quá nhiều chú ý trong một trường cao đẳng.


Trường cao đẳng?
Vinod hỏi, bị sốc.
Bọn tôi thường dùng khách sạn.


Tôi là giám đốc trường. Không sao đâu.

Vinod đồng ý sau khi tôi nói với anh ta trường Ganga và cho anh ta biết cách đưa các cô gái đến nhà riêng của giám đốc.

Vậy khi nào anh cần họ đến?


Từ hai giờ chiều trở đi, cả buổi chiều, đến sáu giờ,
tôi nói.

Hai mươi ngàn,
anh ta nói.

Anh điên à?
tôi nói.

Vì có ngài Shukla giới thiệu. Tôi tính người nước ngoài giá gấp đôi cho một em.


Mười.


Mười lăm.

Tôi nghe tiếng gõ cửa.

Xong. Hai giờ chiều mai. Trường Ganga trên xa lộ Lucknow,
tôi thì thầm và kết thúc cuộc gọi.

Họp giáo viên,
Shrivastava nói từ cửa.

Ồ, tất nhiên rồi,
tôi nói.
Xin mời vào, trưởng khoa.

Tôi sai người làm công kê thêm ghế cho hai mươi giảng viên của chúng tôi.

Sinh viên nói với tôi ngày mai là sinh nhật anh, Giám đốc Gopal,
trưởng khoa nói. Đội giảng viên ngất ngây. Làm sếp thật vui. Mọi người ai cũng xoắn cả vào mình.

Chỉ là một ngày bình thường khác thôi mà,
tôi nói.

Sinh viên muốn cắt bánh cho anh,
trưởng khoa nói.

Làm ơn đừng. Tôi không thể,
tôi nói. Ý nghĩ phải cắt bánh trước mặt hai trăm con người làm tôi thấy khó xử.

Làm ơn đi, thưa ngài,
Jayant, một giảng viên trẻ nói.
Sinh viên kính trọng anh. Điều đó rất có ý nghĩa với họ.

Tôi tự hỏi liệu sinh viên có còn tìm kiếm tôi nữa hay không nếu họ biết đến những yêu cầu của tôi với Vinod.

Họ đã đặt cái bánh nặng cả yến rồi, thưa anh,
Shrivastava nói.

Làm nhanh thôi nhé,
tôi nói.

Mười phút, sau khi tan học lúc một giờ,
trưởng khoa nói.
Cuộc họp giảng viên bắt đầu. Mọi người cập nhật cho tôi về tiến độ khóa học của họ.

Chúng ta cần tìm vị trí tuyển dụng ngay từ giờ. Cho dù hai năm nữa khóa đầu của chúng ta mới tốt nghiệp.


Jayant là điều phối viên tuyển dụng,
trưởng khoa nói.

Thưa ông, tôi đã đến gặp các công ty,
Jayant nói.

Phản ứng thế nào?
tôi hỏi.

Chúng ta là trường mới nên cũng khó khăn. Vài nhân viên quản lý nhân lực muốn biết phần của họ thế nào,
Jayant nói.

Giám đốc Gopal, như anh đã biết...
trưởng khoa bắt đầu nói nhưng tôi ngắt lời ông ta.

Nhân viên quản lý nhân lực muốn có phần nếu họ tuyển sinh viên từ trường chúng ta, đúng vậy không?
tôi hỏi.

Đúng vậy, thưa ông,
Jayant nói.
Mọi khía cạnh của việc điều hành một trường cao đẳng tư thục đều liên quan đến việc phải hối lộ một ai đó. Vậy làm sao mà tuyển dụng sinh viên lại là ngoại lệ được? Nhưng tất cả mọi người trông đều có vẻ ngạc nhiên.

Chi cá nhân à?
cô Awasthi, giáo sư kỹ thuật cơ khí, há hốc.
Jayant gật đầu.

Nhưng họ là cán bộ quản lý của các công ty có uy tín kia mà,
cô nói, vẫn còn sốc.

Cô Awasthi, đây không phải chuyên môn của cô. Tốt nhất cô nên cập nhật cho tôi về cơ khí ứng dụng, môn của cô đi,
tôi nói.
Người giúp việc nấu một bữa tối thịnh soạn với rô ti, cà ri và xúp. Tôi không động đũa. Tôi nằm trên giường xem điện thoại. Aarti vẫn chưa trả lời điện thoại của tôi. Tuy nhiên, tôi không gọi cho nàng.
Tôi nghĩ đến kế hoạch của mình lần nữa.
Đến nửa đêm Aarti gọi cho tôi.

Chúc mừng sinh nhật,
Aarti hát ở đầu dây bên kia.

Chào Aarti,
tôi nói nhưng nàng không nghe.

Chúc mừng sinh nhật,
nàng tiếp tục hát, giọng lên cao,
chúc mừng sinh nhật anh, Gopal. Chúc mừng sinh nhật.


Được rồi, được rồi, mình có còn là trẻ con nữa đâu.

Nàng tiếp tục hát.

Chúc mừng sinh nhật anh. Anh sinh trong vườn bách thú, có cả lũ khỉ voi ở đấy, chúng giống hệt như anh,
nàng nói. Nàng hát như từng hát chúc mừng tôi thời tiểu học.
Sến hết cỡ nhưng lại khiến tôi khóc vì sung sướng. Không thể tin được là tôi lại lên cái kế hoạch kia.

Có người đang rất hạnh phúc,
tôi nói.

Tất nhiên rồi, là sinh nhật anh mà. Chính vì thế mà em không gọi điện hay nhắn tin cho anh cả ngày nay.


Ồ,
tôi nói.

Ồ cái gì? Anh cũng chẳng buồn nhận ra nữa, phải không?
giọng nàng có vẻ tức giận.

Tất nhiên là anh nhận ra chứ. Cả nhân viên của anh còn băn khoăn không hiểu sao điện thoại của anh lại không bíp bíp
cả ngày trong văn phòng.

Tôi ra khỏi giường và bật đèn.

Sao cũng được, em đã suy nghĩ rất nhiều không biết phải tặng anh, người có tất cả, thứ gì đây.


Rồi sao?


Em chịu.


Ồ, thế cũng được. Anh chẳng muốn thứ gì cả.


Có thể em sẽ mua gì đấy cho anh khi bọn mình gặp nhau chăng,
nàng nói.

Khi nào thì mình gặp nhau?
tôi nói, cho dù Bela đã tiết lộ cho tôi kế hoạch của nàng.

Anh biết không, ngày mai thì hơi khó, em phải làm hai ca.


Em không gặp anh vào ngày sinh nhật của anh à?


Làm sao được đây?
nàng nói.
Một nửa nhân viên lễ tân đều vắng mặt. Mùa đông rồi và ai cũng xin phép nghỉ vì bị sốt vi rút.


Được rồi,
tôi nói. Tôi phải nói là nàng đóng kịch khá tốt. Tôi gần như tin nàng.

Chúc mừng sinh nhật anh lần nữa, tạm biệt nhé!

Vài tin nhắn chúc mừng sinh nhật xuất hiện trong hộp thư đến của tôi. Chúng đến từ các nhà thầu, thanh tra và những nhân viên chính phủ mà tôi đã từng làm vui lòng trong quá khứ. Tin nhắn riêng tư duy nhất khác là từ ngài Shukla, ông ta gọi điện cho tôi.

Chúc cậu sống lâu,
ông ta nói.

Cảm ơn, ông vẫn nhớ à?
tôi trả lời.

Cậu như con trai tôi mà,
ông ta nói.

Cảm ơn ngài Shukla, và chúc ngủ ngon,
tôi nói.
Tôi tắt đèn. Tôi cố gắng ngủ trước ngày mai trọng đại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ngày đẹp hơn sẽ tới.