- 39 -
-
Ngày đẹp hơn sẽ tới
- Chetan Bhagat
- 1245 chữ
- 2020-05-09 03:22:51
Số từ: 1228
Dịch giả: Phạm Hồng Anh
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà xuất bản Văn học
✯✯✯
Số hóa và soát lỗi: VCTVEGROUP
tve-4u.org
Đủ rồi, đủ rồi,
tôi nói khi sinh viên thứ mười đưa bánh cho tôi.
Chúng tôi tập trung trong sảnh tòa nhà chính. Đội ngũ giảng viên và sinh viên đến chúc mừng tôi. Các giảng viên tặng tôi một bộ ấm chén. Sinh viên hát một bài cầu nguyện cho tôi được sống lâu.
Thưa ngài, chúng tôi hy vọng sinh nhật lần sau sẽ có thêm bà giám đốc trong trường,
Suresh, một sinh viên năm thứ nhất láu cá, tuyên bố trước mặt mọi người và làm nổ ra một tràng pháo tay rầm rộ tán thưởng. Tôi cười và xem đồng hồ. Hai giờ. Tôi chắp tay cảm ơn tất cả mọi người.
Tôi ra khỏi tòa nhà chính và đi bộ về nhà.
Chúc mừng sinh nhật!
Aarti nhắn tin cho tôi.
Em ở đâu?
Tôi hỏi.
Ca hai mới bắt đầu thôi. ^.^
Nàng trả lời.
Vinod gọi điện cho tôi lúc hai giờ mười lăm. Tim tôi đập nhanh.
Chào,
tôi căng thẳng nói.
Mấy con bé đi chiếc Tata Indica trắng. Chúng đang trên xa lộ, năm phút nữa sẽ đến trường.
Tôi sẽ báo với bảo vệ,
tôi nói.
Anh trả tiền mặt chứ?
Được. Sao vậy, anh nhận thẻ tín dụng cơ mà?
tôi nói.
Chúng tôi có nhận, nếu là người nước ngoài. Nhưng tiền mặt vẫn là tốt nhất,
Vinod nói.
Tôi bảo người giúp việc về khu của họ và không làm phiền tôi trong bốn giờ tới. Tôi gọi cho bảo vệ nhắc họ để cho chiếc Indica trắng vào. Tôi còn bảo họ báo tôi biết nếu có người nào khác đến gặp tôi.
Chuông cửa reo quá sớm. Tôi mở cửa trước và nhìn thấy một người đàn ông kinh dị. Hai cô gái đứng sau anh ta. Một cô mặc quần jean và cái áo nilon rẻ tiền in da báo loang lổ. Cô kia mặc áo khoác ren tím và quần nâu. Tôi có thể thấy rõ ràng là họ không được thoải mái khi mặc đồ tây. Có lẽ việc đó giúp họ được giá hơn.
Người đàn ông kinh dị mặc áo sơ mi xanh dương bóng nhoáng và quần dài trắng.
Các em này được chứ?
anh ta hỏi tôi, thẳng thắn kiểu đàn ông.
Tôi nhìn mặt các cô gái. Trang điểm quá đậm cho buổi chiều sớm. Tuy nhiên tôi không có nhiều lựa chọn.
Được,
tôi nói.
Thanh toán luôn chứ?
Tôi đã có sẵn tiền trong túi. Tôi đưa cho anh ta cuộn giấy bạc.
Tôi sẽ đợi ngoài xe,
anh ta nói.
Làm ơn đợi bên ngoài,
tôi nói. Người đàn ông kinh dị bỏ đi. Tôi gật đầu ra hiệu cho hai cô gái đi theo mình. Khi vào trong tôi ngồi xuống ghế xô pha.
Em là Roshni. Anh là khách hàng à?
cô gái mặc áo da báo nói. Cô ta có vẻ tự tin hơn trong hai người.
Phải,
tôi nói.
Của cả hai chúng em à?
Roshni nói.
Phải,
tôi nói.
Roshni bóp vai tôi.
Khỏe quá,
cô ta nói.
Em kia tên gì?
tôi hỏi.
Pooja,
cô gái mặc bộ đồ ren tím gớm guốc nói.
Không phải tên thật đúng không?
tôi hỏi.
Roshni và Pooja, hoặc những cô gái tự gọi mình vậy, cười khúc khích.
Không sao cả,
tôi nói.
Roshni nhìn quanh.
Mình làm ở đâu đây?
Lên gác, trong phòng ngủ,
tôi nói.
Thế đi thôi,
Roshni nói, rất tập trung vào công việc.
Sao vội thế?
tôi hỏi.
Pooja ít lời hơn nhưng luôn có nụ cười thường trực trong lúc chờ lệnh làm gì tiếp.
Sao phải chờ?
Roshni nói.
Anh đã trả tiền cả buổi chiều. Ta sẽ lên gác khi đến lúc,
tôi nói.
Thế thì bọn em làm gì từ giờ đến lúc ấy?
Roshni nói, giọng hơi gây gổ.
Ngồi xuống,
tôi nói.
Bọn em xem ti vi được không?
Pooja ngoan ngoãn hỏi. Cô ta chỉ màn hình ti vi. Tôi đưa điều khiển cho cô ta. Họ chuyển sang kênh truyền hình cáp đang chiếu Maine Pyaar Kiya
của Salman Khan. Chúng tôi ngồi và cùng yên lặng xem phim. Nhân vật nữ nói với nhân vật nam rằng tình bạn là
không xin lỗi, không cảm ơn,
chả hiểu có ý nghĩa gì. Sau một lúc, nhân vật nữ bắt đầu hát, nhắn nhủ chim bồ câu đưa thư tới cho nhân vật nam chính. Roshni bắt đầu ậm ừ theo nhịp.
Làm ơn đừng có hát,
tôi nói.
Roshni có vẻ giận, nhưng tôi không quan tâm. Tôi không thuê cô ta để hát.
Mình cứ ngồi đây suốt à?
Roshni hỏi lúc ba rưỡi.
Không sao đâu, bà chị,
Pooja nói, rõ ràng là rất mê Salman. Tôi ngạc nhiên khi thấy Pooja gọi đồng nghiệp của mình là chị, nếu tính đến chuyện sắp tới họ sẽ phải làm gì.
Phim hết lúc bốn giờ chiều.
Giờ sao?
Roshni hỏi.
Chuyển kênh đi,
tôi đề nghị.
Điện thoại cố định đổ chuông lúc bốn rưỡi. Tôi chạy ra nghe.
Thưa ông, là nhân viên bảo vệ Raju đây ạ. Có một quý cô muốn gặp ông,
anh ta nói.
Cô ấy tên là gì?
tôi nói.
Cô ấy không nói thưa ông. Cô ấy cầm theo mấy cái gói.
Hai phút nữa cho cô ấy vào,
tôi nói. Tôi tính rằng nàng sẽ tới đây sau năm phút.
Tôi chạy ra mở cổng chính và cửa trước. Tôi quay sang mấy cô gái.
Lên nhà thôi,
tôi nói.
Gì cơ? Anh hứng lên rồi à?
Roshni cười khúc khích.
Đi ngay đi!
tôi búng ngón tay.
Em nữa, Pooja, hay gì cũng được.
Các cô gái nhảy dựng lên, bị sốc vì giọng điệu của tôi. Ba người chúng tôi đi lên cầu thang. Chúng tôi vào phòng ngủ, lên giường.
Rồi, chuyện này làm như thế nào?
tôi hỏi.
Cái gì?
Roshni nói.
Lần đầu của anh à?
Nói ít thôi, làm đi,
tôi nói.
Đầu tiên các cô làm gì?
Roshni và Pooja nhìn nhau, cười thầm tôi.
Cởi quần áo anh ra,
Roshni nói.
Tôi cởi áo sơ mi.
Các em nữa,
tôi nói với cả hai người. Họ chần chừ một giây vì tôi để cửa phòng hé mở.
Nhà không có ai đâu,
tôi nói.
Các cô gái cởi quần áo. Tôi quá căng thẳng để nhận biết chi tiết. Roshni rõ ràng là có thân hình nặng nề, nảy nở hơn. Thân hình nhỏ bé của Pooja khiến cô ta trông như thiếu dinh dưỡng.
Lên giường đi,
tôi ra lệnh.
Cả hai, ngạc nhiên vì giọng điệu không thắm thiết lắm của tôi, bò vào giường như hai con mèo hoảng sợ.
Anh muốn chúng em
làm chuyện đó à?
Roshni hỏi, cố nắm tình hình.
Trò gái đồng tính à?
Chờ đã,
tôi nói. Tôi chạy đến cửa sổ phòng ngủ. Tôi thấy chiếc xe Ambassador trắng có đèn đỏ đỗ bên ngoài. Aarti bước ra và bấm chuông một lần. Khi không thấy ai trả lời, nàng bước vào bãi cỏ. Nàng cầm một cuốn sổ lưu niệm to và một cái hộp từ quầy bánh của Ramada. Nàng vào nhà và biến mất khỏi tầm nhìn của tôi.