• 277

- 8 -


Số từ: 2030
Dịch giả: Phạm Hồng Anh
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà xuất bản Văn học
✯✯✯
Số hóa và soát lỗi: VCTVEGROUP
tve-4u.org

Gopal! Được nghe giọng anh thật thích,
Aarti nói. Nàng nhận ra tôi ngay lập tức. Cảm giác đó thật tuyệt.

Vớ vẩn. Em đâu có quan tâm,
tôi nói.

Hừ. Ngốc thế. Em quan tâm chứ. Đầu tiên là, anh có số điện thoại để em gọi không đã?


Có,
tôi nói và cho nàng số của chủ nhà.
Nhưng đừng gọi nhiều quá. Ông chủ nói không được quá hai lần một tuần.


Thì sao nào? Chỉ có mỗi em gọi điện cho anh thôi mà, phải không?
nàng hỏi.

Ừ. Mà cuộc sống của em thế nào? Anh ghét ở đây.


Tệ thế à? Anh đã bắt đầu học chưa?
nàng hỏi.

Chưa, anh chịu. Thật khó mở lại những cuốn sách cũ. Có thể anh sẽ có động lực sau khi vào được lớp luyện thi.


Đáng lẽ em phải ở đấy, em sẽ khuyến khích được anh.
Nàng cười.

Đừng đùa thế.


Anh sẽ ổn thôi, Gopi. Thêm một lần cố gắng nữa. Nếu anh qua được, anh sẽ có sự nghiệp.


Anh nhớ em,
tôi nói, không quan tâm lắm đến những thứ vô bổ như sự nghiệp của tôi.

Ồ,
nàng nói, hơi có vẻ ngạc nhiên vì tôi chuyển chủ đề.
Em cũng nhớ anh.


Anh chẳng có ai cả, Aarti,
tôi nói.

Đừng nói thế. Có bố anh. Raghav, em... Bọn em nói về anh rất nhiều.
Giọng nàng nhỏ dần.

Sao bọn mình không thành một đôi nhỉ?


Đừng. Làm ơn đừng bắt đầu câu chuyện ấy lần nữa. Bọn mình đã nói đủ rồi,
nàng nói.

Sao lại không? Em nói em nhớ anh. Em quan tâm đến anh. Thế thì sao?


Em quan tâm đến anh rất nhiều. Nhưng không phải theo cách ấy. Dù sao đi nữa thì chúng ta phải tập trung vào sự nghiệp của mình. Anh ở đó, còn em ở đây.


Nếu anh có bạn gái thì ít nhất anh có thể nói chuyện với cô ấy. Anh thấy cô đơn lắm, Aarti à,
tôi nói.

Ôi, Gopal, anh nhớ nhà ấy mà. Nói chuyện với em bất cứ khi nào anh muốn. Hoặc chúng mình có thể chat.


Trên mạng à?
tôi đã thấy vài quán cà phê Internet cạnh nhà.

Phải, anh đăng ký một tài khoản Gmail đi. Tài khoản của em là FlyingAarti@gmail.com.
Mời em vào chat nhé.


Aarti đang bay,
tôi cười to.

Im đi.

Tôi cười to hơn.

Ít nhất em cũng đã khiến anh vui lên,
nàng nói.

Suy nghĩ về đề xuất của anh nhé,
tôi nói.

Không có đề xuất nào cả. Còn bây giờ thì đừng phí tiền gọi điện. Bọn mình có thể chat vào các buổi tối. Em sẽ kể anh nghe về cuộc sống của em, anh kể về cuộc sống của anh. Được chứ?


Được rồi. Mà này. Anh nên vào lớp luyện thi có uy tín nhưng đắt hay những lớp mới nhưng rẻ hơn?


Luôn chọn lấy thứ tốt nhất trong khả năng của anh,
Aarti nói nhanh.
Còn bây giờ thì tạm biệt đã. Mọi người gọi em đi ăn cơm rồi.

Một tuần ở Kota và tôi đã ra vài quyết định cho chính mình. Thứ nhất, tôi không qua được kỳ thi vào Bansal. Tôi có thể tham gia chương trình học từ xa riêng của họ, nhưng như thế việc tôi ở Kota chẳng còn ý nghĩa gì cả. Resonance tăng phí vào phút cuối. Chỗ này trở nên quá đắt với tôi, vì thế tôi không đến thi tuyển nữa. Tôi vào được danh sách chờ của Career Path.

Cơ hội của cậu tốt đấy. Nhiều người sẽ vào Bansal hoặc Resonance,
nhân viên Career Path nói.
Thậm chí danh sách chờ của Career Path cũng có giá trị. AimIIT và CareerIgnite đề nghị giảm giá ba mươi phần trăm cho tôi.

Cậu có năng lực đấy,
nhân viên AimIIT nói với tôi.
Cậu qua được Career Path, điều đó cho thấy cậu có tiềm năng. Giờ hãy học ở chỗ chúng tôi với chi phí thấp hơn và thi đỗ.


Cậu sẽ chìm nghỉm trong số hàng ngàn người ở Career Path. Ở Ignite cậu sẽ là người đặc biệt,
tay cựu học sinh Bansal đang điều hành một cơ sở cựu Bansal khác nói.
Tuy nhiên năm ngày sau Career Path thông báo là tôi đỗ. Tôi đưa cho nhân viên kế toán tờ séc hai mươi lăm ngàn rupi bằng đôi tay run rẩy.

Đây sẽ là khoản đầu tư tốt nhất đời cậu,
nhân viên kế toán nói.
Tôi nhận những vật dụng cần thiết cho học kỳ đầu tiên - tài liệu học tập, thẻ nhận dạng, thời khóa biểu, hướng dẫn và một số biểu mẫu cần cho ba tháng tới. Tôi cũng nhận ba bộ đồng phục của Career Path. Mặc chúng lên trông tôi giống như nhân viên tiếp tân của một khách sạn rẻ tiền.
Tôi ra khỏi trung tâm với những bộ đồng phục trên tay.

Xin chúc mừng!
một người đàn ông mặc áo choàng đen chặn tôi lại.

Xin chào,
tôi không chắc mình phải nói gì.

Tôi là Sanjeev. Ở đây mọi người gọi tôi là thầy Ròng rọc. Tôi dạy vật lý.

Tôi bắt tay thầy. Rõ ràng là ở Kota không ai có thể giải toán ròng rọc như thầy Sanjeev. Tôi cũng sớm nhận ra rằng có những chuyên gia về từng môn học tại các cơ sở ở Kota. Career Path cũng có những phù thủy riêng của mình. Verma, thầy giáo toán, có biệt danh là Thần lượng giác. Thầy Jadeja dạy hóa. Học sinh kính phục gọi thầy là thầy Cân bằng. Thầy có một phương pháp cân bằng phương trình hóa học rất độc đáo. Theo như lời đồn đại thì thầy đang tìm cách xin bằng sáng chế cho phương pháp này.

Em là Gopal, từ Varanasi.


Chương trình AIEEE?
thầy Ròng rọc hỏi.

Cả JEE nữa, thưa thầy.


Tốt. Khả năng cao chứ?
thầy ám chỉ đến việc phân loại học sinh nội bộ trong Career Path.

Không, thưa thầy,
tôi nói, cụp mắt xuống. Một khi bị điểm kém, bạn sẽ nhanh chóng học được cách cụp mắt xuống.

Không sao. Nhiều học sinh khả năng không cao cũng vẫn đỗ. Tất cả phụ thuộc vào sự chăm chỉ.


Em sẽ cố gắng hết sức, thưa thầy,
tôi nói.
♦♦♦
Tôi đã có thể gọi mình là một người Kota chính hiệu sau một tháng tới đây. Giống như hàng ngàn học sinh khác, cuộc sống của tôi giờ đây đã có nhịp điệu. Career Path giống một trường học, nhưng không chút vui vẻ. Không ai làm ồn trong lớp, đùa với người khác hay nghĩ tới việc ngủ trong giờ. Dẫu sao thì tất cả đều tự mình chọn tới đây và đã phải trả giá cao để được học.
Chúng tôi có ba đến bốn lớp một ngày, bắt đầu từ buổi chiều. Trên lý thuyết điều đó cho phép học sinh lớp 12 hiện tại có thể đến trường vào buổi sáng. Trên thực tế, học sinh lớp 12 không bao giờ đến trường. Career Path đã có thỏa thuận với một trường CBSE có chính sách chuyên cần linh hoạt. Có tin đồn cho rằng trường CBSE này nhận được một khoản đút lót không nhỏ từ Career Path từ sự hợp tác này.
Hồi đầu tôi căm thù cái thời khóa biểu dã man của Career Path. Các giờ học bắt đầu lúc hai giờ chiều và kéo dài tới chín giờ tối. Sau đó học sinh về nhà ăn tối và làm
bài luyện tập hằng ngày
, khoảng mười bài tập dựa trên các bài giảng trong ngày. Tôi thường làm xong hết bài vào lúc nửa đêm. Sau khi ngủ vài giờ, tôi dậy và chuẩn bị cho lớp học ngày hôm sau. Giữa những lúc đó, tôi làm việc nhà như giặt quần áo và đi mua bán những đồ cần thiết. Tôi chấp nhận sự điên rồ này, cũng chẳng phải vì nhiệt tình ôn luyện mà chủ yếu vì tôi muốn giữ cho mình bận rộn. Tôi không muốn sự cô đơn ở Kota giết chết mình.
Một đêm lớp học của chúng tôi tan muộn. Tôi về đến quán cà phê Internet lúc chín rưỡi, muộn hơn giờ tôi và Aarti hay chat. Tôi ngạc nhiên khi thấy nàng vẫn còn trên mạng.
Tôi gõ một tin nhắn như lệ thường.
GopalKotaFactory
: Hi!
FlyingAarti
: Hey!! Đoán xem!
Nếu con gái là người đặt ra các quy tắc ngữ pháp trên đời này, thì ta hẳn chỉ có mỗi dấu chấm than mà thôi.
GopalKotaFactory
: Gì vậy?
FlyingAarti
: Em đang ở trong trường BHU. Trong trung tâm máy tính!
GopalKotaFactory
: Sao thế được?
FlyingAarti
: Raghav đã vào đại học. Cậu ấy đưa em đến đây. Cậu ấy nói em có thể đến và dùng máy tính bất cứ lúc nào.
GopalKotaFactory
: Giờ chẳng phải quá muộn để ở trường cậu ấy rồi sao? Em sẽ về bằng cách nào?
FlyingAarti
: Em đi xe đèn nháy của bố. Ai dám trêu trọc em chứ?
GopalKotaFactory
: Em có thường đến thăm Raghav không?
Tôi đợi nàng gõ tin nhắn.
FlyingAarti
: Câu hỏi kiểu gì thế? Anh có đếm những lần đến thăm bạn bè không?
GopalKotaFactory
: Chỉ bạn bè thôi, đúng không?
FlyingAarti
: Phải rồi, anh à. Anh nên làm nghề thám tử chứ không phải kỹ sư.
GopalKotaFactory
: Hmmm.
FlyingAarti
: Em chỉ đến xem trường cậu ấy thôi. Thế dạo này anh ra sao?
GopalKotaFactory
: Anh ở Kota được một tháng rồi.
FlyingAarti
: Ít nhất anh cũng không còn gọi đấy là chỗ khỉ ho cò gáy nữa!
GopalKotaFactory
: Đúng thế. Anh cũng khá là bận rộn. Chỉ học và học. Bọn anh còn phải làm cả bài kiểm tra trên lớp nữa.
FlyingAarti
: Anh làm được chứ?
GopalKotaFactory
: Top nửa lớp. Không tệ đối với một lớp cạnh tranh nhau ghê thế.
FlyingAarti
: Em chắc chắn là anh sẽ đỗ JEE lần này.
GopalKotaFactory
: Ai biết được? Nếu anh đỗ, em sẽ hẹn hò với anh chứ?
FlyingAarti
: LẠI THẾ NỮA RỒI!!!
GopalKotaFactory
: ?
FlyingAarti
: Em thích bọn mình như bây giờ. Và chuyện đó thì có liên quan gì đến JEE? Em thích anh!!!
GopalKotaFactory
: Đừng chấm than nhiều thế.
FlyingAarti
: Hả??!!!
GopalKotaFactory
: Không có gì. Thôi, anh phải về đây. Phải về làm bài tập về nhà.
FlyingAarti
: OK.
Tôi chờ nàng bảo tôi chat thêm mấy phút nữa. Không phải chỉ OK
cộc lốc như thế. Nàng còn không hỏi tôi đã ăn tối chưa nữa...
FlyingAarti
: Anh ăn tối chưa?
GopalKotaFactory
: Vẫn chưa. Về nhà anh sẽ ăn.
FlyingAarti
: Hay đấy!
Khi con gái giấu giếm điều gì đó, họ bắt đầu nói chuyện như con trai và dùng những câu như
Hay đấy
.
GopalKotaFactory
: Em thì sao?
FlyingAarti
: Raghav mời em. Chỉ ăn ở căng tin thôi. Rẻ rề!
GopalKotaFactory
: Em có vẻ phấn khởi nhỉ.
Nàng không trả lời. Nếu ai đó chần chừ khi chat với bạn, mỗi phút có vẻ kéo dài như hàng giờ. Cuối cùng thì nàng cũng gõ sau năm phút.
FlyingAarti
: Gì cơ?
Tôi cũng muốn chơi trò chờ đợi với nàng. Nhưng tôi không chịu được quá mười giây.
GopalKotaFactory
: Không có gì.
FlyingAarti
: OK, mà Raghav ở đây này. Cậu ấy gửi lời chào. Em phải ăn nhanh rồi về nhà đây. Nói chuyện sau nhé. Xoxo...
Tôi không hiểu
xoxo
có ý nghĩa gì. Chữ x
thường là ôm và o
là hôn. Tôi không nghĩ Aarti có ý ấy.
Nàng thoát ra. Tôi còn hai mươi phút dùng Internet. Tôi dùng thời gian này làm những thứ mà hầu hết các cậu trai đến đây làm - lướt website chính thức của IIT hoặc xem ảnh khiêu dâm. Tôi nghĩ rằng đó là hai thứ mà các cậu trai muốn nhất ở Kota. Ít nhất thì các trung tâm luyện thi có thể giúp ta có được một trong hai thứ này.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ngày đẹp hơn sẽ tới.