Chương 192: Thủ Xuyên, ngươi có giúp ta hay không?
-
Ngũ Hành Thiên [C]
- Phương Tưởng
- 2634 chữ
- 2020-05-09 07:40:37
Số từ: 2629
Nguồn: bachngocsach.com
Chiến quả rất to lớn, đại hỏa hang của mập mạp bị các loại ớt nhét đầy, Ngải Huy ngăn cản mọi người mang đi càng nhiều hơn.
"Ớt chỉ cần chứng minh có hữu dụng với Huyết kiến thì sẽ trở thành một loại vật tư chiến lược cực kì trọng yếu. Chúng ta lấy đi một ít, mặt trên nhìn tại việc phương pháp này là chúng ta tạo ra mà mắt nhắm mắt mở, nhưng nếu như chúng ta lấy đi quá nhiều, gây ra ảnh hưởng đối với toàn bộ chiến cuộc, vậy thì mặt trên sẽ tìm chúng ta gây phiền phức rồi."
Những người khác bừng tỉnh đại ngộ, dồn dập gật đầu, cảm thấy Ngải Huy cân nhắc rất chu đáo.
Sư Tuyết Mạn đồng dạng kinh ngạc Ngải Huy rất lão luyện, nhìn đến tên gia hỏa này không phải lần đầu tiên làm loại chuyện trộm đạo này.
Đoan Mộc Hoàng Hôn cười nhạt, gã cảm thấy Ngải Huy lá gan quá nhỏ, thành chủ phủ sẽ vì một chút ớt mà tìm đến phiền phức bọn họ?
Một đoàn người cuối cùng trở lại đạo trường, xung quanh vẩy đầy ớt tác dụng rõ ràng, đạo trường không có phát hiện vết tích con Huyết kiến, khiến người tâm an không ít.
Vừa tiến vào đạo trường, mọi người liền ngã trái ngã phải, mỗi người đều là mệt mỏi rã rời tới cực điểm, thể xác và tinh thần bọn họ ở trong trận chiến đấu này chịu đủ tàn phá. Ngay cả Đội Viện Giáp số 1 là chiến đội học viên có chiến quả huy hoàng nhất cho tới nay, nhưng bọn họ thương vong y nguyên kinh người, tổn thất mười sáu người. Trong đó có ba người thụ thương, được an bài cách ly. Cho đến tận bây giờ, Huyết độc thụ thương còn chưa có tìm được biện pháp cứu chữa.
Mắt mở trừng trừng nhìn đồng bạn của mình bị Huyết kiến cắn đứt cổ huyết nhục bay ngang, nhìn họ mở to hai mắt ầm ầm ngã xuống đất, đối với các học viên còn lại là sự giày vò vô cùng tàn khốc.
Tê liệt ngồi dưới đất sĩ khí học viên suy sụp, âm thanh nức nở kiềm chế, con mắt trống rỗng, bọn họ giống như đặt mình trong ác mộng.
Hiện tại bọn họ chỉ có một cái ý nghĩ, nằm xuống ngủ, có lẽ khi tỉnh lại phát hiện đây là một giấc mộng.
Nhưng mà bọn họ cừa nhắm mắt lại, trước mắt liền hiện lên hình ảnh đồng bạn đã chết đi.
"Nắm chặt thời gian vận chuyển tuần hoàn, nếu thời điểm chiến đấu lần sau ai không có hoàn toàn khôi phục nguyên lực, ta đây để cho hắn đi tại phía trước nhất."
Âm thanh băng lãnh của Ngải Huy vang lên trong tai, mọi người run lên, dồn dập ngồi lên bắt đầu vận chuyển tuần hoàn. Không có người còn nghi vấn quyền uy của Ngải Huy, một loạt biểu hiện của Ngải Huy khiến người tin phục.
Ngoại trừ tín phục, còn có e sợ.
Ngải Huy biểu hiện ra sự thích ứng với chiến đấu, sự thong dong lãnh khốc đối với sinh tử đều khiến những học viên non nớt này cảm thấy e sợ. Bọn họ biết rõ, nếu như bọn họ không làm được, loại chuyện khiến bọn họ chịu chết không có nhân tính này, Ngải Huy nhất định làm được.
Đang tại lo nghĩ làm thế nào mới có thể khai thông tâm lý mọi người, Sư Tuyết Mạn bỗng nhiên phát hiện vấn đề cứ như thế được Ngải Huy thuận miệng nói một câu giải quyết xong rồi.
Sư Tuyết Mạn như có chút suy nghĩ, thì ra còn có thể giải quyết như vậy! Cho các đội viên một cái chỉ lệnh rõ ràng, khiến cho bọn họ phải công việc lu bù, kể từ đó, các đội viên sẽ không có thời gian miên man suy nghĩ chuyện khác.
Sư Tuyết Mạn nhìn thoáng qua Ngải Huy, trong lòng vừa có phần bội phục vừa có chút uể oải.
So với tên gia hỏa này, mình quả nhiên còn kém rất xa...
Nàng rất không hài lòng với biểu hiện của mình trong ngày hôm nay, khi gặp phải vấn đề, nàng phát hiện mình chân tay luống cuống, không biết phải làm gì cho đúng. Nếu như không có Ngải Huy, con số thương vong của tiểu đội sẽ là phi thường kinh người, coi như là toàn quân bị diệt nàng cũng không kỳ quái chút nào.
Giống như sau khi gặp đến tên gia hỏa này, mình luôn luôn cảm thấy uể oải.
Ác mộng là bắt đầu từ trận mù chiến kia sao... Sắc mặt Sư Tuyết Mạn bỗng nhiên trở nên có chút mất tự nhiên.
"Ngây ra đó làm cái gì? Nhanh nhập định đi!" Một tiếng răn dạy đột nhiên vang lên phái trên nàng.
"Vâng!"Sư Tuyết Mạn giật mình, vô ý thức đứng lên hành lễ.
Chờ Sư Tuyết Mạn thấy rõ bóng dáng đang xoay người rời đi rõ ràng là Ngải Huy, thì giận dữ đến nghiến răng nghiên lợi, hận không thể xông tới đánh cho hắn một trận tơi tả.
Nàng hít sâu, phấn chấn tinh thần, không có gì để phải uể oải, mình phải xốc dậy tinh thần, không thể bị tên chết tiệt này coi thường.
Không biết vì sao, hiện tại nàng không chút nào có thể khoan dung với việc bản thân bị Ngải Huy coi thường.
Ngải Huy không có nghỉ ngơi và nhập định, hắn còn có rất nhiều chuyện phải làm.
Ném con Huyết kiến cho Lâu Lan: "Lâu Lan, thử xem loại ớt nào hay là cách phối chế nào càng có hiệu quả với cục cưng huyết kiến khả ái của chúng ta."
"Được, Ngải Huy." Lâu Lan nhận lấy Huyết kiến, trong mắt chớp động hoàng quang, đối với đề nghị của Ngải Huy nó phi thường cảm thấy hứng thú. Con Huyết kiến bị quấn như xác ướp này là con Huyết thú còn sống đầu tiên bọn họ bắt được.
Chính là bởi vì có Lâu Lan, Ngải Huy mới sẽ nghĩ đến bắt sống một con Huyết kiến đem về nghiên cứu. Dựa vào bản lĩnh của chính mình, với Ngải Huy, giết chết Huyết kiến là không thành vấn đề, còn nghiên cứu Huyết kiến thì quên đi.
Ngải Huy đi tới dưới gốc Tin Tức thụ, lấy cái lá cây treo trên cổ mình xuống treo lên cành cây, chờ lá cây và cành cây kết nối, hắn viết lên: "Đã xác nhận, con Huyết kiến không thích ớt."
Một lát sau, hắn lại ở phía sau bỏ thêm một câu: "Tuy rằng chúng nó đều là màu đỏ như nhau."
Viết xong câu này, hắn liền vui rồi, tâm tình cũng khó giải thích mà tốt hơn không ít. Sinh hoạt có đau khổ, việc vui còn là phải tự mình tìm.
"Chúng ta bắt được một con Huyết kiến còn sống, sẽ nghiệm chứng phương thức điều chế nào càng có hữu hiệu, ngài có cái kiến nghị gì không? Toàn thành, mọi người đều phải gia nhập chiến đấu với Huyết kiến. Chúng ta vừa mới chiến đấu trở về. Bên trong thành đã phát hiện con Huyết kiến hoàn thành một vòng lột xác mới, may mắn là chúng ta không có gặp phải. Có suy đoán cho rằng nuốt ăn nguyên tu rất có khả năng là nguyên nhân then chốt giúp cho Huyết kiến có lần lột xác mới."
Sau khi viết xong, hắn thẩn thờ ngồi ở dưới Tin Tức thụ, có chút xuất thần.
Một lát sau, lá cây sáng lên.
"Tiểu hữu thân ái, thật hài lòng là ngươi còn sống. Là Huyết kiến bài xích ớt hay là Huyết thú bài xích ớt, cần chính tiểu hữu ngươi tự mình nếm thử. Ta càng quan tâm chính là suy đoán Huyết kiến có một lần lột xác mới, có lẽ ngươi có thể lấy các loại như một khối thịt hoang thú cho con Huyết kiến ăn thử xem, nếu như nó không thích thịt hoang thú, vậy thì ta cho rằng suy đoán rất có khả năng là đúng. Con Huyết kiến, hoặc là nói Huyết thú cần chính là nguyên lực do nguyên tu tu luyện ra."
Ngải Huy cơ hồ tại ngay chỗ rướn cổ họng gọi: "Lâu Lan, lấy một khối thịt hoang thú cho kiến ăn."
"Được, Ngải Huy."Lâu Lan trả lời, một lát sau nói: "Ngải Huy, nó hình như không có hứng thú với thịt hoang thú."
Cổ họng Ngải Huy khô khốc, tay chân có chút lạnh lẽo.
Là đáp án tệ nhất.
Nếu như nguyên lực của nguyên tu, trở thành điều kiện then chốt để Huyết thú lột xác, vậy thì ý nghĩa nguyên tu trở thành con mồi của Huyết thú. Ăn nhân loại nguyên tu, có thể giúp Huyết thú trở nên càng cường đại... Hoặc là đổi cách nói khác, nếu như muốn trở nên càng cường đại, chúng nó cần phải ăn nhân loại nguyên tu.
Có thể tưởng tượng, Huyết thú sẽ điên cuồng săn bắt nhân loại nguyên tu.
Huyết thú có được số lượng khổng lồ, sẽ có bao nhiêu hoàn thành một vòng lột xác mới? Huyết thú chỉ sẽ càng ngày càng cường đại, Ngũ Hành Thiên sẽ từng hội một rơi vào tay giặc. Có thể tưởng tượng, đến lúc đó nhất định có rất nhiều nguyên tu bởi vì nguyên nhân này mà gia nhập vào Huyết tu.
Huống chi, phía sau Huyết thú, còn có Thần huyết.
Hoặc là mình gia nhập vào Huyết tu trước đi, ôm chặt lấy bắp đùi Thần huyết? Nhìn qua Thần huyết có tiền đồ hơn Ngũ Hành Thiên nhiều a! Dựa vào giao tình với một nghìn đồng, nói không chừng có thể kiềm được cái vị trí không tệ?
Hắn thất hồn lạc phách mà ngồi ở đó, một câu cũng không nói.
Qua không biết bao lâu, hắn thoát khỏi miên man, phục hồi lại tinh thần, hắn ổn định tâm thần, tiếp tục viết lên lá cây: "Đã xác nhận, con Huyết kiến không có hứng thú với thịt hoang thú. Nhìn đến tương lai Ngũ Hành Thiên phải lo lắng nhiều, ngài có kiến nghị gì hay không? Tỷ như ta đi ôm đùi Thần huyết trước đi? Hoặc là với lượt chiến đấu tiếp theo của ta?"
Một lát sau, lá cây sáng lên.
"Tiểu hữu thân ái, thỉnh không nên bi quan. Ngũ Hành Thiên cũng không phải là thành lập trên sa mạc mềm mại, mà là xây dựng từ trong liên miên chiến hỏa, lịch sử cũng chưa lâu dài khiến nó còn xa mới bước vào tuổi già, còn xa mới quên vị khói thuốc súng và huyết hỏa. Được rồi, những lời này vô dụng. Trên thực tế chúng ta chỉ là không có lựa chọn nào khác. Nếu như ngươi gặp phải con Huyết kiến hoàn thành vòng lột xác mới, làm ơn hãy chạy trốn. Nếu chạy trốn thất bại, thỉnh chú ý huyết văn của nó, nhược điểm của nó nhất định tại trong huyết văn, tuy rằng ta cũng không biết cụ thể ở đâu. Chúc ngươi may mắn."
Ngải Huy nhếch miệng cười khổ, lại bẻ là cây xuống, treo lên ngực.
Huyết văn?
Ngải Huy nhíu mày, đó là thứ quỷ gì?
Hắn lắc lắc đầu, vứt tạp niệm ra sau đầu, đi một bước tính một bước. Đối phương nói không sai, không có lựa chọn nào khác.
Vừa nghĩ đến một nghìn đồng, Ngải Huy liền run rẩy. Xinh đẹp thì xinh đẹp, dụng tâm tuyệt đối là độc như rắn rết. Dù cho một nghìn đồng đống ý cho hắn gia nhập vào, Ngải Huy cũng không dám, lòng dạ nữ nhân kia quá xấu. Lại tưởng tượng đến Huyết luyện không biết chết sống, cảnh tượng nguyên tu bạo thể mà chết kia, Ngải Huy tuyệt đối cả đời khó quên.
Thần huyết là một đám người điên, đám người điên khiến người sợ hãi.
Gia nhập vào một đám người điên, Ngải Huy không dám.
Ngải Huy bắt đầu vòng cầm kiếm tuần hoàn đặc biệt của hắn, khi tuần hoàn là thời điểm kiếm thai tương đối sinh động, kiếm thai sẽ nhảy lên với tiết tấu phi thường thong thả, rất có quy luật, nhưng mà càng thêm cường kiện hữu lực. Mỗi một lần nhảy lên, giống như trong đầu đều là tiếng vang trầm thấp hữu lực của nó.
Ngọc phường thêu.
Thần sắc Vương Thủ Xuyên tiều tụy, trên mặt che lấp không được sự mệt mỏi rã rời: "Ngươi cũng thật dám khoác lác, lấy thành làm vải, trước đây có ai làm qua? Tuổi đã lớn như vậy rồi, lòng thế nào còn không có tiêu giảm chút nào?"
Hàn Ngọc Cầm hiếm thấy mà không có cãi lại, chủ động rót cho ông ta một chén trà, ôn nhu nói: "Khổ cực ngươi rồi."
Lấy thành làm vải, chưa từng có người làm, mà linh cảm của bà cũng là căn nguyên từ trận pháp bạn già đã nói qua.
Vương Thủ Xuyên cười cười: "Khổ cực không có gì, ta là sợ ngươi mất mặt, ngươi muốn cường, thổi phồng là da trâu nếu như thành phá lâu, vậy còn không phải tức đến chết? Hơn nữa trận pháp nào dễ dày vò ra như vậy? Trò chơi đã chìm trong đống rác lịch sử."
Ông ta không rõ bạn già vì sao phải chủ động rucớ chuyện vào người, hơn nữa còn là chuyện nguy hiểm như thế.
"Ta biết rõ ngươi lo lắng cho ta, ngươi sợ ta gặp chuyện không may. Chúng ta đều là người gần đất xa trời, ta hai mươi tuổi gã cho ngươi, không tách ra quá xa ngươi, xa nhất cũng chỉ mấy con đường, cả đời không có tiếc nuối gì. Chính là bây giờ có chết, ta cũng có thể nhắm mắt." Hàn Ngọc Cầm nhìn Vương Thủ Xuyên, ánh mắt như nước: "Nhưng mà Tú và Huy nhi thì sao chứ? Bọn họ không thể chết cùng chúng ta. Tú là đệ tử ta thích nhất, Huy nhi là đệ tử đầu tiên của ngươi. Ngươi nói người khác trong thành này, ta quản không được, cũng không muốn quản, nhưng ta không muốn Tú và Huy nhi chết ở Tùng Gian thành."
Vương Thủ Xuyên sửng sốt.
"Toàn thành động viên, Huy nhi đã lên một lần, chiến quả không tệ. Tú bị an bài ở phía sau. Huy nhi có khả năng dày vò, sát khí nặng, loạn cục như vậy, không người nào càng thích ứng hơn hắn, nhưng mà thời gian kéo dài cũng không được, hắn còn nhỏ. Tú càng không như Huy nhi. Thủ Xuyên, ngươi có giúp ta hay không?"
Vương Thủ Xuyên nhìn khóe mắt bạn già đã hiện lên nếp nhăn thời gian, nhìn ánh mắt ôn nhu như nước kia, giống như trở lại mấy thập niên trước.
Thiếu nữ cũng là như thế này nhìn ông ta, cũng là hỏi ông ta như thế.
"Thủ Xuyên, ngươi có giúp ta hay không?"
Nàng luôn luôn quật cường kiên quyết như vậy, chưa bao giờ thương lượng với ông ta.