Chương 193: Khen thưởng
-
Ngũ Hành Thiên [C]
- Phương Tưởng
- 2610 chữ
- 2020-05-09 07:40:32
Số từ: 2605
Nguồn: bachngocsach.com
Có sáu người đột phá.
Sư Tuyết Mạn thoát khỏi trạng thái nhập định trước tiên, nàng tỉ mỉ quan sát các đội viên, liên tục sáu người đột phá làm nàng có phần cao hứng. Chiến trường mới là lớp học tốt nhất, không có gì so với áp lực tử vong càng dễ dàng kích phát tiềm năng con người.
Sự vui mừng nhè nhẹ chợt lóe rồi biến mất, nàng còn có quá nhiều chuyện cần phải làm.
Biểu hiện không tốt của mình khi chiến đấu cũng không có khiến cho Sư Tuyết Mạn mất đi lòng tin mà buông tha. Cái gì mà sợ thất bại gì đó đối với nàng là một loại cảm thụ tương đương xa lạ, nàng y nguyên không có nghĩ tới chuyện buông tha. Tỉnh táo lại, xem xét lại một số chi tiết trên chiến trường, rất nhiều nội dung đã từng học tập qua, nàng có cảm ngộ mới.
Sự thực chứng minh, nàng tuyệt không phải thiên tài chiến thuật gì.
Nàng tìm đến Khương Duy, Tang Chỉ Quân, còn có một số học viên nòng cốt, tổng kết lại được - mất trong trận chiến đấu vừa rồi. Nếu mình đã không phải là anh hùng có thể bằng vào lực bản thân ngăn cơn sóng dữ, vậy thì thảo luận cùng mọi người nhiều chút, mình trợ giúp mọi người, cũng là để mọi gnười trợ giúp chính mình.
Khi nữ thần cao không thể bấu víu trong mắt chạy tới thảo luận cùng mọi người, mọi người lập tức như tiêm thucố kích thích, dị thường hăng hái.
Kết htúc nhập định, Ngải Huy nhìn cảnh tượng khí thế ngất trời trước mắt, trong lòng cười nhạt, càng là nữ nhân xinh đẹp lại càng nguy hiểm, các ngươi sẽ minh bạch!
Hắn ngồi xuống, cũng bắt đầu ngẫm lại được - mất trong lần chiến đấu đó.
Chiêu thức quá ít, chỉ hai chiêu Tà Thiết và Yên Thiểm là xa xa không đủ, bị tất nhiều cực hạn. Chiêu thức chạy giữ mạng, còn là chờ sau khi tiểu viên mãn, làm một bộ Vân Dực. Trên mặt đất chạy có nhanh cỡ nào cũng so ra kém bay trên bầu trời.
Nhớ tới việc chạy trốn, Ngải Huy liền nghĩ đến áo choàng Phi phong, không khỏi đau lòng. Khi đạo trường bị Huyết kiến tấn công, hắn dùng Ngư Củng bối đối phó Huyết kiến, áo choàng Phi phong triệt để bị hỏng, cường độ của áo choàng không có bền chắc được như Huyết băng vải.
Nếu không phải có Huyết băng vải, lần đó Ngải Huy cũng sẽ thụ thương.
Nhưng vào lúc này, Ngải Huy như có phát giác, không khỏi ngẩng đầu, mấy tên nguyên tu bay đến trên không đạo trường. Có mấy vị Ngải Huy nhìn rất quen mắt, là hộ vệ của thành chủ phủ, quen thuộc nhất chính là vị quan viên thương khố kia.
Mọi người hạ xuống, Ngải Huy vội vàng nghênh đón, người khác cũng tiến lại đây.
Quan viên thương khố nhìn thấy Ngải Huy thì cười nói: "Ta đã sớm cảm giác được các ngươi không phải loại bình thường, quả nhiên không nhìn lầm người."
"Đa tạ đại nhân chiếu cố."Ngải Huy bình thản nói, giọng điệu ngữ chân thành, quan viên thương khố đối với nhòm người qua đường bọn họ này còn là phi thường chiếu cố, cho bọn hắn không ít thứ tốt. Nếm đủ nhân thế ấm lạnh, Ngải Huy sẽ không coi chuyện này là lẽ đương nhiên, vô luận bởi vì nguyên nhân gì, thiện ý mà đối phương biểu hiện ra đều đáng giá để mình nói lời cảm tạ.
Quan viên thương khố cũng rất cao hứng, quan hệ giữa mọi người lập tức kéo gần không ít, lão ta nháy nháy mắt với Ngải Huy, nhưng mà không có tiếp tục nói chuyện.
Một vị nguyên tu đầy mặt nghiêm túc trầm giọng mở miệng: "Xét thấy đội Viện Giáp số 1 biểu hiện xuất sắc, thành chủ quyết định khen ngợi và khen thưởng đặc thù cho các vị. Mỗi một học viên được đến một trăm điểm Thiên huân, sáu người Ngải Huy, Sư Tuyết Mạn, Đoan Mộc Hoàng Hôn, Tang Chỉ Quân, Tiền Đại, Khương Duy, Vương Tiểu Sơn được khen thưởng hai trăm điểm Thiên huân. Khen thưởng đã thông qua Tin Tức thụ trình lên trưởng lão hội, đã có hiệu lực."
Ngoại trừ Ngải Huy và mập mạp, những người khác không khỏi lộ rõ vẻ vui mừng trên nét mặt.
Thiên huân?
Hai người liếc nhau, đều nhìn đến vẻ không cho là đáng trong mắt nhau. Đã đến thời điểm này rồi, còn lấy cái gì mà công huân các loại giá trị hư vô phiêu miểu đó phát cho mọi người? Làm chút thực tế đi a!
"Trừ cái đó ra, mỗi người còn được phân phối hai phần Hành Quân tán, và một bộ Tùng Gian giáp."
Hành Quân tán thì Ngải Huy biết rõ, là vật tư tương đối thực dụng, nó có thể giúp Nguyên tu khô kiệt nguyên lực tại trong thời gian rất ngắn khôi phục lại một bộ phận nguyên lực. Nhưng là không thể dùng quá nhiều, một lần dùng quá nhiều sẽ tạo thành tổn thương cho thân thể.
Tùng Gian giáp là cái quỷ gì?
Thương khố quan viên tựa hồ đã sớm đoán tới mọi người sẽ nghi hoặc, giải thích: "Tùng Gian giáp là hộ giáp hoàn toàn chúng ta mới nghiên cứu chế tạo ra, đặc điểm lớn nhất là nó có thể phòng ngừa thương tổn do độc huyết sinh ra. Tổng cộng còn chưa có sản xuất bao nhiêu, thành chủ còn là quyết định đặc biệt phân phối cho các ngươi, hiện tại các ngươi là nhóm người sử dụng đầu tiên."
Nghe đến có thể ngăn cản độc huyết, tinh thần mọi người rung lên, điều này không thể nghi ngờ là thứ bọn họ cần nhất hiện nay.
Trên chiến trường rất hỗn loạn, không cẩn thận liền sẽ nhiễm phải độc huyết, hơn nữa đối với phòng hộ trên người bọn họ độc huyết có khả năng ăn mòn rất cường liệt. Huyết độc là nỗi sợ hãi lớn nhất khi mọi người đối diện Huyết thú, Tùng Gian giáp tuy rằng vô pháp hoàn toàn giải quyết vấn đề này nhưng cũng đã có thể đem lại cho mọi người cảm giác an toàn cơ bản nhất.
Tùng Gian giáp màu than chì xám xịt như vỏ cây lộ ra một mùi tùng hương nhàn nhạt, không thể nói là xinh đẹp, rất nhiều nơi có thể nhìn thấy đẩy sự thô ráp vì nhanh tốc độ. Nhưng vào lúc này dù cho kĩ tính như Đoan Mộc Hoàng Hôn cũng ngay tại chỗ mặc Tùng Gian giáp lên người.
Hình thức kỳ quái nhất chính là mũ giáp, hoặc là nói nón vỏ cây, mép nón không ngừng tản ra khói nhẹ nhàn nhạt, che phủ đầu người đeo kín đáo chặt chẽ. Khi Ngải Huy đeo nón lên, lại kinh ngạc phát hiện, trong tầm mắt hắn không có bất cứ vết tích màn khói nào, không có bất cứ khác biệt gì bình thường.
"Tầng màn khói này có thể ngăn cản lực lượng không phải vật thể rất lớn, tỷ như nói máu huyết vẩy ra, chỗ tốt lớn nhất, là nó hoàn toàn không ảnh hưởng tầm mắt." Quan viên thương khố nói tiếp: "Ngoại trừ những trang bị này, thành chủ còn bảo ta đưa một nhóm nguyên thực tài liệu, tuy rằng không phải cấp hoang thú nhưng cũng là tốt nhất trong thương khố hiện nay rồi."
Mặt lão hiện vẻ cười khổ, thương khố của Tùng Gian thành vốn đạ không giàu có và đông đúc, hiện tại mấy thứ này đều đã không sai biệt lắm đào rỗng thương khố. Tuy rằng lão cũng rất xem trọng đám người Ngải Huy, nhưng mà y nguyên kinh ngạc với việc thành chủ lại đầu tư nhiều tài nguyên như vậy vào những thiếu niên này.
"Thay bọn ta truyền đạt sự cảm tạ từ đáy lòng tới thành chủ." Sư Tuyết Mạn đứng bên cạnh Ngải Huy tiếp lời, lễ phép mà hơi hơi khom người.
"So với cảm tạ bằng miệng, ta nghĩ thành chủ càng hi vọng các ngươi có thể làm gương mẫu, trợ giúp mọi người lấy lại dũng khí đã mất đi."Quan viên nghiêm mặt nói.
"Bọn ta tất nhiên dốc hết khả năng."Sư Tuyết Mạn trịnh trọng đáp.
Ngải Huy gật đầu: "Chúng ta sẽ tận lực."
Các Nguyên tu lộ ra vẻ thỏa mãn, trong đó một vị chủ động nói: "Được lợi ích từ chiến thuật dỡ nhà và phát hiện về ớt, tốc độ tiến tới của chúng ta gia tăng rất nhiều. Dựa theo tốc độ hiện tại, chúng ta rất hi vọng tại trước lúc mặt trời lặn ngày mai sẽ diệt trừ gần như sạch sẽ Huyết kiến. Điều này cũng là vì sao thành chủ dành cho các vị tưởng thưởng phong phú như thế."
Tin tức tốt đột nhiên tới khiến mọi người cất tiếng hoan hô như sấm dậy, vẻ lo lắng bao phủ trong lòng mọi người giống như được đuổi đi không ít, mọi người dường như đã nhìn thấy ánh sáng thắng lợi.
Trên mặt các Nguyên tu cũng lộ ra nét tươi cười, tiếp theo nhắc nhở: "Thỉnh rất tốt nghỉ ngơi, ngày mai các vị còn phải tham gia một vòng tiến công."
Các nguyên tu đã hoàn thành nhiệm vụ bay lên trời, trờ lại thành chủ phủ.
"Tưởng thưởng lần này thực sự là phong hậu." Trên mặt Tang Chỉ Quân nhịn không được nét tươi cười: "Hai trăm điểm Thiên huân, không nghĩ tới nhanh như vậy ta đã có thể kiếm được hai trăm điểm Thiên huân!"
"Thiên huân là cái gì?"Ngải Huy nhịn không được hỏi: "Có thể đổi thành tiền không?"
Những lời này của Ngải Huy lập tức nhận được vẻ khinh bỉ của mọi người.
"Trời ạ, lần đầu tiên ta nghe nói có người muốn dùng Thiên huân đổi lấy tiền! Nếu như Thiên huân có thể mua, ta nhất định mua lấy Thiên hâun của A Huy ngươi, vô luận bao nhiêu tiền." Mặt Tang Chỉ Quân đầy vẻ bất khả tư nghị.
"Dế nhũi!" Mặt Đoan Mộc Hoàng Hôn đầy khinh bỉ lườm Ngải Huy một cái, theo trong kẽ răng phun ra hai chữ.
Ngay cả Sư Tuyết Mạn cũng có chút chịu không nổi vấn đề "Đổi tiền " này.
Ngải Huy hoàn toàn không thèm để ý đến ánh mắt của Đoan Mộc Hoàng Hôn, vừa nhìn biểu hiện của mọi người, hắn tức thì minh bạch Thiên huân là thứ hữu dụng hơn cả tiền.
Còn hữu dụng hơn cả tiền!
Con mắt Ngải Huy tức thì tỏa sáng: "Mau, nói một cái Thiên huân có tác dụng gì? Dùng như thế nào?"
Tang Chỉ Quân nói rất nhanh: "Thiên huân là công huân đẳng cấp cao nhất, công huân của Ngũ Hành Thiên. Nhỏ như thành trấn, lớn đến Ngũ Hành Thiên, đều chú ý tới công huân chế độ, công huân đại biểu cho sự cống hiến của ngươi. Công huân của ngươi bao nhiêu sẽ quyết định đãi ngộ mà ngươi nhận được. Tỷ như Tùng Gian thành sẽ có công huân của Tùng Gian thành, Hỏa Liệu Nguyên có công huân của Hỏa Liệu Nguyên, gọi là Hỏa huân. Thải Vân Hương là Thủy huân, Hoàng Sa giác là Thổ huân, Phỉ Thúy sâm là Mộc huân, Ngân Vụ hải là Kim huân. Đương nhiên đáng giá nhất chính là Thiên huân. Thiên huân ý nghĩa là ngươi làm ra cống hiến cho toàn bộ Ngũ Hành Thiên."
"Nghe qua như là thịt hun khói với khẩu vị khác nhau, dùng như thế nào?"
"Thịt hun khói... Không quản ngươi tìm công việc a, tấn chức a, đều có yêu cầu về trị số công huân. Không đủ giá trị công huân là vô pháp có chức vị tương ứng. Đương nhiên quan trọng nhất là tài nguyên, trị số công huân có thể mua các loại bảo vật, tài liệu, truyền thừa, thậm chí tuyệt học."
"Tuyệt học cũng có thề mua?"Ngải Huy giật nảy mình.
"Đương nhiên! Chỉ cần ngươi có đủ trị số công huân thì có thể mua được rất nhiều tuyệt học."
"Tuyệt học không phải là bí mật bất truyền của mỗi gia tộc sao?"Ngải Huy có phần không lý giải được.
"Không sai a, nhưng mà mỗi nhà cũng có lúc cầu trưởng lão hội. Tỷ như cần phải trân bảo đặc thù, dược vật cần phải dùng cho chữa bệnh, nếu có đủ Thiên huân, đương nhiên có thể mua trực tiếp. Nhưng mà nếu như không có thì sao chứ? Thiên huân là vô pháp dùng giao dịch mà có được. Vậy thì chỉ có thể đổi, dùng cái gì đổi? Tỷ như bảo vật a tuyệt học a, chuyển đổi thành bao nhiêu Thiên huân, mua lấy thứ mình cần."Tang Chỉ Quân giải thích.
"Thật đen tối! Đó là độc môn sinh ý a!" Mập mạp kinh hô: "Bán bao nhiêu cũng là do nó định đoạt, Thiên huân còn chỉ có thể mua ở đó. Môn đạo trong đó thật nhiều a, chuyện buôn bán này là bao lời không đền bù a!"
Ngải Huy quan tâm chính là một cái vấn đề khác: "Mỗi nhà không lo lắng tuyệt học tiết lộ sao?"
"Bình thường thời điểm này đều là lúc khẩn yếu quan đầu, không phải khẩn yếu quan đầu, người nào lại đổi?" Sư Tuyết Mạn mở miệng, đối với tình huống đó nàng rõ ràng hơn: "Hơn nữa tuyệt học là đỉnh cấp truyền thừa, cái gì gọi là truyền thừa? Được truyền, chỉ là bắt đầu. Mỗi một cái gia tộc thanh tỉnh, đều sẽ không ngừng gia tăng tuyệt học, làm cho trò giỏi hơn thầy - hậu sinh khả úy. Nếu như không làm được một điểm này, thường thường gia tộc sẽ rất nhanh suy sụp. Mà nếu như làm được một điểm này, có gì phải lo lắng người khác học được? Tuyệt học có thể đổi được từ Công huân, rất nhiều đều là phiên bản cũ, thậm chí có thể ngược dòng đến thời mới thành lập Ngũ Hành Thiên, uy lực của chúng kém rất xa tuyệt học hiện nay."
Lúc này Ngải Huy mới bừng tỉnh đại ngộ: "Thì ra là thế. Nếu như vậy, chẳng phải là chỉ có thể mua được một ít tuyệt học xưa cũ?"
"Tuyệt học xưa cũ cũng là tuyệt học, hơn nữa là cơ sở cho tân tuyệt học, quan trọng nhất là dẫn dắt, tuyệt học là truyền thừa tốt nhất." Sư Tuyết Mạn lạnh lùng nói: "Đương nhiên nếu như ngươi có cũng đủ thiên phú, nói không chừng ngủ một giấc là có thể trực tiếp lĩnh ngộ được tuyệt học của riêng mình."
Điều này tuyệt đối là cười nhạo!
Ngải Huy nghĩ đến mình mới chỉ có hai trăm điểm Thiên huân đã nghĩ đến tuyệt học, còn ngại người khác xưa cũ, không khỏi bật cười khanh khách.