• 117

Chương 21: Mục tiêu, trái tim!


Số từ: 1707
Nguồn: bachngocsach.com
"Lão bản, làm xong chưa?"
"Đã làm xong rồi, thời gian tương đối gấp, nhìn không đẹp lắm, nhưng mà ngài yên tâm, chất lượng tuyệt đối sẽ không có vấn đề, ngài kiểm tra đi."
Ngả Huy tiện tay cầm lấy một kiện, sau khi tỉ mỉ kiểm tra thì có phần thỏa mãn, tay nghề lão bản không tệ, tuy rằng ngoại hình rất thô ráp, nhưng mà đường nét rất vững chắc. Chỉ cần bền chắc là được, đối với chuyện dễ nhìn, hắn chưa bao giờ quan tâm.
Thu xong đồ vật, đang chuẩn bị ly khai.
Hắn nhận thấy được có người tới gần, liền lập tức phòng bị. Khi hắn chú ý tới bước tiến của đối phương phù phiếm hữu khí vô lực, trong lòng khẽ buông lỏng, nơi đây không phải hoang dã, hắn thầm nhắc nhở mình.
Ngả Huy vừa mới nhắc nhở mình xong thì có thứ gì đó va chạm vào vai hắn. Bàn tay! Lông tơ cả người hắn đột nhiên dựng thẳng lên, những gì vừa mới nhắc nhở mình xong hắn ngay cả một chữ cũng không nhớ rõ, trong nháy mắt hắn liền làm ra phản ứng theo bản năng.
Hắn không có né tránh, mà là cong lưng hóp ngực, hai chân đột nhiên phát lực, cả người tựa như một viên đạn pháo ra khỏi nòng, đánh về phía sau.
Thần kinh cao độ khẩn trương, trong nháy mắt ở phía sau lưng truyền đến xúc cảm, 【 Ngư củng bối 】được hắn tu luyện tròn một tuần lễ liền hoàn toàn không có trải qua bất cứ suy nghĩ gì, lập tức hung hãn phát động.
Sống lưng hắn vồng lên, bỗng nhiên búng ra, tựa như một con cá lớn hung mãnh nhảy ra mặt nước, lưng cá cong lên đột nhiên run lên!
Giống như hồng thủy xông sụp đập lớn, lực lượng cương mãnh mà dâng trào đột nhiên bạo phát.
Phốc!
Như đánh lõm vào lớp da.
Trước tiên Ngả Huy ý thức được, chiêu 【 Ngư củng bối 】này thực sự đã đánh trúng đối phương, bởi vì hắn đã đánh bay đối phương rồi, lại không có cảm giác mất công gì, tựa như... Tựa như mình đánh bay chính là một đống cát nhẹ.
Hắn chỉ có phần kỳ quái, đối phương không có phát ra âm thanh gì, địch nhân bình thường gặp phải phản kích như vậy, hoặc là bị đánh trúng, luôn sẽ phát ra tiếng kêu thảm thiết, tỷ như que trúc ngày kia.
Phanh!
Phía sau truyền đến âm thanh vật nặng rơi xuống đất.
Không chịu nổi một kích như thế? Ngả Huy có phần nghi hoặc, nhưng mà hắn đột nhiên nhận thức được vừa rồi mình đã làm chuyện gì. Trong lòng hiện lên dự cảm bất tường, khi hắn quay đầu lại, nhìn thấy một gia hỏa nằm úp sấp trên mặt đất không chút động đậy.
Lòng Ngả Huy đột nhiên nhảy lên, có chút ảo não, vừa rồi mới còn nhắc nhở mình nơi đây không phải là hoang dã, thế nào đầu óc nóng lên liền trực tiếp động thủ chứ?
Cái gia hỏa này cũng quá yếu đuối đi, một chiêu 【 Ngư củng bối 】 đã nằm úp sấp rồi?
Trong lòng nghi ngờ, Ngả Huy vội vàng chạy tới: "Uy uy uy, ngươi vẫn khỏe chứ? Không có việc gì đi?"
Khi hắn lật người đối phương lại, thấy rõ ràng bộ dáng đối phương, Ngả Huy liền ngây ngẩn cả người, ai, đây không phải là tên gia hỏa được gọi là Chạng Vạng gì đó sao? Hắn nhớ kỹ lúc đó mình còn rất kỳ quái, vậy mà lại có người có cái tên kì quái như vậy. Hay là mình nhớ lầm rồi? Đoan gì Chạng Vạng nhỉ? Lẽ nào kỳ thực là Đoan Oản (bưng chén)? (2 từ phát âm tương tự nhau)
"Chạng Vạng đồng học, Chạng Vạng đồng học, ngươi có sao không?"
Bị mình đụng hôn mê rồi.
Trong lòng Ngả Huy nảy lên cảm giác áy náy, mình hất đồng học hôn mê rồi, chuyện này là mình phản ứng quá mức kích động rồi. Tuy rằng cái gia hỏa này vẻ mặt ngạo mạn, hơn nữa tựa hồ cũng không phải quá hữu hảo với mình, nhưng mà Ngả Huy cảm giác đối phương vẫn là không đến mức đi tập kích mình. Lại nghĩ đến mình rất trực tiếp mà hất văng đồng học của mình thành hôn mê...
Quá mức kích động rồi... Quá mức kích động rồi...
Ngả Huy vừa cảnh tỉnh mình, vừa trực tiếp xách Đầu Bát đồng học đang hôn mê lên, khiêng tại trên vai, lại cầm theo khí cụ đặt làm xong liền chạy về phía đạo trường.
Vừa xông vào đạo trường, hắn liền qua qua sát vách gọi: "Lâu Lan! Lâu Lan!"
Không lâu sau, một đám cát từ mặt đất chảy ra, biến ảo thành hình người. Lâu Lan có chút hiếu kỳ: "Ngả Huy, xảy ra chuyện gì?"
"Ta ngộ thương rồi đồng học rồi." Ngả Huy không có giấu giếm, mà là phi thường thành thật giải thích, chỉ là khi nói chuyện trên mặt nóng rực. Nếu tại hoang dã, người ngộ thương đội hữu sẽ bị mọi người bài xích. Ngả Huy không có nghĩ đến, sai lầm cấp thấp như vậy, vậy mà lại sẽ xuất hiện tại trên người mình.
Di, không đúng a, hắn không phải đội hữu của mình a.
Ngả Huy lập tức trở nên yên tâm thoải mái.
Ngả Huy vội vàng nói: "Lâu Lan, ngươi biết chữa bệnh đi, giúp ta xem hắn thế nào rồi."
"Không thành vấn đề." Lâu Lan rất sảng khoái đáp ứng, con mắt nó sáng lên quang mang hoàng sắc, nhìn chăm chú vào Đoan Mộc Hoàng Hôn đang hôn mê.
Đây là lần thứ hai Ngả Huy trông thấy con mắt Lâu Lan sáng lên hoàng quang, lần này là góc độ bàng quan nên không có cảm giác áp bách lần trước. Nhưng mà hắn vẫn là cảm thấy bất khả tư nghị, hắn trông thấy nhân viên chữa bệnh rất nhiều, cơ bản đều là Mộc tu. Nắm giữ sinh cơ cùng tẩm bổ, Mộc tu đối với việc cứu sống là có ưu thế tự nhiên.
Sa ngẫu biết chữa bệnh, quá ít thấy rồi.
Sa ngẫu chỉ có thể sử dụng thổ nguyên lực, thổ nguyên lực vậy mà lại còn có kỹ năng có thể trị liệu, Ngả Huy cảm thấy mình rất cô lậu quả văn.
"Hắn là bị ngoại lực va chạm làm cho hôn mê. Hắn cảm nhiễm phong hàn, thân thể cũng đang trong trạng thái tương đối suy yếu, rất tệ." Lâu Lan rất nhanh đưa ra kết luận.
Sau khi nghe xong Ngả Huy càng thêm áy náy, tuy rằng Chạng Vạng đồng học không phải đội hữu của mình, nhưng mà mình vậy mà lại xông hất đồng học đang bị bệnh thành hôn mê, thực sự quá không nên rồi.
Hắn vội vàng hỏi: "Vậy bây giờ phải làm sao?"
"Biện pháp tương đối đơn giản chính là tĩnh dưỡng." Lâu Lan nói: "Nền tảng thân thể hắn không tệ, chỉ cần tĩnh dưỡng mấy ngày, rất nhanh liền sẽ khôi phục."
"Vậy thì tốt rồi." Ngả Huy thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên phản ứng lại: "Mấy ngày? Có biện pháp nhanh hơn một chút hay không?"
Ngả Huy rất nhạy cảm với vấn đề thời gian, nghe đến thời gian mấy ngày, tức thì trán liền nhăn lại. Mấy ngày, vậy sẽ phải bỏ lỡ bao nhiêu thời gian tu luyện a.
"Có." Lâu Lan gật đầu: "Nhưng mà sẽ tương đối khó khăn một chút."
Ngả Huy vội vàng nói: "Khó khăn không có gì, Lâu Lan ngươi nói."
"Hắn đã khai mở bốn cung ở tay chân, bình thường sẽ không bị bệnh. Nhưng mà chắc là do nội tâm tích tụ, tâm hoả thịnh vượng, áp chế bốn cung, mới để ngoại tà xâm lấn, do đó bị cảm nhiễm phong hàn. Bất quá sức kháng cự của bản thân hắn tương đối cao, chỉ cần làm cho tay chân bốn cung đang áp chế của hắn vận chuyển trở lại, khơi thông tâm hoả, là có thể tự nhiên khỏi bệnh."
Ngả Huy bị Lâu Lan chậm rãi nói làm ngây ra, một lát sau mới phản ứng lại: "Phải làm thế nào?"
"Dùng nguyên lực vỗ đánh da hắn, bắt đầu từ tay chân bốn cung, nối thẳng đến trái tim, khơi thông tâm hoả."
"Được." Ngả Huy rất dứt khoát, không có dây dưa chút nào, nghiệp vụ rất thuần thục cởi bỏ y phục trên người Đoan Mộc Hoàng Hôn đang hôn mê. Cứu người như cứu hoả, tại trên chiến trường không có quá nhiều chú ý như vậy, thế nào nhanh thì làm thế đó.
Nhìn lướt qua làm da trắng nhợt của gia hỏa này, Ngả Huy còn thuận tiện sách sách bình phẩm một phen, quả thực có thể so được với con heo vừa bị đồ tể nhúng nước sôi cạo sạch lông.
Ba ba ba!
Ngả Huy vung lên hai tay trái phải, liên tục vỗ đập, cũng may gần đây nguyên lực của mình tiến bộ khá lớn, bằng không sẽ kiên trì không nổi.
Suy nghĩ mình tiết kiệm được một khoản tiền thuốc men, Ngả Huy tức thì cảm thấy không có quá mệt.
Ta vỗ! Ta vỗ! Ta vỗ vỗ vỗ!
Một kích sau cùng!
Mục tiêu, trái tim!
Song chưởng của Ngả Huy mang theo một tia nguyên lực sau cùng, ba, chuẩn xác vỗ tại chỗ trái tim của Đoan Mộc Hoàng Hôn.
Cáp, đại công cáo thành!
Tuy là Ngả Huy thể lực hơn người, lúc này cũng mệt quá chừng, hai tay chống đỡ thân thể thở hổn hển.
Thân thể Đoan Mộc Hoàng Hôn rung động, gã mơ mơ màng màng mở mắt ra.
Bốn mắt nhìn nhau, không khí đọng lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ngũ Hành Thiên [C].