Chương 22: Đoan Mộc Hoàng Hôn rít gào
-
Ngũ Hành Thiên [C]
- Phương Tưởng
- 1624 chữ
- 2020-05-09 07:39:47
Số từ: 1619
Nguồn: bachngocsach.com
Không cách nào hình dung ý nghĩ của Đoan Mộc Hoàng Hôn trong nháy mắt mở mắt ra, trên thực tế, lúc đó đầu óc gã trống rỗng.
Toàn thân lạnh lẽo, một người nam nhân hai tay ấn tại lồng ngực mình, còn đang thở hổn hển. Gã thậm chí không có thấy rõ ràng mặt người kia, cái đầu ong một cái, tựa như huyệt Thái Dương bị một quyền thật mạnh, tư duy trống rỗng.
Ngả Huy chú ý tới Đoan Mộc Hoàng Hôn mở mắt ra, nhưng mà... Con ngươi là trống rỗng?
Ngả Huy tức thì có chút sốt ruột, hắn gặp qua quá nhiều sinh tử. Khi mới tiến vào hoang dã, con số cu-li có hai ngàn người, mà khi sống đi ra thì chỉ có hai người. Những người khác đều vĩnh viễn đổ tại trong bùn lầy hoang dã, Ngả Huy tận mắt trông thấy bọn họ đổ nằm trong vũng máu, nhìn thấy con ngươi bọn họ từng chút tan rã, cho đến khi mất đi toàn bộ thần thái.
"Lâu Lan, hắn thế nào rồi?"
Ngả Huy vừa hỏi, vừa vỗ đập khuôn mặt Đoan Mộc Hoàng Hôn: "Uy, bạn học, không có việc gì đi, mau tỉnh lại! Không được ngủ!"
Lâu Lan tựa hồ đối với tình trạng trước mắt cũng có chút nghi hoặc, nhưng còn là thành thành thật thật nói: "Hắn không có vấn đề."
Ba ba ba!
Bàn tay Ngả Huy dốc sức vỗ lên khuôn mặt Đoan Mộc Hoàng Hôn.
Con ngươi tan rã của Đoan Mộc Hoàng Hôn từ từ khôi phục tiêu cự, tầm mắt mới từ từ khôi phục bình thường, một cái khuôn mặt từ mơ hồ dần trở nên rõ ràng. Khi gã nhận rõ ràng khuôn mặt này, con mắt thoáng cái trợn tròn.
Đây không phải là tên hỗn đản chết tiệt kia sao?
Tên gia hỏa rõ ràng thiên phú rất kém, còn không đi học, không tu luyện, kéo chân sau toàn bộ lớp, bùn nhão đến mức không dính được lên tường kia sao?
Chính là tên đầu sỏ làm lãng phí vô số thời gian của mình, làm vấy bẩn thanh danh thiên tài của mình, làm hại mình bị nhiễm phong hàn?
Lửa giận từ từ mà xông thẳng lên đầu, sự tức giận từ gan sinh ra, Đoan Mộc Hoàng Hôn đột nhiên ngồi lên, muốn đem tên gia hỏa đáng ghét đến cực điểm này bầm thây vạn đoạn, bỗng nhiên động tác của gã khựng lại.
Lạnh lẽo...
Toàn thân đều lạnh lẽo...
Vẻ mặt của gã cứng đờ, động tác cứng đờ, một lát sau, gã cúi đầu ngây ra.
Toàn thân trên dưới, chỉ còn lại có cái quần cộc, trên đùi, trên cánh tay khắp nơi đỏ rực dấu bàn tay, cùng với màu da trắng nhợt ở những chỗ khác trên người gã có sự tương phản rõ rệt.
Úc không!
Đôi mắt trợn tròn của gã trong nháy mắt lộ ra vẻ kinh sợ, tên gia hỏa chết tiệt này đã làm gì với mình?
Đầu óc lại lần nữa trống rỗng, Đoan Mộc Hoàng Hôn cơ hồ là vô ý thức chụp lấy y phục ở bên cạnh, bước chân lảo đảo vừa lăn vừa bò mà lao ra đạo trường.
Động tác Ngả Huy và Lâu Lan giống hệt nhau, lệch đầu nhìn cổng.
"Nhìn đến là khỏe rồi, Lâu Lan thực sự là lợi hại a." Giọng Ngả Huy lộ ra vẻ mừng rỡ, cuối cùng mình có thể đi tu luyện rồi.
"Tuy rằng có một đoạn thời gian Lâu Lan không phải quá minh bạch tình trạng của hắn, nhưng mà nhìn đến là khỏe rồi." Nghe Ngả Huy biểu dương, Lâu Lan cũng lộ ra vẻ mừng rỡ.
"Cảm tạ ngươi, Lâu Lan, ta đi tu luyện đây."
"Ngả Huy, gặp lại."
Đoan Mộc Hoàng Hôn đi trên đường phố, gió lạnh đìu hiu thổi qua nội tâm gã, trong lòng gã tràn đầy tuyệt vọng. Gã không dám nhớ lại một màn vừa rồi kia, không dám tưởng tượng khoảng thời gian mình hôn mê kia đã xảy ra chuyện gì.
Khoảng thời gian đen tối nhất trong cuộc đời chính là hôm nay.
Một lát sau, Đoan Mộc Hoàng Hôn theo trạng thái kinh sợ từ từ tỉnh táo lại. Gã bỗng nhiên phát hiện bệnh phong hàn của mình vậy mà lại đã khỏi hẳn, rốt cuộc gã cũng là xuất thân thế gia đại tộc, lại thêm thiên phú bản thân gã phi thường xuất sắc, gia tộc cũng là dốc lòng bồi dưỡng, kiến thức không phải người bình thường có thể so.
Lúc này sau khi khôi phục lãnh tĩnh, gã nghĩ đến vết bán tay đỏ bừng trên đùi trên cánh tay, liền đại khái minh bạch mình là như thế nào khỏi hẳn phong hàn.
Gã có chút giật mình, tên rác rưởi kia vậy mà lại hiểu biết thủ pháp như vậy? Ngay cả gã tự xưng là kiến thức rộng rãi cũng phải xoay chuyển đầu óc mấy lần mới có thể kết hợp hai cái lại. Đối phương cũng đã dùng loại thủ pháp thiên môn này chữa trị phong hàn cho mình.
Phải biết rằng, rất nhiều tri thức nghe nói qua là một chuyện, nhưng mà có thể vận dụng vào thực tế lại là một chuyện khác.
Có lẽ tên gia hỏa này cũng không kém cỏi như mình tưởng?
Kim tu am hiểu trị liệu?
Tuy rằng phi thường kỳ quái, nhưng mà tại trong lịch sử Ngũ Hành Thiên cũng không phải không có xuất hiện qua. Có lẽ là mình coi thường hắn rồi, dù sao bằng vào tư chất kém cỏi của tên kia là tuyệt đối vô pháp tiến vào Cảm Ứng tràng. Nếu có tài năng gì khác mới có thể, Cảm Ứng tràng trái lại có khả năng mở một góc lưới.
Tỉnh táo lại, hơn nữa biết rõ đối phương chữa bệnh cho mình, Đoan Mộc Hoàng Hôn đối với chuyện phát sinh vừa rồi không còn quá chú ý. Bất quá vừa nghĩ đến mình vậy mà lại bị một tên gia hỏa thực lực gầy yếu như thế đụng cho hôn mê, khuôn mặt Đoan Mộc Hoàng Hôn liền không khỏi đen lại.
Dù cho lúc đó gã đang bị bệnh, thể lực khô kiệt, đối phương công kích quá đột nhiên vân vân, cũng không thể làm cho gã thản nhiên tiếp thu sự thực mình bị một tên phế vật đụng cho hôn mê.
Quá sỉ nhục rồi!
Đặc biệt vừa nghĩ đến yêu cầu của phu tử, trên mặt hắn chính là nóng bừng. Phu tử nói mình đi dạy bảo một tên phế vật, kết quả mình lại bị tên phế vật này đụng cho hôn mê.
Đúng vậy, gã có thể nói rất nhiều lí do.
Mình là quá sơ suất rồi, quá khinh địch rồi, mình bị phẫn nộ làm mê muội đầu óc, thể chất mình quá kém rồi, có chút gió đã bị nhiễm phong hàn, sự chịu đựng của mình quá kém chỉ là một lần luyện đêm đã khiến cho mình sơn cùng thủy tận...
Nhưng mà, không có một cái lí do nào là Đoan Mộc Hoàng Hôn có thể tiếp nhận.
Mình là thiên tài!
Thiên tài chính là phải làm được chuyện người khác không thể làm được! Mình thế nào có thể có yêu cầu với bản thân giống như những gia hỏa phổ thông kia? Đó là thả lỏng, đó là đọa lạc, Đoan Mộc Hoàng Hôn, ngươi quả thực quá mất mặt rồi!
Đoan Mộc Hoàng Hôn nội tâm mắng mình xối xả.
Bỗng nhiên, gã chú ý tới người đi đường chỉ trỏ mình, trong đó có rất nhiều nữ hài tử. Nhìn thấy gã quay đầu lại, những nữ hài tử kia che miệng cười trộm.
Không đúng a!
Trong cuộc đời Đoan Mộc Hoàng Hôn, chưa từng có trải qua trường hợp như vậy. Vô luận gã đi ở nơi nào, vô luận lúc nào, những nữ nhân kia nghênh đón gã đều là ánh mắt nóng rực cùng si mê, gã chưa từng có tại nhìn thấy biểu tình như vậy trên mặt những nữ nhân của hắn.
Lẽ nào trên mặt mình có dính bẩn?
Đi qua một tiệm binh khí, gã dừng lại, cầm lấy một thanh đao được mài dũa sáng bóng lấp loáng ánh sáng, lấy thân đao làm gương, chiếu chiếu mặt mình.
Sau đó gã ngây dại.
Cái khuôn mặt xưng phù như đầu heo này là của ai?
Trong đầu gã có một đạo thiểm điện lướt qua, một đoạn hình ảnh mơ hồ không hề dấu hiệu hiện lên trong đầu óc gã. Một cái thân ảnh mơ hồ, trong miệng giống như đang hô gọi cái gì, hai tay trái phải vung lên, ra sức vỗ lên gương mặt gã, giống như là liên tục tát tai.
Ba ba ba...
Tiếng tát tai thanh thúy, gương mặt tựa như bánh bao nướng lên men, từng chút giương miệng, sau đó...
Khuôn mặt trong đầu kia cùng khuôn mặt phản chiếu trên đao hiện tại dần dần trùng hợp vào nhau.
Tay cầm chuôi đao run lên, môi Đoan Mộc Hoàng Hôn run rẩy một cái. Một lát sau, tựa như núi lửa bùng phát, tiếng nghiến răng nghiến lợi rống giận cơ hồ muốn lật tung cả nóc tiệm binh khí.
"Ngả Huy, ta muốn đem ngươi bầm thây vạn đoạn!"