Chương 248: Mộc Linh huyết
-
Ngũ Hành Thiên [C]
- Phương Tưởng
- 2710 chữ
- 2020-05-09 07:40:50
Số từ: 2705
Nguồn: bachngocsach.com
Sư Tuyết Mạn xuất thủ với nỗi hận trong lòng, tự nhiên không có nương tay chút nào, toàn bộ nguyên lực rtong hang động giống như đều bị một thương này của nàng rút đi, mũi thương sinh ra vệt sáng phá không lao tới.
Hồng y thiếu nữ cười khẽ một tiếng, thân thể mềm mại không xương, nhẹ nhàng nhoáng lên, tựa như một lũ khói nhẹ biến mất không thấy.
"Muội muội nhẹ nhàng một chút a, bằng không chúng ta phải chôn cùng một chỗ, không công tiện nghi cho hắn chứ."
Âm thanh như nỉ non như mộng mang theo vẻ biếng nhác và khiêu khích, khiến người mặt đỏ tới mang tai.
Mũi thương mạnh mẽ dừng tại trước vách nham thạch, nhưng vệt thương lại giống như đao cắt đậu hủ, phút chốc chìm vào trong nham thạch. Sư Tuyết Mạn hừ lạnh một tiếng, cũng không quay đầu lại, cất chân lệch bước lùi về sau, đuôi thương thốc ngược lại, giống như cự kình đập vỗ đuôi.
Mũi thương chuẩn xác vỗ trúng ống tay áo lặng yên không một tiếng động bay tới sau đầu nàng.
Đuôi thương đột nhiên bùng phát lực lượng, ống tay cáo của Hồng y thiếu nữ lập tức vỡ tan, hóa thành vô số mảnh nhỏ, bay ra khắp nơi.
Sắc mặt Sư Tuyết Mạn khẽ biến, nàng rõ ràng đã đánh trúng tay áo của đối phương, nhưng lại như đánh vào chỗ trống, hụt hẫng, dị thường khó chịu.
Mảnh nhỏ bay tung ra, hình dạng không ngừng biến hóa, trong nháy mắt biến thành vô số huyết sắc hồ điệp. Thân thể Huyết sắc hồ điệp sáng lên từng vệt sáng, trong nháy mắt, chúng nó trở nên sặc sỡ muôn màu.
"Thực lực của muội muội thật tốt, lại còn xinh đẹp như thế, nếu ta là nam tử, nhất định sinh lòng yêu mến muội muội, khó trách hắn thay lòng đổi dạ."
Thải điệp bay lượn khắp trời, những hồ điệp này chân thực linh động, thân thể nhiều màu bay lượn tạo ra từng vệt sáng sặc sỡ, những vệt sáng sặc sỡ này lưu lại trong không trung, cũng không tiêu tan, sáng lạn mộng ảo.
Giọng Hồng y thiếu nữ phiêu hốt bất định theo những vệt sáng biến ảo sặc sỡ.
Sư Tuyết Mạn chưa từng có gặp đối thủ loại này, đối phương không có chút nguyên lực dao động nào, hồ điệp biến ảo, như thật như huyễn.
Ngay tại lúc nàng có phần nắm bắt bất định thì Ngải Huy đột nhiên xuất kiếm.
Một kiếm này của Ngải Huy cực kì đột nhiên, không có chút dấu hiệu nào. Phương vị xuất kiếm cũng phi thường kỳ quái, nghiêng nghiêng đâm vào chỗ trống bên cạnh hắn.
Một kiếm nhìn như không ý nghĩa gì lại truyền đến âm thanh kim thạch va chạm nhau.
Nơi Long Chuy kiếm của Ngải Huy đâm trúng, một chùm ánh sáng biến mất, thân ảnh màu đỏ lộ ra.
Trên mặt Hồng y thiếu nữ khó nén vẻ giật mình. Nàng ta không có nghĩ đến Ngải Huy vậy mà lại có thể nhìn được chân thân của nàng.
Ngải Huy không cho nàng ta có thời gian suy nghĩ, cổ tay run lên rất nhẹ, mũi Long Chuy kiếm bay ra một chùm sáng, trùm tới Hồng y thiếu nữ như hạt mưa.
Tay áo màu đỏ của Hồng y thiếu nữ nhẹ nhàng cuốn một vòng, vệt kiếm có thể xuyên thủng thép chìm vào trong Hồng Tụ, biến mất vô hình.
"Quả nhiên coi thường ngươi rồi." Trong mắt Hồng y thiếu nữ lộ ra vẻ kinh ngạc, cười dài: "Ngoan ngoãn đi theo tỷ tỷ đi. Có kẹo ăn a."
Ống tay áo xòe ra, hóa thành làn khói lướt nhẹ thổi về phía Ngải Huy.
Lông tơ cả người Ngải Huy đột nhiên dựng thẳng lên, làn mây khói màu đỏ nhìn như nhẹ nhàng vô lực, nhưng trong lòng Ngải Huy sinh ra cảm giác nguy hiểm cường liệt. Hắn tựa như dã thú bị làm tức giận, lưng cong lên, cả người tựa như cung kéo căng.
Hắn không lùi mà tiến tới, chân trái đột nhiên bước tới một bước, một bước ngắn ngủi, khí thế của hắn đột nhiên bừng bừng bạo phát, giống như bảo kiếm ra khỏi vỏ, người toát ra khí thế lẫm liệt.
Cổ tay run lên, Long Chuy kiếm đâm ra!
Quang mang trong vắt sáng lên trên thân kiếm, tiếng kiếm vang réo rắt giống như rồng ngâm, bảy thanh tiểu kiếm trong phút chốc dệt ra một tấm lưới sét.
Ánh kiếm lẫm liệt mang theo một tấm lướt sét ngân sắc chìm vào trong mây khói màu đỏ.
Vệt kiếm xuyên qua mây khói, lưới sét và mây khói màu đỏ vừa tiếp xúc nhau liền tựa như nhỏ nước lên dầu sôi, lập tức nổ tung.
Xì xì xì!
Tia điện loằng ngoằng, trong chớp mắt mây khói màu đỏ đã tiêu tan hơn phân nửa.
Hồng y thiếu nữ kêu lên buồn bực, ánh kiếm bị nàng ta dễ dàng ngăn cản lại, nhưng nàng ta không có nghĩ đến ánh kiếm của Ngải Huy vậy mà lại ẩn chứa uy thế của lôi điện, càng không nghĩ tới lôi điện làm mình bị thương lớn như thế.
Nguyên tu không có tu luyện lôi điện. trong Huyết tu càng không có, nhất thời không nhìn kỹ suýt nữa bị lật thuyền trong mương.
Nhưng mà kinh nghiệm cứu nàng ta một mạng. Sống sót đi ra Tu La tràng, kinh nghiệm chiến đấu của nàng ta càng phogn phú hơn Ngải Huy, nhất là khả năng xử lý khi đối diện nguy hiểm.
Một cái ống tay áo đỏ khác phất trúng ánh kiếm. Nương theo lực lượng của vệt kiếm, nàng ta lắc mình chìm vào trong màn sáng sặc sỡ.
Ngải Huy đồng dạng bị hiệu quả của lôi điện làm giật nảy mình, chờ hắn phản ứng lại thì Hồng y thiếu nữ đã ẩn nấp vào trong màn sáng do thải điệp vũ động.
Hắn duy trì cảnh giác, trong lòng có chút ý nghĩ.
Tại cổ đại, lôi cương cho tới nay chính là khắc tinh của Huyết luyện, Huyết luyện tu luyện đều là âm tà Quỷ Sát chi đạo, lôi cương là một trong những lực lương dương cương đứng đầu trong thiên địa, trời sinh đã khắc chế Huyết luyện.
Trong ghi chép về Cương thi hạn bạt Hồn sát, luôn nói chúng nó thường xuất hiện ban đêm, nếu là độ kiếp, e sợ nhất là lôi kiếp.
Lôi điện trong trong cơ thể mình cũng là cơ duyên xảo hợp mà hình thành, không nghĩ tới bây giờ lại thu được kỳ hiệu.
Nếu là như vậy thì...
Tâm tư Ngải Huy xoay chuyển, thoáng nhìn về phía Sư Tuyết Mạn.
Sư Tuyết Mạn hiểu ý, nắm thật chặt cán thương.
Cẩn thận ẩn nấp thân hình, trong lòng Hồng y thiếu nữ kinh nghi bất định, trong nháy mắt cùng với lôi điện bùng phát vừa rồi, cổ khí tức hủy diệt kia khiến tâm thần nàng ta kịch liệt chấn động.
Đây mới là nguyên nhân lớn nhất nàng ta bị thương nhẹ.
Sau khi nàng ta tu luyện Huyết Linh lực, nàng chưa từng có gặp phải tình huống như vậy. Chưa từng có lực lượng gì có thể dễ dàng khắc chế Huyết Linh lực của nàng ta như thế.
Lôi điện đem lại xung kích và chấn động vượt xa tổn thương do nó tạo ra.
Lôi điện tuy rằng có thể hữu hiệu khắc chế Huyết Linh lực, nhưng dù sao cường độ mức độ còn là hơi thiếu một chút.
Thực lực của mỹ nhân mặc giáp kia đã khiến nàng ta có phần giật mình, tuy rằng nàng ta chiếm cứ thượng phong nhưng vẫn có chút kiêng kỵ với mỹ nhân mặc giáp. Nàng ta nắm rất rõ phương thức phân chia cảnh giới của Nguyên tu, có thể tại tuổi trẻ như vậy mà có thực lực xuất sắc như thế, tiền đồ tương lai nhất định không thể hạn lượng.
Nhưng chân chính khiến nàng ta cảm thấy bất khả tư nghị thì là Ngải Huy.
Mới bao nhiêu ngày không gặp?
Thực lực của hắn vậy mà lại tiến bộ đến mức này?
Kiếm đầu tiên của Ngải Huy làm nàng ta thất kinh, nàng ta cũng không biết Ngải Huy là làm thế nào nắm bắt được vị trí của mình. Mà trong ánh kiếm của Ngải Huy ẩn chứa lôi điện thì khiến nàng ta giật nảy mình.
Lần trước gặp mặt, nàng ta giết chết Ngải Huy dễ dàng tựa như bóp một con kiến. Nhưng lần này, Ngải Huy đã có thể tạo ra uy hiếp đối với nàng.
Sát cơ lặng yên hiện lên trong lòng, nếu như không thể bắt làm tù binh, vậy thì nhất định phải giết chết.
Lấy tốc độ tiến bộ của Ngải Huy, rất nhanh liền sẽ trở thành họa lớn của nàng ta. Nàng ta nhưng không hi vọng bởi vì nhất thời nhân từ nương tay mà để lại phiền toái lớn cho tương lai của mình.
Ngay vào lúc này, trong lòng nàng ta sinh ra báo động.
Nhìn thấy Sư Tuyết Mạn hiểu được ý của mình, Ngải Huy hít sâu một hơi, toàn thân nguyên lực phút chốc vận chuyển.
Cung ở hai tay và Địa cung cùng kích hoạt, con mắt hiện lên ngân mang. Thân Long Chuy kiếm nằm ngang, chậm rãi đẩy ra.
Động tác của Ngải Huy rất chậm, cơ nhục toàn thân gồng lên, mắt trợn tròn, giống như Long Chuy kiếm trong tay nặng ngàn cân.
Long Chuy kiếm đẩy về phía trước một tấc, thân kiếm liền sáng lên một phần.
Ánh sáng trên thân Long Chuy kiếm tại trong thời gian rất ngắn liền trở nên vô cùng chói mắt. Vô số ánh kiếm sắc nhọn quấn quanh tia điện, phun ra các phương hướng, như cây vạn tuế nở hoa, rọi sáng hang động.
【 Lạc Trần 】!
Ánh kiếm tung ra, như gió bão quét khắp hang động, trong ánh kiếm hiện lên tia điện ngoằn nghèo, tạo thành một tấm lưới điện phức tạp vô cùng, bao phủ khắp các ngóc ngách trong hang động.
【 Lạc trần 】nguyên bản, những ánh kiếm phun ra kia phiêu miểu không linh, khó thể nắm bắt. Tại trên tay Ngải Huy lại là hoàn toàn bất đồng, sấm sét cuộn trào mãnh liệt khiến cho chiêu kiếm không linh trở nên dị thường cuồng bạo.
Thải điệp sặc sỡ và ánh sáng chảy xuôi bay lượn khắp nơi lập tức tiêu tan hơn phân nửa.
Thân hình Hồng y thiếu nữ hiện lộ ra, trong mắt nàng ra hiện lên vẻ chấn động, lúc nãy còn cảm thấy lực lượng của lôi điện khá yếu. Chiêu này của Ngải Huy lập tức khiến nàng ta biết được ý nghĩ vừa rồi của mình là buồn cười cỡ nào.
Một ánh thương đâm thẳng tới mặt nàng ta.
Sư Tuyết Mạn vứt bỏ toàn bộ kỹ xảo biến hóa, rót hết nguyên lực trong người, Vân Nhiễm rất giản dị tự nhiên đâm ra.
Nàng không có giữ lại chút nguyên lực nào, trong mắt nàng chỉ có Hồng y thiếu nữ. Những sinh mạng ngã xuống trước mắt nàng kia, giống như lá cây lượn qua trước mắt nàng, tự bản thân trải qua sự tuyệt vọng và sợ hãi, tinh thần trọng nghĩa và căm hận làm khí thế của nàng kéo lên đỉnh cao trước nay chưa từng có.
Đem toàn bộ tinh khí thần tụ tập tại trong một thương bỏ qua sinh tử này.
Tuyết thương như kình.
Vẻ kinh nghi trong mắt Hồng y thiếu nữ càng thêm cường liệt, nhưng mà trong nháy mắt liền biến mất không còn. Trải qua vô số trận giết chóc, sống đi ra Tu La tràng, tâm thần kiên định như thép, tuyệt đối sẽ không dễ dàng dao động.
Nàng chìa ngón tay, điểm nhẹ vào hư không.
Ngón tay mảnh khảnh tuyết trắng tựa như kiệt tác hoàn mỹ nhất trên đời, lúc này tản ra ma lực yêu dị, thôn phệ toàn bộ ánh sáng trong hang động.
Huyết vụ, thải điệp, lưu quang, mảnh nhỏ ống tay áo bay lượn khắp trời theo bốn phương tám hướng tụ tập lại, tại giữa nàng ta ngưng tụ thành một giọt máu đỏ tươi.
Trên mặt nàng ta không còn chút nào vẻ quyến rũ lúc trước, đoan trang nghiêm túc, lẫm liệt không thể xâm phạm.
Ngón tay tuyết trắng không tì vết co lại búng ra.
Giọt máu chậm rì rì nghênh đkn1 ánh thương.
Quá trình này hoàn thành trong thời gian cực ngắn, nhưng mỗi động tác đều lại rất rõ ràng, hiện ra tất cả trong mắt Ngải Huy.
Trong mắt Ngải Huy toát ra vẻ sợ hãi.
Hắn không biết vì sao, nhưng theo bản năng cảm thụ được một giọt máu này đáng sợ.
Không chút suy nghĩ, hắn liền nhào về phía Sư Tuyết Mạn.
Trong nháy mắt giọt máu va chạm vào ánh thương, tựa như trứng gà vỡ nát, âm thanh vỡ tan vang lên rất nhẹ, lúc này tại rong tai Ngải Huy và Sư Tuyết Mạn lại giống như sấm sét.
Giọt máu nổ tung, một chùm tơ máu màu đỏ yêu dị đáng sợ tựa như dây leo điên cuồng sinh trưởng, cuốn ngược từ mũi thương lên thân thương, lan tràn với tốc độ kinh người.
Sư Tuyết Mạn cảm giác nguyên lực toàn thân đều bị mũi thương thôn phệ, nơi đó giống như có một cái động đen tối không đáy.
Lúc này nàng muốn kéo nguyên lực về, nhưng đã muộn rồi, vô luận nàng thúc động nguyên lực như thế nào, nó vẫn y nguyên bị nuốt lấy với tốc độ kinh người. Càng làm cho nàng tuyệt vọng chính là, nàng muốn ném Vân Nhiễm thiên đi, nhưng không động đậy được. Lực hút kia thật kinh người, thân thương tựa như dính chặt trên tay nàng.
Thân hình Hồng y thiếu nữ nhoáng lên, sắc mặt nàng ta lộ ra vẻ tái nhợt, nhìn Sư Tuyết Mạn không thể động đậy, khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh lùng.
Bỗng nhiên mặt nàng ta biến sắc, tiếng xé gió từ cái khe ở mặt sau truyền đến.
Đáng chết!
Úc Minh Thu!
Tranh đấu vừa rồi, tuy rằng nàng ta thắng lợi, nhưng cũng bị thương không nhẹ. Một giọt 【 Mộc linh huyết 】kia, là nàng ta tinh luyện ra từ vô số Huyết mộc, ẩn chứa sinh cơ cường liệt, hàng ngày bồi luyện, đối với thân thể nàng ta có ích cực lớn. Nếu không phải đến thời điểm khẩn yếu, nàng ta tuyệt đối không nỡ dùng tới.
Bây giờ mất đi 【 Mộc linh huyết 】, thực lực của nàng ta giảm xuống rất nhiều.
Lại đối mặt Úc Minh Thu, nàng ta không có nửa phần phần thắng lợi.
Hơn nữa, nếu bị Úc Minh Thu quấn lấy, lần này thật sự chạy không thoát rồi.
Nàng ta không có chút nào do dự, xoay người lướt đi.
Vừa mới đi ra cái kha, Úc Minh Thu nhìn thấy bóng lưng Hồng y thiếu nữ, tinh thần rung lên, căn bản không nhìn Ngải Huy và Sư Tuyết Mạn cái nào, liều mạng đuổi theo.
Sư Tuyết Mạn vô cùng tuyệt vọng, mắt mở trừng trừng nhìn tơ máu đáng sợ lan tràn dọc theo thân thương lan tới mình, lại không thể động đậy.
Lẽ nào bây giờ phải chết ở chỗ này? Lòng nàng trầm xuống.
Bỗng nhiên, một bàn tay nắm lấy thân cây thương của nàng.