• 115

Chương 249: Vấn đề bị bỏ qua


Số từ: 2462
Nguồn: bachngocsach.com
Sư Tuyết Mạn ngơ ngác nhìn bàn tay nắm thân thương, là Ngải Huy.
Giây phút đó đầu óc nàng trống rỗng, vì sao? Vì sao là hắn?
Bàn tay nắm cán thương run lên, một lực lượng cường đại từ thương thân truyền đến, nàng cầm không được thương, người bị quẳng lên. Vì sao cứu mình?
Không!
Lòng nàng la lên, nước mắt tràn mi chảy ra.
Tơ máu màu đỏ là dây leo đâm chồi nảy lộc, đang nhanh chóng nuốt lấy Ngải Huy.
Nàng chỉ nhìn thấy một bên mặt, khuôn mặt bộc tài năng, lúc này lại dị thường bình tĩnh, hắn thậm chí chưa có liếc nhìn nàng cái nào thì tơ máu đỏ tươi đã bao phủ hắn.
Phanh, nàng té lăn trên đất, nàng bò dậy, muốn xông tới trước.
Âm thanh quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu nàng, thân thể nàng đột nhiên cứng đờ.
"Không cận thận lại cứu ngươi một lần nữa rồi, đãi ngộ gì gì đó nhớ kỹ ghi sổ đi nhé."
Tơ máu màu đỏ hung hăng ngang ngược đáng sợ vừa rồi không còn thấy chút tung tích nào, giống như một màn lúc nãy là ảo giác. Khuôn mặt quen thuộc kia hiện lên qua đôi mắt đẫm lệ mông lung mơ hồ của của nàng.
"Di, sao ngươi lại khóc? Không phải là muốn quỵt nợ đi?"
Giọng Ngải Huy kinh ngạc, lần đầu tiên hắn nhìn thấy dộ dáng Thiết nữ hai mắt đẫm lệ, hồn nhiên không có chút vẻ kiêu ngạo bình thường, tựa như cô bé nhà bên bị khi dễ.
Ngải Huy có phần chút không vui, khoát tay áo: "Được rồi được rồi, lần này không thu tiền."
Sư Tuyết Mạn càng khóc dữ hơn, nước mắt tràn trề.
Ngải Huy vò đầu, hẳn là Thiết nữ bị hù dọa rồi, tốt mã dẻ cùi a, như thế cũng chịu không được a, không làm được cả thể xác và tinh thần đều thiết a, vậy thì cũng chưa phải là Thiết nữ đạt tiêu chuẩn a.
Tại lúc Ngải Huy có phần đau đầu thì Sư Tuyết Mạn dần dần dần nín khóc, làm Ngải Huy thở ra một hơi.
Ngừng khóc, Sư Tuyết Mạn mặt không đổi sắc đi tới trước mặt Ngải Huy, đoạt lại Vân Nhiễm Thiên: "Tơ máu lúc nãy đâu rồi?"
Nữ nhân quả nhiên trở mặt tựa như lật sách. Ngải Huy thầm nhủ, ngoài miệng thì nói: "Bị băng vải của ta hút rồi."
Sư Tuyết Mạn bừng tỉnh hiểu ra, về băng vải của Ngải Huy ai ai cũng đều biết rõ, đó là lễ vật mà sư nương của hắn cho hắn, Pháp bảo của Huyết Luyện môn phái ngày trước lưu lại.
Thảo nào tên gia hỏa này tới cứu mình...
Nàng hung hăng trừng Ngải Huy một cái.
Ngải Huy vuốt mũi vẻ mặt vô tội, không biết mình đã trêu chọc thiết nữ chỗ nào. Nhưng hắn biết thời cơ nên không có mở miệng hỏi. Trực giác báo cho hắn biết, lúc này tốt nhất không nên trêu chọc Thiết nữ.
Ngải Huy rướn cổ họng gọi: "Lâu Lan Lâu Lan!"
"Lâu Lan tới đây." Lâu Lan từ trong nham thạch chui ra.
"Có thể ngăn chặn được hai cái khe này hay không?" Ngải Huy hỏi.
"Giao cho Lâu Lan đi." Lâu Lan vui vẻ nói, tiếp theo liền chạy ngay đi làm việc.
Vẫn là Lâu Lan tốt, giúp mọi người tâm tình thoải mái, Ngải Huy thầm cảm thán.
Sư Tuyết Mạn thình lình hỏi: "Ngươi quen biết Huyết tu kia thế nào?"
"Đầu tiên là tại cửa vào quán mì, về sau ta ra khỏi thành đi tìm hiểu tin tức thì bị nàng ta bắt, thiếu một chút bị biến thành Huyết tu, cũng may băng vải cứu ta một mạng." Ngải Huy lộ ra vẻ nhớ lại.
Sư Tuyết Mạn nhìn thoáng qua Ngải Huy. Nàng bỗng nhiên cảm giác Ngải Huy có phần thần bí, suy nghĩ một chút hỏi: "Về Huyết tu, ngươi còn biết rõ cái gì?"
"Biết không nhiều." Ngải Huy lắc đầu: "Phía sau bọn chúng hẳn có một cái tổ chức, trận Huyết tai này rất có khả năng là một trận quỷ kế. Tất nhiên, những thứ này đều là ta suy đoán."
Hắn không muốn nhiều lời, chuyện về tù nhân lão nhân nếu lộ ra ngoài chỉ sẽ đem tới nguy hiểm cho hắn.
Đến bây giờ cứu viện vẫn chậm chạp chưa tới khiến cho Ngải Huy có rất nhiều suy đoán. Kết luận trực tiếp nhất thì là Thần huyết chiếm toàn bộ ưu thế. Tổ chức của tù nhân lão nhân là chuyên để đối phó Thần huyết, kết quả tình cảnh không tốt, có thể thấy Thần huyết đang rất mạnh. Nếu Ngải Huy đặt mình ở vị trí Thần huyết, tất nhiên sẽ không bỏ qua thâm nhập Ngũ Hành Thiên.
Có lẽ điều này giải thích được vì sao Thần huyết nắm rõ nhược điểm của Ngũ Hành Thiên như lòng bàn tay, cũng khả dĩ giải thích vì sao cứu viện chậm chạp chưa tới, bởi vì cứu viện đều tại dưới ánh mắt theo dõi của Thần huyết.
Những thứ này đều là do Ngải Huy suy đoán, có quá nhiều điểm vô pháp nói rõ.
Sư Tuyết Mạn không hỏi vì sao Ngải Huy lại biết những điều này. Mỗi người đều có bí mật riêng của mình.
Nàng rất thông minh, trong nháy mắt liền nghĩ đến rất nhiều thứ, sắc mặt biến trắng: "Cho nên không có cứu viện đúng không?"
Sư Tuyết Mạn nhìn Ngải Huy, sắc mặt trắng bệch: "Cho nên Thành chủ phủ duy trì phương án【 lấy thành làm vài 】, tình nguyện hy sinh Hàn sư, là bởi vì họ đã biết sẽ không có cứu viện."
Tâm thần Ngải Huy chấn động, hắn không có nghĩ đến một điểm này. Hắn chỉ cho rằng điều này là chính bản thân sư nương lựa chọn, nhưng bây giờ được Sư Tuyết Mạn nhắc nhở, đúng vậy, nếu như không phải đã đến lúc phải như vậy, họ thế nào sẽ hy sinh một vị Thêu đại sư?
Nếu như lúc trước nói về cứu binh, hắn chỉ là suy đoán trong lòng, vậy thì bây giờ hắn biết rõ, suy đoán của hắn đã được xác minh.
"Ít nhất trong thời gian ngắn là cứu viện không đến được." Ngải Huy lấy lại bình tĩnh, hắn nhìn Sư Tuyết Mạn hỏi: "Cao tầng sẽ phái ra cứu viện sao?"
"Tất nhiên." Sư Tuyết Mạn đáp như đinh đóng cột, đối với cao tầng nàng quen thuộc và lí giải hơn hẳn Ngải Huy: "Tất nhiên sẽ rất nhiều, còn sẽ phái ra đại sư."
"Thế nhưng bây giờ ngay cả một người cũng không có." Ngải Huy nói: "Cứu binh và đại sư đi đâu rồi?"
Sắc mặt Sư Tuyết Mạn trắng bệch thêm mấy phần: "Bọn họ nhất định đã gặp phải tình huống đột nhiên, bị Huyết tu tấn công."
"Vì sao Huyết tu lại biết đường bọn họ đi?" Ngải Huy hỏi tiếp.
Mặt Sư Tuyết Mạn trắng như tờ giấy, mở lớn miệng không phát ra bất cứ âm thanh gì, một hồi sau, mới cất giọng rung động nói: "Trong chúng ta có người của bọn chúng."
Ngải Huy thở dài ra một hơi, thổ ra những lo âu tích tụ trong lòng.
Sư Tuyết Mạn bị đả kích mạnh liệt hơn hẳn, nàng biết rõ vì sao Ngải Huy có rất nhiều điều không nói, nàng cũng biết rõ vì sao thành chủ phủ phải giấu giếm những điều này, tất cả hi vọng giống như chợt lóe lên rồi tắt.
Qua rất lâu, nàng nhỏ giọng hỏi: "Đây là một trận phản loạn có dự mưu phải không?"
"Là lật đổ." Ngải Huy khôi phục bình tĩnh: "Bọn chúng không phải vì tranh đoạt quyền lực, mà là muốn chôn vùi Ngũ Hành Thiên triệt để."
"Vì sao bọn chúng phải làm như vậy?" Sư Tuyết Mạn hỏi ngược lại.
Ngải Huy ngẩn ngơ, vô ý thức lặp lại: " Vì sao bọn chúng phải làm vậy?"
Ngải Huy bỗng nhiên ý thức được, bản thân luôn luôn bỏ sót vấn đề này.
"Quyền lực, địa vị, danh vọng, tài phú? Có cái gì bọn chúng không thể có được? Vì sao bọn chúng muốn hủy diệt Ngũ Hành Thiên?" Sư Tuyết Mạn hỏi lại.
Đúng vậy, với thực lực của Thần huyết, những thứ này đều là dễ như trở bàn tay. Vô luận là mặt ngoài trở thành một phái, hay là thầm lén điều khiển Ngũ Hành Thiên, Thần huyết đều có năng lực làm được. Cờ hiệu phục hưng thời đại tu chân là có thể kêu gọi một nhóm lớn người ủng hộ. Ngay cả Ngũ Hành Thiên cũng không bài xích trở lại thời đại tu chân, quang vinh của thời đại tu chân vẫn còn chưa tiêu tan trong lòng mọi người.
Vì sao phải dùng thủ đoạn kịch liệt như vậy để chôn vùi Ngũ Hành Thiên? Vì sao phải giết chết nhiều người như vậy?
Ngải Huy cảm thấy với sự ẩn nhẫn và mưu tính sâu xa của Thần huyết tuyệt đối sẽ không nghĩ không ra một điểm này, mà bọn chúng vẫn duy trì làm như vậy, vậy tất nhiên là có nguyên nhân.
"Trừ phi chúng thù hận Ngũ Hành Thiên, hoặc là có thứ gì đó mà chúng cần phải hủy diệt Ngũ Hành Thiên thì mới có thể có được." Sư Tuyết Mạn bỗng nhiên ngẩng đầu.
"Có thứ như vậy sao?" Ngải Huy hỏi.
"Không biết." Sư Tuyết Mạn lắc đầu.
Giờ phút này khuôn mặt tuyệt mỹ của Sư Tuyết Mạn toát ra sự thông minh, Ngải Huy nhìn có phần thất sắc. Qua một giây mới phản ứng lại, mạnh như như thế, rắn như thế, còn đẹp như thế, nhất định là bởi vì ngực không lớn!
Ánh mắt Ngải Huy vô ý thức chuyển nhìn bộ ngực dưới lớp áo giáp của Sư Tuyết Mạn.
Sư Tuyết Mạn nhạy cảm nhận thấy được ánh mắt của Ngải Huy, a, nơi tên gia hỏa này đang nhìn...
Thân thể nàng cứng đờ, một ít hình ảnh mơ hồ bất chợt hiện lên trước mắt nàng, mặt nàng trở nên đỏ bừng, ngay cả cái cổ cũng đỏ ửng
Phản ứng của Thiết nữ thật kỳ quái... Nàng vậy mà lại xấu hổ... Thật kỳ quái... Ách, vẫn là khuôn mặt bình thường không biểu lộ tình cảm kia nhìn thuận mắt hơn chút.
Ngải Huy ho nhẹ một tiếng, làm bộ như người vô sự, chuyển đề tài: "Cũng không biết Nguyên tu kia là ai, vậy mà lại khiến cho nữ nhân kia sợ đến nỗi lập tức quay người bỏ chạy."
Thực lực của Hồng y thiếu nữ sâu không lường được, lưu lại bóng ma cực kì khắc sâu trong lòng Ngải Huy. Thế nhưng khi Hồng y thiếu nữ vừa nhìn thấy nam tử kia, vậy mà lại bỏ chạy trối chết, tức thì nâng cao hình tượng vị nam tử kia tại trong lòng Ngải Huy.
"A, hắn là Úc Minh Thu, phó bộ thủ của Thảo Sát bộ." Lúc này Sư Tuyết Mạn khôi phục như thường: "Ca ca của Minh Tú sư tỷ của ngươi."
"Phó bộ thủ của Mười ba bộ!" Ngải Huy chợt hiểu ra: "Thảo nào lợi hại như vậy!"
Tại trong lòng Ngải Huy, Mười ba bộ là nơi chỉ có cao thủ mới có thể gia nhập vào. Có thể đảm nhiệm phó bộ thủ trong đó, đó là nhân vật lợi hại cỡ nào.
"Úc Minh Thu này..." Sư Tuyết Mạn suy nghĩ một chút, mới chần chừ nói: "Không phải quá đáng để đựa dẫm."
Ngải Huy thoáng sửng sốt: "Cái gì gọi là không phải quá đáng để dựa dẫm?"
"Đến lúc đó ngươi sẽ biết." Sư Tuyết Mạn đáp.
Lúc này Lâu Lan đã lấp kín cái khe, hai đường hầm phía sau cái khe sau cũng bị Lâu Lan lấp kín chặt chẽ.
Ngải Huy kiểm tra Nguyên lực trong hang động một cái, xác định ngăn chặn cái khe không ảnh hưởng tới nguyên lực trong hang động, lúc này mới cùng Sư Tuyết Mạn trở về Thành chủ phủ báo cáo.
Vừa vào thành chủ phủ, Ngải Huy và Sư Tuyết Mạn liền nhìn thấy Úc Minh Thu ngồi tại phía trên, đang trò chuyện thật vui cùng thành chủ.
Thân là Thảo Sát bộ phó bộ thủ, địa vị của hắn vô cùng tôn sùng, thành chủ và viện trưởng ở trước mặt hắn, cũng là thuộc hạ.
Thành chủ nhìn thấy hai người, không khỏi cười nói: "Bọn họ trở về rồi."
Úc Minh Thu nhìn thấy Sư Tuyết Mạn, gật đầu với nàng: "Sư tiểu thư bình yên vô sự, ta yên tâm rồi."
"Xin chào Úc phó thủ!" Sư Tuyết Mạn hành lễ với Úc Minh Thu, tuy rằng hai người đã quen biết trước đây, nhưng Úc Minh Thu có cấp bậc, nàng cần phải biểu thị sự tôn kính.
"Vị này là?" Úc Minh Thu nhìn về phía Ngải Huy.
Thành chủ cười nói: "Hắn là sư đệ Ngải Huy của Minh Tú tiểu thư."
Là số ít người có bối cảnh thâm hậu ở Tùng Gian thành, Minh Tú luôn là đối tượng mà thành chủ phủ trọng điểm quan tâm.
"Sư đệ của Minh Tú?" Con mắt Úc Minh Thu sáng ngời, trở nên vô cùng nhiệt tình, tiến lên vỗ vỗ vai Ngải Huy: "Vậy thì là người một nhà rồi. Ta vừa mới đến thành chủ phủ, còn chưa kịp thăm Minh Tú. Sư đệ của Minh Tú, thì là sư đệ của ta! Về sau có vấn đề gì, cứ việc tới tìm Thu ca của ngươi! Thế nào? Có muốn tới Thảo Sát hay không? Thu ca chống lưng cho ngươi!"
Đột nhiên, từ bầu trời rớt xuống một bắp chân thô to, Ngải Huy có chút ngây ra: "Ta tu luyện là Kim nguyên lực."
"Kim nguyên lực?" Úc Minh Thu hơi suy nghĩ, hình như Thiên Phong và Binh Nhân mình đều đã từng đắc tội, hắn cười ha hả che giấu sự bối rối của mình, tiếp theo tình ý sâu xa nói: "Rất tốt sống sót."
Quả nhiên... Hình như thoạt nhìn không phải quá đáng dựa dẫm.
Ngải Huy thầm nghĩ.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ngũ Hành Thiên [C].