• 1,180

Chương 26


Dịch giả: Trương Đắc Vỵ
NXB Văn Học
Bottom:
Để tôi cũng đóng vai sư tử.
[64]
• SHAKESPEARE
[64] Giấc mộng đêm hè (hồi 1, cảnh hai) của William Shakespeare.
Mặc dù rất quyết tâm, Mắt Chim Ưng hiểu rõ mọi khó khăn nguy hiểm bác sắp phải đương đầu. Vì thế, trên đường trở lại nơi cư trú của dân Huron, bác tập trung trí tuệ tìm cách nào để thoát được sự theo dõi và nghi ngờ của đối phương mà bác biết là cũng từng trải và tình khôn chẳng kém. Vì sự an toàn của bản thân, lẽ ra bác phải giết Magua và tên phù thủy, nhưng bác đã tha chết cho chúng chỉ vì bác là người da trắng; bác nghĩ rằng giết một tên địch thủ không có điều kiện tự vệ là chuyện thường tình đối với dân Anh điêng, nhưng đối với bác, một người vẫn tự hào có dòng máu không pha tạp; hành động đó không xứng đáng. Tin vào những sợi dây bác đã dùng để trói Magua và tên phù thủy, bác tiến thẳng vào giữa xóm của dân Huron.
Khi đến gần các lều, người trinh sát bước thận trọng hơn, không để một dấu hiệu nào dù dữ hay lành có thể lọt được đôi mắt cảnh giác của mình. Trước hết, bác thấy một chiếc lều riêng lẻ nhô ra trước các lều khác một chút, dường như chưa làm xong đã bị bỏ dở, rất có thể vì thiếu vật liệu tốt cần thiết như gỗ hoặc nước chẳng hạn. Tuy nhiên, ánh sáng leo lét vẫn lọt qua các khe hở chứng tỏ mặc dù chưa hoàn thành, chiếc lều vẫn có người ở. Bác bèn tiến lại gần, như một vị tướng thận trọng đi thăm dò một vị trí tiền tiêu của địch trước khi mở trận tấn công lớn.
Lấy lại tư thế của gấu mà bác đang đội lốt. Mắt Chim Ưng bò đến một lỗ hổng nhỏ để nhìn vào trong lều. Thì ra đây là nơi trú chân của David Gamut. Thầy quản hát trung thành này đã về đây, ôm theo nỗi buồn rầu lo lắng, chỉ còn biết trông cậy vào sự che chở của Thượng đế. Mắt Chim Ưng nhìn thấy con người vụng về này như vừa kể, đúng vào lúc anh ta đang ngồi một mình lao lung suy nghĩ về con gấu do bác đội lốt.
Tuy David còn tin tưởng mạnh mẽ vào những phép màu nhiệm cổ xưa, anh không tin rằng có thế lực siêu nhiên nào trực tiếp chi phối các quy luật hiện tại. Nói cách khác, anh mặc nhiên tin rằng con lừa của Balaam[65] có thể nói được, nhưng anh vẫn nghi nghi hoặc hoặc việc gấu biết hát tuy rằng các giác quan rất nhạy bén của anh đã được chứng kiến việc đó. Qua cử chỉ và dáng vẻ của David, Mắt Chim Ưng thấy ngay đầu óc anh chàng đang có điều gì bối rối lắm. Anh ta ngồi trên một bó cành cây, thỉnh thoảng lại lấy một vài cành bỏ vào đống lửa leo lét. Đầu anh gục xuống cánh tay trong tư thế đăm chiêu suy nghĩ. Quần áo anh không có gì thay đổi so với lúc trước, chỉ có điều khác là anh đã chụp lên cái đầu hói của mình một chiếc mũ tam giác bằng da hải ly, xấu xí đến mức không còn khêu gợi được lòng tham lam của một tên Huron nào nữa.
[65] Theo Thánh kinh, Balaam là một nhà tiên tri có con lừa biết nói.
Mắt Chim Ưng nhớ lại lúc thầy quản hát vội vã bỏ dở công việc ở bên giường người đàn bà ốm nên cũng mang máng đoán được nội dung vấn đề hiện đang làm anh ta phải trầm lặng tư lự như vậy. Bác đi quanh lều một vòng; thấy chiếc lều đứng lẻ loi một mình và tính chất của người ở bên trong có thể đảm bảo sẽ không ai đến thăm, bác bèn bước qua cái bậc thấp và đến ngay trước mặt chàng Gamut. Do vị trí của chỗ ngồi nên David chỉ cách bác đống lửa. Mắt Chim Ưng ngồi xuống. Một phút in lặng trôi qua, hai bên chỉ nhìn nhau không nói. Sự xuất hiện đột ngột của gấu vượt quá - chúng tôi không dám nói cái triết lý của David - mà vượt quá sự tin tưởng và kiên định của anh. Anh quờ quạng tìm ống sáo, rồi đứng dậy định thổi một bài thần chú.

Con quái vật bí mật và đen sì kia!
anh kêu lên, hai tay run rẩy đeo cặp kính, rồi lại giở cái trò muôn thuở mỗi khi gặp khó khăn là đọc kinh:
Ta không biết ý định và tính chất của mi, nhưng nếu mi âm mưu xâm phạm đến thể xác và quyền hạn của một kẻ tôi đòi hèn mọn của thánh điện thì hãy nghe lời răn dạy của vua xứ Israel và sám hối đi.

Con gấu ôm bụng cười phá lên, rồi có tiếng quen thuộc ít đáp:

Thôi để cái sáo xuống, đừng làm khổ cổ họng nữa. Cứ nói dăm ba câu đơn giản, dễ hiểu bằng tiếng Anh còn hơn là lải nhải cả giờ như thế này.


Mi là ai?
David hỏi, hơi thở như bị tắc lại, không sao tiếp tục ý định ban đầu được nữa.

Cũng là người như anh thôi. Máu tôi cũng không pha giống gấu hoặc giống Anh điêng, chẳng khác gì máu anh. Anh quên ai đã đưa cho cây sáo anh đang cầm trong tay kia rồi ư?


Có thể thế được chăng?
David trả lời, lúc này đã thở được dễ dàng hơn vì sự việc bắt đầu sáng tỏ,
Trong suốt thời gian ở với bọn vô thần, tôi đã gặp nhiều chuyện kỳ lạ, nhưng chưa bao giờ kỳ lạ như lần này.


Đây, xem đây,
Mắt Chim Ưng vừa nói vừa bỏ cái đầu gấu ra cho bạn yên lòng và thêm tin tưởng.
Anh sẽ thấy rằng nước da tôi không được trắng trẻo như da các cô thiếu nữ, nhưng màu da đỏ này cũng chỉ do nắng gió phú cho thôi. Bây giờ ta bàn công việc nhé.


Trước hết, hãy cho biết tin về cô thiếu nữ và người thanh niên can đảm đi tìm cô ta,
David ngắt lời.

À họ thoát được lưỡi rìu trận của bọn khốn kiếp rồi. Còn anh có thể cho biết tung tích của Uncas không?


Anh thanh niên đó đã bị bắt và tôi e bọn chúng đã quyết định giết anh ta. Tôi rất ân hận rằng một người như thế mà phải chết khi còn chưa được sáng lòng sáng dạ; tôi đã chọn một bài kinh hay…


Anh có thể dẫn tôi đến chỗ Uncas được không?


Việc đó chẳng khó gì,
David ngập ngừng trả lời,
nhưng tôi e sự có mặt của anh sẽ không giúp ích được gì, chỉ làm cho Uncas thêm đau khổ thôi.


Không nói nhiều, hãy dẫn tôi đi,
Mắt Chim Ưng trả lời; bác chụp cái lốt gấu vào đầu và đứng nay dậy bước ra khỏi lều để David làm theo.
Trên đường đi, Mắt Chim Ưng biết thêm là David đã đến được chỗ Uncas bằng cách giả vờ mắc bệnh điên và nhờ sự giúp đỡ của một người gác mà trước đây anh đã chọn làm đối tượng truyền đạo vì anh này võ vẽ chút ít tiếng Anh. Không biết người gác Huron này nắm được ý định của David đến mức nào, nhưng vì người dã man hay người văn minh đều thích thú như nhau khi được người khác đặc biệt chú ý nên David mới vận động được anh ta. Chúng tôi sẽ không kể lại Mắt Chim Ưng đã khôn khéo moi những chuyện này ở anh chàng David chất phác như thế nào; chúng tôi cũng không dài dòng về những lời Mắt Chim Ưng chỉ thị cho David khi đã biết mọi điều cần thiết, vì những chuyện xảy ra dưới đây sẽ giúp độc giả hiểu được tất cả những điểm đó.
Uncas đang bị giam trong một chiếc lều ngay giữa làng, ở một vị trí mà, hơn bất cứ chỗ nào khác, một người đi đến lều hay từ lều ra đều khó thoát được sự quan sát. Nhưng chủ trương của Mắt Chim Ưng tuyệt nhiên không phải là lén lút. Vững tin ở bộ da gấu và khả năng bắt chước điệu bộ của gấu, bác theo con đường phẳng đi thẳng đến nơi giam Uncas. Vả lại đêm tối cũng che chở cho bác một phần, điều mà hình như bác không quan tâm lắm. Trẻ con đã ngủ yên giấc và đàn bà cùng hầu hết các chiến binh đã trở về lều riêng, chỉ còn bốn năm người lảng vảng gần cửa nhà giam, theo dõi sát hành động của Uncas.
Trông thấy chàng Gamut đi cùng với thầy phù thủy cao tay nhất trong làng trá hình trong bộ lông gấu quen thuộc, họ dãn ngay ra để nhường lối cho hai người nhưng không tỏ dấu hiệu gì là sẽ đi nơi khác. Họ vẫn ở lại tại chỗ như thích thú thấy hai người đến đây thì thế nào cũng sắp được xem niệm những bài thần chú bí hiểm. Vì không thể dùng tiếng Huron nói với những người này, Mắt Chim Ưng đành để David nói chuyện với chúng. David tính tình đơn giản nhưng cũng đã thực hiện đấy đủ mọi lời dặn dò của Mắt Chim Ưng, vượt quá mong ước của bạn rất xa.

Bọn Delaware như đàn hát,
David nói với người gác Huron hiểu biết chút ít tiếng Anh,
Đồng bào người Anh của tôi thật điên rồ khi bảo chúng cầm rìu trận đánh cha ông của chúng ở xứ Canada; và chúng đã quên rằng chúng là đàn ông.


Người anh em có muốn nghe Hươu Nhanh Nhẹn xin váy mặc và thấy hắn ta phải khóc trước mặt dân Huron khi bị trói vào cột không?

Tên gác cao giọng thốt lên một tiếng đồng tình, tỏ ý hắn sẽ rất khoái chí được chứng kiến sự yếu hèn của một kẻ địch mà dân Huron đã từ lâu căm ghét nhưng cũng rất đỗi khiếp sợ.

Vậy hãy tránh ra một chút để cho con người giỏi giang này phù phép vào con chó ấy nào. Nói hộ với anh em như vậy.

Tên Huron nói lại ý kiến của David với các bạn hắn. Bọn này cũng rất vui thích khi được biết ý định độc ác tinh vi này; thái độ đó cũng dễ hiểu đối với đầu óc dã man của chúng. Chúng lùi khỏi cửa một chút, nhường lối cho phù thủy giả hiệu bước vào. Nhưng con gấu không vào mà vẫn ngôi yên tại chỗ gầm gừ.

Con người giỏi giang này sợ phù phép phải các anh em và làm cho lòng can đảm của anh em sẽ bay đi mất,
David phát triển thêm lời dặn dò của Mắt Chim Ưng,
phải đứng xa hơn nữa mới được.

Bọn Huron coi việc mất can đảm là tai họa nặng nề nhất nên lùi cả ra một chỗ xa. Ở đó chúng không nghe được tiếng nói trong lều nhưng vẫn quan sát được cửa lều. Như đã chắc chắn không còn điều gì đáng e ngại nữa, Mắt Chim Ưng đứng dậy từ từ đi vào. Trong gian lều yên lặng và ảm đạm, chỉ có một mình người tù; trên đống lửa đã được đốt lên để đun nấu, ánh than tàn lụi chập chờn chiếu sáng.
Uncas đang ngả người ở một góc đằng xa, chân tay bị siết chặt bằng những sợi dây mây chắc. Thấy con gấu gớm ghiếc bước vào, người thanh niên Mohican không thèm để ý. Mắt Chim Ưng bảo David đứng canh ở cửa đề phòng có ai quan sát; bác vẫn giữ nguyên bộ da gấu, nghĩ bụng phải cẩn thận cho đến khi chắc chắn trong lều không còn ai khác. Bác không nói mà bắt chước gấu múa may. Lúc đầu, người thanh niên Mohican tưởng bọn Huron cho gấu đến dọa để thử lòng can đảm của mình, nhưng khi thấy trong cử chỉ của gấu mà lún trước Heyward khen là rất chính xác, có những điểm vụng về, anh biết ngay là gấu giả. Nếu biết anh thanh niên tài ba Uncas khinh thường trò giả gấu của mình, chắc Mắt Chim Ưng sẽ tự ái kéo dài, cuộc biểu diễn hơn nữa; nhưng vẻ khinh bỉ trong đôi mắt Uncas có thể hiểu theo nhiều cách nên người trinh sát khôn ngoan không bị day dứt một khi khám phá ra sự khinh thường đó. Và khi David làm ám hiệu như đã thỏa thuận là không có ai để ý, bỗng dưng tiếng rắn phì phì vang lên khe khẽ trong lều thay cho tiếng gầm gừ dữ tợn của gấu.
Uncas nắm ép vào vách, hai mắt nhắm nghiên như muốn xua đuổi hình ảnh con vật đáng kinh tởm này. Nhưng khi nghe tiếng rắn kêu, anh ngồi ngay dậy nhìn hai bên mình, rồi anh cúi đầu xuống quay sang bốn phía. Cặp mắt sắc sảo của anh dừng lại ở con gấu gớm ghiếc lởm chởm lông, chòng chọc vào con vật như bị nó thôi miên vậy. Anh lại nghe thấy tiếng rắn, rõ ràng từ mõm con gấu phát ra. Một lần nữa, anh lại đảo mắt nhìn khắp lều một lượt rồi anh trở lại tư thế nằm ngả người, nén giọng khẽ kêu lên:
Mắt Chim Ưng!


Cắt dây trói,
Mắt Chim Ưng bảo David lúc này đã lại gần hai người.
Thầy quản hát thi hành ngay mệnh lệnh, chân tay Uncas lại được tự do. Cùng lúc đó, bộ da gấu kêu loạt soạt và người trinh sát hiện ra trước mặt. Uncas hiểu ngay ý định của bạn nhưng anh vẫn không nói một tiếng hoặc lộ một vẻ ngạc nhiên nào. Sau khi cởi vài sợi dây và trút được bộ da gấu. Mắt Chim Ưng rút một con dao dài sáng loáng đặt vào tay Uncas và nói:

Bọn Huron ở bên ngoài lều đấy! Ta hãy sẵn sàng.

Đồng thời bác cũng cầm lấy một con dao khác tương tự, hai con dao này bác đã cướp được trong cuộc chạm trán với quân thù lúc tối.

Chúng ta đi thôi,
Uncas nói.

Đi đâu?


Về xóm Rùa. Dân ở đó là con cháu ông cha tôi cả.


Phải đấy, cháu ạ,
người trinh sát nói bằng tiếng Anh, thứ tiếng mà mỗi khi bác có điều gì mải suy nghĩ lại bật ra cửa miệng,
vì cháu với họ cùng một dòng máu; nhưng thời gian và xa cách có thể làm cho màu máu biến sắc chút nào chăng. Còn bọn Mingo ở ngoài kia thì sao đây? Chúng nó có sáu người, còn thầy quản hát này có cũng như không.


Bọn Huron chỉ giỏi khoác lác.
Uncas khinh bỉ nói,
Totem của chúng là con nai nhưng chúng chạy chậm như sên. Dân Delaware là con cháu của Rùa nhưng lại nhanh hơn hươu cơ đấy.


Phải, cháu nói có phần đúng. Bác tin rằng trong một cuộc chạy đua, cháu sẽ ăn đứt cả bộ lạc chúng; và trong một cuộc chạy thi hai dặm, cháu có thể đến đích ở làng kia và nghỉ ngơi chán chê rồi mới nghe thấy tiếng bọn chúng đến gần. Nhưng tài năng của người da trắng tập trung vào tay nhiều hơn vào chân. Riêng bác có thể bổ vỡ sọ một tên Huron chẳng kém gì ai; nhưng trong một cuộc chạy đua, bọn Huron khốn kiếp giỏi hơn bác nhiều.

Uncas đã đi về phía cửa sẵn sàng dẫn đầu mở đường, nhưng nghe nói thế, anh lùi ngay lại và trở về phía cuối lều. Mắt Chim Ưng mải theo đuổi ý nghĩ riêng của mình nên không nhận thấy cử chỉ đó; bác vẫn nói tiếp, nói với bản thân nhiều hơn là nói với bạn:
Dù sao, nếu cứ để người nọ bị lệ thuộc vào tài năng của người kia thì thật vô lý. Vì vậy, Uncas ạ, có lẽ cháu cứ chạy đi thì hơn, để bác lại mặc bộ da gấu vào và dùng mưu trí bù cho sự chậm chạp này.

Người thanh niên Mohican không đáp, anh lặng lẽ khoanh tay tựa mình vào một chiếc cột chống đỡ vách lều.

Thế nào?
Người trinh sát đưa mắt nhìn Uncas và nói,
Cháu còn chần chừ gì nữa. Bác sẽ còn khá nhiều thời giờ vì bọn Huron sẽ đuổi bắt cháu trước.


Uncas sẽ ở lại,
người thanh niên Mohican bình tĩnh trả lời.

Để làm gì?


Để cùng chiến đấu với người anh em của cha nó và cùng chết với người bạn của dân Delaware.


Phải rồi,
Mắt Chim Ưng trả lời, bàn tay rắn như sắt của mình nắm chặt bàn tay Uncas,
chỉ có bọn Mingo mới bỏ ta ở đây còn dân Mohican không bao giờ có hành động đó. Nhưng bác đã phát biểu như vậy vì bác nghĩ thanh niên thường tha thiết với cuộc sống. Thôi được, trong chiến tranh, việc gì không làm được bằng dũng cảm thì dùng mẹo mà làm vậy. Cháu mặc da gấu vào, chắc cháu bắt chước gấu cũng giỏi như bác thôi.

Không biết Uncas nghĩ gì về tài bắt chước gấu của mỗi người, nhưng trên bộ mặt nghiêm nghị của anh không thấy gì tỏ ra anh cho rằng mình hơn Mắt Chim Ưng cả. Anh nhanh nhẹn lẳng lặng mặc bộ da gấu rồi đợi lệnh của người bạn đường hơn tuổi.

Anh bạn,
Mắt Chim Ưng nói với David,
bây giờ hãy đổi quần áo cho tôi thì lợi hơn vì anh không quen loại quần áo nhẹ nơi rừng núi này đâu. Đây, hãy mặc cái áo đi săn và đội chiếc mũ này của tôi rồi đưa tôi cái chăn và cái mũ của anh. Đưa quyển sách, cặp mục kinh và cả ống sáo nữa đây, nếu chúng ta gặp lại nhau trong một hoàn cảnh tốt đẹp hơn, tôi sẽ hoàn lại đầy đủ và hết sức cảm ơn.

David vui vẻ đưa ngay những thứ Mắt Chim Ưng yêu cầu; điều đó tỏ rõ tính hào phóng của anh một khi trong cuộc trao đổi này, anh không được lợi về nhiều điểm. Trong nháy mắt, Mắt Chim Ưng đã mặc xong quần áo của David; khi bác đeo kính vào để che đôi mắt sắc sảo của mình và chụp chiếc mũ hình tam giác làm bằng da hải ly lên đầu, dưới ánh sao trông bác hệt như thầy quản hát vì hai người tầm vóc ngang nhau. Công việc chuẩn bị xong xuôi, trước lúc chia tay người trinh sát quay lại căn dặn David; như một người thầy thuốc muốn biết rõ căn bệnh người ốm trước khi kê đơn, bác hỏi một cách sỗ sàng:

Anh không phải người hèn nhát chứ?


Công việc tôi làm là công việc hòa bình và tính tình tôi, xin nói thật, thiên về lòng thương và tình yêu nhiều hơn.
David trả lời hơi phật ý vì câu hỏi của Mắt Chim Ưng đánh thẳng vào nhân cách của anh,
Nhưng ngay trong lúc hiểm nghèo nhất cũng chưa ai có thể nói là tôi quên mất lòng tin vào Chúa cả.


Nguy hiểm chủ yếu đối với anh bây giờ là khi bọn man rợ biết được rằng chúng đã bị đánh lừa. Nếu lúc đó anh không bị chúng bổ rìu trận vào đầu có thể vì chúng kính trọng trí óc của anh, anh sẽ có đủ lý do để hy vọng được chết trên giường của mình. Nếu anh ở đây thì phải ngồi kín trong bóng tối đóng vai Uncas cho đến khi bọn Huron tinh quái phát hiện được mưu mẹo của chúng ta.


Như tôi đã nói, đó là lúc thử thách gay go nhất đấy. Thôi chạy đi hay ở lại đây, tùy anh tự chọn.


Nếu vậy,
David rắn rỏi nói,
tôi sẽ ngồi vào chỗ của Uncas. Một khi anh ấy đã can đảm và không quản hiểm nghèo chiến đấu vì tôi, tôi sẽ làm được điều anh yêu cầu hay làm hơn thế nữa vì Uncas.


Khẩu khí của anh xứng đáng bậc mày râu, đúng là của một người có thể làm nên việc lớn nếu được rèn luyện nhiều hơn. Nào, cúi đầu xuống, co chân lại, chân dài thế kia có thể bị lộ tẩy quá sớm đấy. Cố kín tiếng càng lâu càng tốt. Nhưng đến khi nào phải nói, tốt nhất hãy đột nhiên hát một bài thánh ca để nhắc nhở bọn Huron là anh hoàn toàn không chịu trách nhiệm về những sự việc xảy ra như một người bình thường[66] Tuy nhiên, nếu chúng cắt chỏm tóc của anh, mà tôi tin là chúng không cắt đâu, Uncas và tôi sẽ không quên công và sẽ báo thù cho anh, đúng như những chiến binh chân chính và những người bạn trung thực.

[66] David được bọn Huron coi là một kẻ mất trí, và đối với một kẻ mất trí, chúng không giết.

Khoan đã!
David nói; khi nghe các bạn hứa hẹn như vậy, anh biết đã sắp đến lúc chia tay,
Tôi là môn đệ hèn mọn của một người hằng dạy tôi không được báo thù vì đó là một điều tội lỗi. Nếu tôi ngã xuống, xin các người đừng vì tôi mà giết ai, hãy tha lỗi cho những kẻ đã sát hại tôi. Và nếu có nhớ đến họ, hãy cầu xin cho trí óc họ được sáng suốt, cho họ được vĩnh viễn sung sướng.

Người trinh sát do dự, có vẻ suy nghĩ, rồi nói:

Nguyên tắc anh nêu ra hoàn toàn khác với luật lệ của núi rừng, nhưng đó là nguyên tắc cao đẹp đáng để ta phải ngẫm nghĩ.
Nói tới đó, người trinh sát thở dài, có lẽ vì luyến tiếc nguyên tắc của xã hội văn minh mà từ lâu bác đã không theo. Rồi bác nói tiếp:
Chính tôi đây, một người có dòng máu không pha tạp, tôi cũng muốn thực hiện nguyên tắc đó; nhưng với dân Anh điêng, không phải bao giờ cũng xử sự dễ dàng như với một người theo đạo Cơ Đốc đâu. Chúa phù hộ cho anh bạn. Xét cho kỹ vấn đề này và nhìn vào tương lai lâu dài, tôi nghĩ rằng anh đã đi đúng hướng. Nhưng tất cả còn tùy thuộc vào tài năng con người và vào sức mạnh của sự cám dỗ nữa.

Nói rồi, người trinh sát quay lại, thân mật bắt tay David; sau cử chỉ biểu lộ tình bè bạn này, bác đi ngay ra khỏi lều, theo sau là người đội lốt gấu mới.
Khi Mắt Chim Ưng bước vào trong tầm quan sát của bọn Huron, bác vươn người lên, điệu bộ trở nên cứng nhắc hệt David, một tay giơ lên đánh nhịp, mồm bắt chước hát một bài thánh ca. Cũng may công việc tế nhị này thành công được vì những đôi tai của bọn Huron rất ít quen thuộc với sự hòa hợp của những âm thanh du dương, bằng không sự cố gắng vụng về này khó lòng không bị bại lộ. Điều nguy hiểm là hai người phải đi gần đám Huron và càng lại gần, người trinh sát càng gào to hơn. Khi hai người đi qua mặt chúng, tên Huron nói được tiếng Anh đưa cánh tay ra chặn thầy quản hát giả hiệu và hỏi:

Con chó Delaware ra sao?
hắn nghiêng người về phía trước như muốn xuyên qua màn đêm mờ mờ cố nhìn cho thấy nét mặt của người đối thoại,
Nó có hoảng sợ không? Liệu dân Huron có được nghe tiếng rên rỉ của nó không?

Con gấu gầm lên một tiếng hết sức hung dữ hệt như thật khiến người thanh niên Anh điêng phải buông tay ra, bước sang một bên nhìn lại cho chắc xem có phải là một con gấu thật đang lù lù trước mặt mình không. Mắt Chim Ưng sợ kẻ thù tinh khôn sẽ phát hiện ra giọng nói của mình nên vội lợi dụng lúc đứt quãng này để càng hát to đến mức ở một xã hội tinh tế hơn, người ta sẽ gọi là gào. Còn đối với đám thính giả ở đây, người hát càng được kính nể vì dân Huron không bao giờ ngăn trở những người họ cho là mất trí. Cả bọn lùi lại, nhường lối cho hai người mà họ tưởng là thấy phù thủy và người giúp việc đầy hưng phấn của ông ta.
Mắt Chim Ưng và Uncas phải hết sức bình tĩnh mới có thể đường hoàng tự nhiên bước qua trước các lều, nhất là khi thấy bọn gác Huron đã hết sợ và tò mò lại gần lều để xem tác dụng của việc phù phép đối với tù nhân ra sao. Chỉ một cử chỉ sốt ruột chỉ một động tác không thận trọng của David cũng có thể làm họ bị lộ; thế mà thời gian lại vô cùng cần thiết để bảo đảm an toàn cho người trinh sát. Để không ai nghi ngờ, bác vẫn tiếp tục cao giọng ngâm nga làm cho nhiều người tò mò xô ra cửa xem khi hai người đi qua. Một đôi lần, có một chiến binh bước ra ngăn đường, hoặc vì cảnh giác hoặc vì mê tín, nhưng hai người không bị chặn lại. Hành động táo bạo của họ lại được bóng đêm trợ lực.
Hai người đã ra khỏi làng và đang rảo bước tới ven rừng, bỗng đâu từ phía gian lều giam Uncas lúc trước vang lên một tiếng kêu to và dài. Uncas rướn mình và rung bộ da gấu lởm chởm lông, như thể con vật sắp tiến hành một cố gắng tuyệt vọng gì vậy.

Gượm đã!
Mắt Chim Ưng nói, tay nắm chặt vai Uncas,
Đấy chỉ mới là tiếng kêu ngạc nhiên, đợi chúng kêu lần nữa đã.

Người trinh sát không có lý do gì để trì hoãn vì ngay sau đó, những tiếng kêu hò vang rộn bầu không khí và lan ra khắp làng. Uncas lột bộ da gấu và bước lên để lộ một thân hình cân đối đẹp đẽ Mắt Chim Ưng khẽ vỗ vào vai anh rồi nhẹ nhàng đi lên trước.

Bây giờ tha hồ cho bọn quỷ sứ đuổi theo vết chúng ta.
Mắt Chim Ưng vừa nói vừa lấy ở trong bụi ra hai khẩu súng với đủ thuốc và đạn. Bác vung khẩu Sát Hươu và đưa cho Uncas một khẩu rồi nói tiếp:
Ít nhất cũng phải có hai đứa chết.

Hai người cầm súng theo tư thế bắn như những nhà thể thao sẵn sàng chờ thú, rồi họ lao về phía trước và hào mình vào bóng tối của rừng thẳm.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Cuối Cùng Của Bộ Tộc Mohican.