• 6,983

Chương 1829: Anh hình, quá muộn rồi!


Anh nhìn chằm chằm vào giá thêu trong tay Tô Uyển Đông, cất tiếng hỏi,
Thợ thêu nói rất đúng, quả thực em thêu rất giỏi.
Tô Uyển Đông c8ười dửng dưng, tiếp tục thêu thùa,
Anh biết nhìn đồ thêu từ bao giờ thế?
Lăng Vạn Hình chống bàn ngồi xuống, rủ mắt nhìn chị, dịu dàng3 ôn hòa như trước đây.

Anh chớp mắt nói,
Anh không hiểu về thêu thùa, nhưng chỉ cần là em thêu thì nhất định rất đẹp!
Lời tỏ t9ình bất ngờ khiến Tô Uyển Đông hơi kinh ngạc.

Chị tùy tiện cắm kim vào miếng vải thêu, ngước mắt lên nhìn thẳng vào mắt Lăng Vạn6 Hạnh,
Anh đến tìm tôi có chuyện gì không?
Tô Uyển Đông vẫn dịu dàng như thế, nhưng giọng điệu lại thể hiện rõ khoảng cách.
Anh phát hiện ra, mình không hiểu Uyển Đông một chút nào.
Người phụ nữ Giang Nam tưởng chừng dịu dàng này lại có một trái tim sắt đá.
Lăng Vạn Hình cụp mắt, yết hầu không ngừng trượt lên trượt xuống,
Đã như vậy thì tại sao không thể cho anh một cơ hội?
Giờ phút này, Tô Uyển Đông không nói gì cả.
Chị nhìn sắc mặt trầm mặc của Lăng Vạn Hình rồi đặt giá thêu lên bàn, một lát sau mới nói:
Anh Hình, anh yêu cầu cơ hội chỉ vì muốn mượn cớ để cứu vớt danh dự của mình mà thôi.
Trong lòng anh không có tôi, dù chúng ta có ở bên nhau một lần nữa thì cũng chỉ là đồng sáng dị mộng, không có ý nghĩa gì cả, không phải ư?

Đương nhiên không phải!
Lăng Vạn Hình sốt sắng phản bác lại,
Uyển Đông, nếu trong lòng anh không có em thì tại sao cứ ở lại Lũng Hoài mãi không đi? Trước đây anh sai hoàn toàn, là anh không biết nhìn người, mọi chuyện đều là lỗi của anh.
Em trách anh cũng được, hận anh cũng được, nhưng việc anh muốn bù đắp cho em tuyệt đối không phải vì cái gì gọi là danh dự!

Hô5m nay, thái độ của chị với Lăng Vạn Hình không khác gì những người khác.
Lăng Vạn Hình thở dài một hơi, nói thẳng:
Uyển Đông, phải thể nào em mới có thể tha thứ cho anh?
Tô Uyển Đông vuốt ve giá thêu, khẽ mỉm cười,
Chẳng lẽ trước đây tôi nói chưa đủ rõ ràng ư? Giữa chúng ta không tồn tại tha thứ hay không, mà chỉ là sự lựa chọn của một cá nhân thôi, anh cần gì phải bận tâm như vậy?

Vì Kỷ Bắc Thành sao?
Lăng Vạn Hình gian nan hỏi, mắt nhìn thẳng vào Tô Uyển Đông, trong lòng đột nhiên bất an và hụt hẫng.
Tô Uyển Đông bình tĩnh lắc đầu,
Tại sao anh luôn mang vấn đề giữa hai chúng ta đổ lên đầu người khác thể? Chuyện giữa tôi và anh, từ trước đến nay không hề liên quan đến người ngoài.
Có lẽ đáp án này khiến Lăng Vạn Hình hơi vui mừng, nhưng lại càng thất vọng nhiều hơn.
Rất hiếm khi Lăng Vạn Hình thẳng thắn bộc lộ mọi suy nghĩ của mình.

Đối với anh, mong muốn theo đuổi lại người phụ nữ này hoàn toàn là khát vọng tận sâu trong đáy lòng.

Tô Uyển Đông quay mặt đi cười khẽ,
Nếu anh nói mấy lời này với tôi sớm hơn vài tháng, có lẽ bây giờ đã không xảy ra bất cứ chuyện gì.

Nhưng, anh Hình, quá muộn rồi! Bắt đầu từ cái ngày rời khỏi nhà họ Lăng là tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ quay lại.
Dứt lời, chị đứng lên nhặt lấy giá thêu trên mặt bàn, nhìn mu bàn tay thô ráp thở dài:
Bây giờ tôi chỉ muốn sống một cuộc sống bình dị.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Dấu Yêu.