Chương 595: Nhìn đủ chưa?
-
Người Dấu Yêu
- Mạn Tây
- 715 chữ
- 2022-02-10 11:23:36
Vậy nên, một mình Ứng Phi Phi nói một mạch gần mười phút đồng hồ.
Từng câu từng chữ đều kể về chuyện hẹn hò của cô và bạn trai.
Nghiên Thời Thất thật lòng mừng cho cô, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía Doãn An Táp bên cạnh.
Trông thấy vẻ ngưỡng mộ hiện lên rõ ràng trong đôi mắt bạn mình, cô không kìm được mà hỏi:
Táp Táp, cậu thì sao? Có đối tượng lựa chọn phù hợp nào xuất hiện chưa?
Tâm trạng lặng lẽ của Doãn An Táp bị lời nói của Nghiên Thời Thất phá vỡ, cô hơi lảng tránh, giọng điệu có chút gượng gạo,
Tớ hả? Bây giờ tớ làm sao nghĩ được đến những chuyện này, công việc ngày nào cũng rất bận rộn, tính sau vậy.
Cô đáp lại như vậy, nhưng trong đáy mắt cụp xuống kia lại dần dần xuất hiện một gò má lạnh nhạt cao ngạo.
Trái tim Doãn An Táp đập loạn nhịp, muốn rũ bỏ cảm xúc đang không ngừng quấn lấy con tim mình.
Nhưng tình cảm là thế, càng muốn trốn tránh thì tâm trí càng giày vò dữ dội hơn.
Gương mặt quanh quẩn không tan biến trước mắt cô, là Kiều Kình.
Cô không biết bắt đầu từ bao giờ, tóm lại khi cô nhận ra bản thân luôn vô thức kiếm tìm bóng dáng của Kiều Kình thì tình cảm kia đã sớm rơi xuống đất nảy mầm rồi.
Cô biết rõ mình không xứng với Kiều Kình, nhưng không có cách nào tự kiềm chế đắm chìm vì anh.
Doãn An Táp không dám tiết lộ tâm sự của mình với Thời Thất và Phi Phi.
Ngay chính bản thân cô cũng không thể đổi diện trực tiếp với tình cảm này, vốn dĩ cũng không có cách thốt thành lời.
Buổi chiều, sau khi ba người bạn thân tạm biệt nhau, Doãn An Táp đứng ở trước cửa tòa cao ốc, dõi mắt nhìn bọn họ rời đi.
Cô chỉ mặc bộ vest nữ, cơn gió se lạnh thổi qua nhưng hơi lạnh thấm vào xương cốt cũng làm lí trí của cô càng lúc càng tỉnh táo.
Cô đã thích Kiều Kình đến mức không thể kìm nén.
Có lẽ vì từng trải qua bất hạnh trên thế gian và cả loại đàn ông cặn bã đâm sau lưng người khác như Cát Tân Lợi, nên khi cuộc đời đen tối của cô đột nhiên xuất hiện người đàn ông ưu tú xuất chúng như Kiều Kình, cô không thể kiềm chế mà lún sâu vào.
Rõ ràng biết là không thể nhưng cô vẫn muốn làm trái lương tâm, không ngừng xuất hiện trước mặt anh.
Cô là nhân viên, còn anh là ông chủ.
Mỗi lần anh xuất hiện tại Văn hóa Kinh Vũ, cô đều cố tình làm như vô ý đi ngang qua trước cửa văn phòng của anh.
Cô vẫn mong chờ, nếu anh đau bụng, liệu mình có thể mua thuốc dạ dày cho anh, hoặc đưa một ly nước nóng làm anh ấm lòng hay không? Có lẽ lần đi công tác ở Đế Kinh kia đã khiến cô càng chìm sâu vào sức hút kì diệu của anh.
Doãn An Táp buồn bã tiến vào thang máy.
Lúc bước vào, cô không ngẩng đầu lên, nên bất ngờ và phải một người.
Mùi hương lạnh lùng quen thuộc làm người ta si mê xộc vào mũi cô.
Hình như anh dùng nước hoa, dù không nồng nhưng mùi hương bám trên cơ thể anh dần dần đầu độc linh hồn cô.
Doãn An Táp giẫm vào chân đối phương, ánh mắt ngước lên còn mờ mịt lập tức rơi vào tầm mắt có vẻ không hài lòng của Kiều Kình.
Cô ngắm đến ngẩn ngơ, quên cả phản ứng.
Trong khi đó, giày cao gót của cô vẫn giẫm lên mu bàn chân của anh ta.
Đôi giày thể thao sạch sẽ hiệu Onitsuka Tiger cũng lập tức bị lẩm bẩn.
Nhìn đủ chưa?
Kiều Kinh liếc nhìn ánh mắt hiện lên vẻ si mê của Doãn An Táp, hai đầu mày bực bội nhăn tít lại.
Cô chắn trước người anh ta, cản đường đi của anh ta.
Đúng lúc đó, cửa thang máy từ từ khép lại, trong không gian kín kẽ chỉ còn lại hai người đang nhìn nhau.