• 6,983

Chương 743: Là chị, hại cả đời tôi biến thành một trò cười!


Mấy giây sau, bà ta uể oải hít hít mũi, rất khó khăn mà tự giễu:
Được, tôi nói!
Vì đứa con đang ở nước ngoài, Trang Nhân không thể không thỏa hiệp.

Dù bà ta có hận bao nhiêu đi chăng nữa thì bà ta vẫn là mẹ của hai đứa nhỏ.

Bà ta có thể độc ác đến tận cùng với con của Đoan Mộc Lam Nhã, nhưng lại không thể chịu đựng được việc con mình bị tổn thương dù chỉ một chút.

Tầm mắt Trang Nhân đảo quanh mọi người, cuối cùng mang theo hận thù khắc cốt ghi xương dừng lại trên mặt Đoan Mộc Lam Nhã.

Bà ta nói:
Tôi hận chị!
Đoan Mộc Lam Nhã khó hiểu, muốn hỏi một câu vì sao, mà cổ họng lại nghẹn ngào khó có thể thốt nên lời.

Trang Nhân liếc khuôn mặt không chút sắc hồng của bà, khàn giọng cười lạnh,
Chị có biết không, nếu không có chị, thì năm xưa người gả cho trưởng nam nhà họ Ôn vốn phải là tôi!
Một câu nói làm cho người nhà họ Ôn cuống quýt hít sâu một hơi.

Ngay cả Ôn Tĩnh Nho một lòng với bà ta cũng há hốc miệng quên cả phản ứng.

Sau cơn giật mình, Ôn Tĩnh Hoằng nghiêm mặt mắng,
Trang Nhân, cô nói bậy bạ cái gì vậy? Năm xưa lúc tôi và Lam Nhã ở bên nhau, tôi căn bản không quen biết cô!

Đúng vậy.
Trang Nhân thản nhiên gật đầu,
Anh không quen biết tôi.

Nhưng tôi đã biết anh từ rất sớm.
Dứt lời, bà ta nhìn về phía Ôn Sùng Lễ,
Ba, ba còn nhớ năm con mười tám tuổi, ba của con đi tìm ba nói chuyện kết hôn không?
Ánh mắt Ôn Sùng Lễ có vẻ mông lung, cố nhớ lại.

Đã gần ba mươi năm trôi qua, trí nhớ của ông đã rất mơ hồ.

Vừa thấy phản ứng của ông, Trang Nhân chợt cười chua chát,
Xem ra là ba không nhớ rồi.

Không sao cả, con vẫn luôn nhớ kĩ là được.

Năm xưa, tôi là cô Cả nhà họ Trang nổi tiếng ở Để Kinh, được vô số người hâm mộ, đàn ông theo đuổi tôi nhiều như cá diếc sang sông.

Tôi kiêu ngạo như thế, xuất thân hơn người như thế, nếu không phải tại Đoan Mộc Lam Nhã bà, thì năm xưa người gả cho Ôn Tĩnh Hoằng vốn nên là tôi! Là tôi!
Trang Nhân chợt trở nên rất kích động, ngay cả vẻ mặt cũng rất dữ tợn.

Bà ta bước từng bước tới trước mặt Đoan Mộc Lam Nhã, ánh mắt sắc như dao lộ ra sự căm thù,
Nếu không phải tại chị, thì sao tôi bị gả cho đồ vô dụng Ôn Tĩnh Nho kia? Nếu không phải tại chị, thì sao tôi có thể bị đám chị em năm xưa cười nhạo hơn hai mươi năm? Tôi từng là một cô gái kiêu ngạo biết bao, tôi của năm xưa xinh đẹp như thế, lại chỉ vì sự xuất hiện của chị, mà tôi không thể kết hôn với con trai lớn của nhà họ Ôn.

Chị biết

không, tất cả đều là vì chị, hại cả đời tôi biến thành một trò cười! Đoan Mộc Lam Nhã, chị nói xem, tôi có nên tính món nợ này lên đầu chị hay không? Chị nói xem, chị làm cho tôi khốn khổ cả một đời, vậy tôi cũng phải làm cho chị phải trả giá, như vậy có cái gì không đúng đâu?
Có lẽ vì không phải kiêng dè nữa, nên lúc Trang Nhân nói ra sự năm xưa, cả người như âm hồn trở về đòi nợ.

Từng câu từng chữ của bà ta đều chất chứa thù hận với Đoan Mộc Lam Nhã.

Bà ta cũng thừa nhận, bởi vì gả cho Ôn Tĩnh Nho chất phác lại không tài cán, cho nên những năm qua phải chịu lời chê bai cười nhạo.

Bà ta quá kiêu ngạo, thế cho nên sau khi một bước rời khỏi thiên đường, dù đã hơn hai mươi năm trôi qua mà vẫn không thể nào chấp nhận nổi sự chênh lệch này.

Năm xưa, nhà họ Trang là gia tộc nổi tiếng trong giới xã hội đen.

Nhưng vì nhiều nguyên nhân, tẩy trắng đổi nghề chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Bà ta được rèn luyện hun đúc từ nền giáo dục đẫm máu trong gia tộc ngay từ lúc nhỏ.

Bởi vậy, bà ta luôn có niềm tin mạnh mẽ rằng, chỉ cần là bà ta muốn, thì nhất định phải đạt được.

Lần đầu tiên gặp được Ôn Tĩnh Hoằng trong một bữa tiệc, bà ta đã bị thu hút sâu sắc bởi khí chất tao nhã ấm áp ở ông.

Bà ta nghĩ, người đàn ông có một không hai này, phải là chồng của Trang Nhân bà.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Dấu Yêu.