Chương 744: Trang nhân mất trí:
-
Người Dấu Yêu
- Mạn Tây
- 942 chữ
- 2022-02-11 04:46:36
Bà ta mong chờ ngày nào đó sẽ có câu trả lời, cũng mong chờ có thể giống nữ chính trong tiểu thuyết, được lọt vào mắt xanh của Ôn Tĩnh Hoằng.
Khi ấy, phương tiện khó khăn, liên lạc hạn chế, cả đời chỉ đủ để yêu một người.
Bà ta mang trong mình trái tim thiếu nữ, tôn sùng nhất là loại tình yêu lãng mạn như vậy.
Thế nên khi vừa mới gặp gỡ, Trang Nhân đã rơi vào bể tình với vị công tử nhà họ Ôn giàu có đẹp trai kia.
Chỉ là không ngờ ông Trang làm mai không thành, nguyên nhân là dòng dõi nhà họ Trang năm xưa chưa đủ để sánh với danh môn nhà họ Ôn.
Bà ta cho rằng xuất thân của mình dẫn tới có duyên không phận, nhưng lại không nhờ sau nhiều lần dò hỏi, mới biết được hóa ra Ôn Tình Hoằng và cô con gái lớn của gia tộc Đoan Mộc đã sớm ở bên nhau.
Cái gọi là dòng dõi chỉ là mượn cớ.
Trang Nhân thời trẻ thật sự rất kiêu ngạo.
Bà ta vừa bốc đồng vừa tự phụ, ghét nhất là điệu bộ đoan trang uyển chuyển của Đoan Mộc Lam Nhã.
Bà ta không muốn từ bỏ.
Nhưng ông Trang sắt đá cảnh cáo bà ta bỏ ngay ý định trong đầu.
Bởi vì, gia tộc Đoan Mộc không thể đụng vào! Sau này, ông Trang tung hoành khắp giới xã hội đen, vì muốn nhanh chóng thúc đẩy gia tộc đi vào con đường chính đạo, nên đến cùng vẫn có ý định kết thân với nhà họ Ôn.
Vì vậy, vào năm Trang Nhân hai mươi tuổi, ông Trang tự tay đưa bà ta lên giường Ôn Tĩnh Nho.
Bà ta bị chính ba ruột mình bày mưu, rồi lại được như ý mà gả vào nhà họ Ôn, Có điều, mỗi ngày bà ta chỉ có thể nhìn Đoan Mộc Lam Nhã và Ôn Tĩnh Hoằng nồng nàn bên nhau, còn bản thân phải chung giường chung gối với một kẻ ngu đần.
Bà ta ưu tú biết bao nhiêu, làm sao có thể chấp nhận nổi? Nhưng mà bà ta không có cách nào chống lại được ba mình, ngày ngày còn phải đối mặt với vợ chồng Ôn Tĩnh Hoằng.
Dáng vẻ tràn đầy hạnh phúc của Đoan Mộc Lam Nhã gần như ngày nào cũng giày vò tàn phá thần kinh của bà ta.
Sau này, bởi vì có danh tiếng của nhà họ Ôn che chở, cho nên nhà họ Trang xuôi chèo mát mái rũ bỏ hết tất cả hoạt động ngoài pháp luật, nhanh chóng đổi đời, trở thành tài phiệt giới đầu tư ngày nay.
Còn bà ta thì trở thành trò cười cho toàn bộ Để Kinh.
Ký ức đau khổ luôn làm người canh cánh trong lòng.
Nhiều năm trôi qua, thời gian bào mòn, tình cảm mới gặp đã yêu của Trang Nhân đối với Ôn Tĩnh Hoằng biến thành nguồn cơn của tội ác.
Bà ta muốn xé nát nụ cười của Đoan Mộc Lam Nhã, muốn Ôn Tĩnh Hoằng hối hận cả đời.
Bà ta muốn làm cho cả nhà họ Ôn, thậm chí là Ôn Sùng Lễ, tận mắt nhìn thấy con trai trưởng của gia tộc hoàn toàn đoạn tử tuyệt tôn.
Rồi đến cuối cùng, nhà họ Ôn sẽ là của bà ta, rồi sau đó, sẽ thuộc về tay con trai của bà ta.
Đây chính là lòng đố kị của đàn bà, vừa đáng thương lại vừa đáng sợ.
Diện mạo già nua đi theo năm tháng, nhưng lòng người ngày càng không yên phận, thậm chí còn tích tụ dần theo năm tháng mà càng lúc càng tàn ác.
Trang Nhân giãy giụa trong kí ức khổ sở, còn Ôn Tĩnh Hoằng nhìn bà ta như một người điên.
Ông gầm ra tiếng, thức tỉnh tất cả mọi người như đang còn choáng váng,
Trang Nhân, cô đúng là lòng dạ rắn rết! Không nói tới năm xưa tôi không quen biết cô, cho dù chúng ta quen biết nhau đi nữa, thì cô dựa vào đâu mà ra tay với con của tôi? Cô có còn lương tâm hay không? Bọn nhỏ...
Lương tâm?
Trang Nhân ngắt lời ông, giống như là nghe được chuyện đáng cười.
Bà ta nói với giọng điệu mỉa mai, nhìn Ôn Tĩnh Hoằng, rồi lại nhìn Ôn Sùng Lễ,
Các người hỏi tôi có lương tâm hay không hả? Ba, con hỏi ba một câu, ba có biết chuyện năm xưa ba con đưa con lên giường Ôn Tĩnh Nho hay không?
Đáp lại lời bà ta là sự im lặng khiến người ta không hít thở nổi.
Trang Nhân trừng mắt Ôn Sùng Lễ với vẻ chế nhạo,
Xem ra là ba có biết, đúng không? Năm đó, cả Để Kinh này có ai mà không biết đứa con trai thứ hai của ba đầu óc khiếm khuyết, ngu dốt không để đâu cho hết? Ông ta sống dưới hào quang của nhà họ Ôn, lại vì ngu xuẩn mà không lấy được vợ.
Ba biết rõ hết tất cả, rồi lại ngầm đồng ý với cách làm của ba tôi, giao tôi cho con trai mình, hủy hoại cuộc đời tôi.
Các người có từng quan tâm tới tôi không? Bây giờ lại nhắc đến lương tâm với tôi sao? Có nực cười không kia chứ!
Chỉ trong chớp mắt, Trang Nhân trở nên điên cuồng, bị lòng ghen ghét và bất công phải chịu năm xưa dồn ép đến mất trí.
Bà ta vừa nói vừa cười, trong mắt có lệ, lại mang theo sự hả hê vì trả được thù...