• 3,220

Chương 1201: Tay phải máu thịt be bét


Lúc này, cả cổ họng tôi cũng đều là máu, mấy lần tôi bị sặc bởi máu của mình, người biết thì biết đây là do máu mũi tôi chảy 8mãi không cầm được, người không biết còn tưởng tôi bị thương rất nặng chứ!

Đinh Nhất thấy vậy vội vàng gạt miếng bôn3g cầm máu ở tên mũi tôi xuống, cả giận nói:
Mẹ nó, rốt cuộc anh có biết làm không vậy!
Tển bác sĩ kia vốn đang kinh hồn bạ9t vía, bị Đinh Nhất gầm thét như vậy, tay cậu ta run lên, đánh rơi càng nhiều miếng bông cầm máu lên mặt tôi...
Đứng qua mộ6t bên, tôi thử xem...
Giọng nói trong vắt nhưng lạnh lùng kia lại vang lên lần nữa, tôi mơ màng mở mắt ra nhìn, phắc! Sao l5ại là cô gái kia? Cô gái lúc trước nhìn chằm chằm vào tối với vẻ chán ghét, lúc này đang cầm cây trâm bạc chuẩn bị đâm lên đầu tôi?! Bây giờ người tôi chẳng còn chút sức lực nào, nếu không nhất định tôi sẽ lấy tay chặn lại, bởi vì tôi thật sự nghi ngờ có khi cô ta đang chuẩn bị châm chết tôi luôn cũng nên?! Nhưng sự thật chứng minh tôi đúng là có lòng tiểu nhân, bởi vì sau khi được cô ta châm, chỉ vài giây sau máu mũi tôi thần kì ngừng chảy, tuy rằng đầu tôi vẫn rất mơ hồ choáng váng...
Không sao, một lúc sau có thể anh ta sẽ cảm thấy khát, chú ý bổ sung nhiều nước..
Nói xong, cô gái ấy liền chỉ vào tay bác sĩ đang sợ run ở bên cạnh.
Anh, tới đây xử lý vết thương trên tay anh ta...

Đinh Nhất dùng miếng băng gạc lau sạch máu và nước trên tay mình, sau đó ném nó vào thùng rác, anh ta nói:
Yên tâm đi, tôi đã thay cậu cảm ơn người ta rồi.

Sau đó, ba người chúng tôi được quản lý Lưu sắp xếp ở một khách sạn trong khu thắng cảnh, xảy ra chuyện như vậy, tôi phải nằm trên giường nghỉ ngơi một đêm mới được. Còn cái quan tài bằng hổ phách kia thì hiện tại đã có thể nói chắc chắn rằng nó không phải là di sản văn hóa gì cả, cái này chắc chắn là có người đặt bẫy chúng tôi, mà có khi còn là nhằm vào tối nữa ấy chứ!!
Đinh Nhất đè lại đầu tôi đang xoay loạn xạ và nói với vẻ bất đắc dĩ:
Đừng tìm nữa, người ta đã đi từ nãy rồi.

Thật ra lúc ấy tôi cũng không muốn gì khác, chỉ nghĩ dù gì con gái nhà người ta cũng cứu tôi một mạng, nói thế nào cũng phải cảm ơn cô ta chứ? Thế là tôi thở dài, nói:
Đi thì đi thôi, tôi cũng chỉ muốn nói tiếng cám ơn với cô ta thôi.

Nhưng lần này Đinh Nhất lại không mắng tay bác sĩ kia, mà hạ giọng nạt tôi:
Kiến nhận một chút, đừng lộn xộn!
Tôi cúi đầu nhìn thì hóa ra tên nhóc kia đang dùng nước muối sinh lý rửa vết thương cho tôi, khi máu trên tay được rửa sạch tôi mới phát hiện, thì ra vết thương cũng không nghiêm trọng lắm, thậm chí không cần khâu, bởi vì chẳng qua tay tôi bị mất một lớp da...
Sau khi vết thương trên tay tôi được xử lý xong, Đinh Nhất lại lấy một cuộn băng gạc của bác sĩ, thấm nước muối và lau sạch máu trên mặt tôi, trong lúc đó, tôi vẫn luôn đưa mắt tìm kiếm cô gái đã cứu tôi xem cô ta đang ở đâu?
Lúc này tôi mới nghiêng đầu nhìn bàn tay phải của mình mà lòng bị thương! Tại sao nó luôn bị thương vậy? Lần trước cái
vết sẹo mới
phải mất thời gian rất lâu mới mờ đi còn chưa đủ? Hôm nay lại bị chú Lê hạ một dao cho máu thịt be bét... Tôi còn có thể thảm hơn được nữa không?
Ngay lúc tôi đang đau thương cho chính mình, thì đột nhiên cảm giác tay phải của mình đau đớn, tôi giật thót một cái, suýt chút nữa nhảy dựng lên...
Chết tiệt... Đại ca! Cậu có thể thông báo một tiếng trước được không vậy? Cậu học y ở trường thể thao à?
Tôi đau đến mức kêu la oai oái.
Cuối cùng, ba người chúng tôi bàn bạc ở trong khách sạn và quyết định, dù sao vật kia cũng không phải là di sản văn hóa, chờ khi trời sáng, chủ Lê sẽ bảo quản lý Lưu đem máy cắt đến, cắt nó ra xem thử rồi nói sau... Sau khi ăn cơm tối xong, tôi nằm mê man trên giường trong phòng khách sạn, trong đầu không ngừng nghĩ về cảnh tượng chiếc quan tài hổ phách dính lấy tôi lúc chiều... Tôi khẳng định ngoài tôi ra, trước đó cũng đã có người chạm qua nó, nhưng hiển nhiên họ không hề xảy ra việc gì.

Bây giờ xem ra chỉ có mình tôi bị nó hút vào, nếu như nói thứ này không phải nhắm vào tôi... thì đến quỷ cũng chẳng tin. Nhưng rốt cuộc là ai muốn gài bẫy tôi ở chỗ này? Hơn nữa còn xuống tay chuẩn xác như vậy? Tôi càng nghĩ càng không ngủ được, càng không ngủ được lại càng nghĩ ngợi, chẳng mấy chốc tôi rơi vào trạng thái mất ngủ tuần hoàn ác tính... Ngược lại Đinh Nhất ở giường bên cạnh lại ngủ rất say, so ra anh ta còn ngủ sớm hơn cả tôi:

Tôi không thể làm gì khác hơn là cầm điện thoại di động lên lần thứ n, định mở một trò chơi gì đó ra để đầu óc mình không suy nghĩ nữa. Nhưng vừa mở điện thoại lên, một cảm giác khác thường xông lên đầu tôi, thời gian này không đúng?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Tìm Xác.