• 3,216

Chương 1202: Trái tim đang đập


Khi thấy rõ mặt người đó, tôi như bị sét đánh đứng ngay tại chỗ... Tôi nói mà, sao cái giọng này lại quen như thế mà mãi tôi cũng kh8ông nhớ ra nổi!

Nhưng khi tôi thấy gương mặt quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, tôi mới như người tỉnh mộng, mẹ nó ch3ứ, đây chẳng phải là giọng tối ư? Nhưng nó trầm thấp hơn so với bình thường thôi... Tôi giống như bị điện giật bật dậy khỏi giường,9 sau đó mặt đầy đề phòng nhìn nửa người của
tôi
ở trong bóng tối, tôi hoảng sợ đến mức không khép nổi miệng.
Đinh Nhất lạnh mặt nói:
Đừng có đoán mò nữa, nhân lúc trời còn chưa sáng, cậu ngủ thêm một lát nữa đi, còn vật kia là cái gì... ngày mai cắt ra là biết ngay thôi.

Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy mà thấy toàn thân đau nhức, mặc dù ngủ mấy tiếng sau tôi không nằm mơ nữa, nhưng cũng vẫn rất mệt mỏi. Nhưng tôi biết như vậy cũng là bình thường, vì hôm qua tôi bị chảy khá nhiều máu, dù không đến nỗi phải đến viện truyền máu, nhưng cũng đủ làm cơ thể tôi mệt mỏi.
Tôi nghe mà thấy trong lòng tuyệt vọng...
Tiến Bảo? Tỉnh lại đi, cậu mơ thấy ác mộng đấy à, Tiến Bảo! Mau tỉnh lại!
Giọng Đinh Nhất đột nhiên vang lên bên tai tôi, tôi giật mình bật dậy, mặt đầy mồ hôi, thở hổn hển.
Tôi sao thế?
Tôi mờ mịt hỏi Đinh Nhất.
Anh ta nghe xong liền xoay người đi vào nhà vệ sinh cầm ra một cái khăn ướt đưa cho tôi và nói:
Vừa nãy cậu ngủ không được sâu, mới vừa rồi cơ thể còn đột nhiên run rẩy không ngừng, tôi sợ... cái tên kia đi ra, cho nên vội vàng đánh thức cậu.


Không cần phiền anh, chính tôi cũng có thể tự cứu được mình.
Tôi mạnh miệng nói.

Ồ, thật ư? Tao sợ rằng mày cũng chẳng biết thứ cuốn lấy mày hôm nay là thứ gì phải không? Có lúc tao thấy rất tò mò, bằng cái tài nghệ rẻ rách đó của mày thì có thể đắc tội được với người nào? Tại sao lại có người dùng biện pháp thâm độc như vậy để giết mày?

Tôi nói nửa đùa nửa thật:
Không sao, chỉ hơi thiếu máu thôi...

Quản lý Lưu nghe vậy vội vàng nói:
Thiếu máu à! Vậy không sao, đợi một lát nữa tôi cho người cầm một ít lộc nhung và cao máu hươu đến cho cậu, những thứ này đều bổ máu cả, bảo đảm chỉ mấy ngày sau là cậu sẽ phục hồi như cü...


Không thể n6ào, tôi làm sao có thể... thấy anh?
Tôi tự lầm bầm.
Tên
tôi
kia hình như cũng thấy bất ngờ vì cuộc gặp mặt này, hắn nhún5 vai, nói:
Tao cũng không rõ lắm, nhưng gần đây tạo phát hiện ý chí của mày trở nên mạnh mẽ hơn, tạo rất khó tìm được thời điểm mày mất khống chế để đi ra hoạt động một chút, đặc biệt là hôm nay... Tao cứ nghĩ là mày sẽ bị choáng váng chứ? Nhưng kết quả mày lại không choáng, điều này làm tạo hơi bất ngờ.
Tôi nghe vậy thì nghĩ thầm:
Vậy thì phải cảm ơn Đinh Nhất lúc đó đã véo tôi mạnh như vậy, nếu không tôi đã ngất đi từ lâu rồi.

Nhưng...
Một
tôi
khác đột nhiên chuyển giọng:
Thật ra hôm nay mày không cần sợ hãi, nếu như lúc ấy mày bị dính lâu hơn chút nữa thì tao đã có thể ra giải cứu thân thể chúng ta rồi.

Theo sự chỉ dẫn của chú Lê, quản lý Lưu đã chuẩn bị xong máy cắt, chắc có lẽ ông ta quá sợ hãi vì dáng vẻ của tôi ngày hôm qua, nên liên tục hỏi chú Lê có cần đưa tôi tới bệnh viện dưới chân núi trước không? Sáng nay ông ta thấy tôi đi ra từ trong khách sạn trông vẫn ổn, mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.
Quản lý Lưu khẩn trương nói:
Người anh em Tiến Bảo, cậu cảm thấy thân thể thế nào? Không khỏe thì bảo tôi đưa đến bệnh viện nhé?

Tôi than nhẹ:
Xin lỗi nhé, đúng là tài nghệ của tôi chả có bao nhiêu, làm liên lụy đến anh, hay là thế này, vì an toàn của anh, anh nên sớm đi khỏi thân thể của tôi đi, thế nào?

Tên kia nghe tôi nói vậy thì cười như điên, cứ như hắn nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời vậy, hắn không thể dừng cười, cuối cùng bị ho sặc luôn:
Ha ha... Khục... Ha ha... Tao thấy mày hãy tỉnh lại đi, quan hệ giữa tao và mày là quan hệ sống chết có nhau, mày hãy nhớ rằng tạo sẽ vĩnh viễn bám lấy mày như giòi trong xương ấy! Nhớ kỹ chưa?

Tôi nhận lấy khăn lông ướt lau mặt, sau đó sợ hãi nói:
Tôi vừa gặp hắn trong mộng, nhưng không thể xác định có thật là hắn không, hay chỉ là nằm mơ...

Đinh Nhất lấy khăn mặt trong tay tôi:
Đừng suy nghĩ nhiều, hắn đã không ra ngoài được một thời gian rồi, tôi cảm thấy hẳn là ý chí của cậu mạnh lên khiến hắn khó mà có thể muốn ra lúc nào cũng được.
Tối cười khổ:
Vừa rồi hắn cũng nói vậy, hắn còn nhắc đến cái quan tài hổ phách kia, hình như hắn biết bên trong đó là thứ gì...

Tôi thấy tay quản lý Lưu này rộng rãi phết, nhưng sau đó mới biết, con cáo già này lo lắng chúng tôi sẽ bỏ đi, không xử lý vật kia nữa, cho nên mới ân cần như vậy.

Khi tôi lại đứng trước cái quan tài bằng hổ phách kia, lòng tôi run nhẹ như phản xạ có điều kiện vậy... Cái loại cảm giác rung động thống khổ của ngày hôm qua thực sự khó mà chịu đựng được, hôm nay ông đây muốn nhìn thử xem cái thứ đang tác oai tác quái này là gì.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Tìm Xác.