• 3,970

Chương 1821: Chuyện cũ nghĩ lại mà đau lòng


Tôi thầm nghĩ, những truyền thuyết của mấy khu du lịch có mười cái thì cả mười là nói mò, chẳng qua thêm mắm dặm muối để thu 8hút khách du lịch mà thôi.

Qua vài ba lượt rượu, Ngô Triệu Hải nhìn đồng hồ rồi nói:
Từ sau khi đưa bọn trẻ ra ngoà3i, tôi đã ra lệnh giới nghiêm trọng thôn, cấm đi lại vào ban đêm, sau mười hai giờ đêm không cho phép người dân ra ngoài một9 mình, cho dù bên ngoài có động tĩnh gì cũng phải chờ đến sáng mới được ra ngoài kiểm tra.

Chúng tôi nghe đến có chỗ bị ma ám, lập tức hỏi nơi đó ở đâu? Sau đó Ngô Vũ kể cho chúng tôi nghe, anh ta nhớ kĩ năm mình mười tuổi, đã cùng với mấy đứa bé trong thôn mò lên núi chơi, kết quả tìm thấy bên cạnh tảng đá dưới gốc cây thông có rất nhiều mấu xương nhỏ.
Mới đầu bọn họ đều tưởng rằng thú rừng bắt mấy loại động vật nhỏ mang đến đây ăn, nên mới có nhiều mảnh xương vỡ như thế
Tôi cười nói với Ngô Vũ:
Anh không cần lo lắng, hôm nay chúng tôi chỉ đi dạo quanh thân thôi, nếu thực sự gặp phải chuyện gì thì sẽ quay về ngay, không cần lo lắng.
Ngô Vũ cười xấu hổ:
Thật ra tôi đã lớn lên ở đây từ nhỏ, quen thuộc đến từng cành cây ngọn cỏ trong thôn! Khi còn bé cũng chẳng biết sợ là gì, trời tối đen vẫn một mình chạy đi chơi..
Nhưng hiện giờ không giống trước đây, mọi chuyện quá quái lạ, cho nên trong lòng tôi thấy hơi rụt rè.
Tôi động viên anh ta:
Nơi này của các anh chắc chỉ có vấn đề về phong thủy thôi, không phải oan hồn quấy phá gì đâu.
Không ngờ Ngô Vũ nghe tôi nói vậy, lại ra vẻ thần bí mà bảo:
Nói đến oan hồn quấy phá, thật ra khi còn bé chúng tôi đều biết trên đỉnh núi có một cái cây bị ma ám, người lớn trong nhà trước giờ không để chúng tôi đến đó chơi.

Đúng lúc đó, anh ta nhìn thấy có một đứa bé da xanh tím nằm sấp sau lưng cậu bé đào được chiếc đầu lâu kia, dáng vẻ rất đáng sợ.
Ngô Vũ sợ quá tè cả ra quần, chân mềm nhũn không bước được nữa
Ngô Vũ không cần hỏi cũng biết đó nhất định chính là đứa bé bị tiểu quỷ kia ám lên người
May mà đứa bé kia được đưa đi kịp thời, cho nên cũng không có chuyện gì đáng lo, nhưng từ đó về sau Ngô Vũ chưa từng gặp lại người anh họ hơn mình mấy tuổi kia
May mà Ngô Vũ vừa đi vừa khóc, nên cha mẹ anh ta lên núi tìm cũng nhanh chóng tìm được anh ta
Mặc dù Ngô Vũ biết mình về muộn sẽ bị cha mẹ đánh một trận, nhưng anh ta vẫn cảm thấy có thể gặp được cha mẹ là tốt rồi
Thật ra có Ngô Vũ đi cùng cũng tốt, người trẻ tuổi mà vẫn dễ nói chuyện hơn, không giống người sâu sắc như Ngô Triệu Hải..
Biết đâu từ lời nói của anh ta lại tìm được đầu mối gì có ích? Vì mấy người chúng tôi đều uống chút rượu, cho nên Ngô Vũ bảo phục vụ pha cho chúng tôi một bình Hoắc Sơn Hoàng để tỉnh rượu, chờ sau khi mùi rượu tản đi mới bắt đầu đi dạo
Cho đến bây giờ, anh ta vẫn nhớ rõ hình ảnh lúc đó, đứa bé kia bám chặt vào lưng của cậu bé kia, cùng xuống núi.
Ngô Vũ sợ hãi muốn đuổi theo mấy đứa trẻ kia, nhưng lại sợ tiểu quỷ kia sẽ bám sang người một trong số bọn họ, thế là anh ta một mình đi từ từ phía sau, đến khi trời tối hẳn cũng chưa về đến thôn
chú Lê không hiểu:
Vậy 6những du khách trong các homestay thì sao? Bọn họ cũng phải tuân theo quy định này sao?

Ngô Triệu Hải cười khổ nói:5
Lê đại sư à, thật không dám giấu ngài, du khách đến thôn chúng tôi bây giờ rất ít, nên cũng không cần để ý yêu cầu của du khách như thế nào.
chú Lê suy nghĩ rồi nói:
Anh Ngô này, không biết tới nay mấy người chúng tôi có thể đi quanh thân một vòng không...

Ông ta đã nói đến mức này, đương nhiên chúng tôi cũng không tiện nói lại, thế là tôi nhìn Ngô Vũ với vẻ bất đắc dĩ, biểu thị tôi cũng bất lực..
Sau bữa ăn, Ngô Triệu Hải đi về nghỉ, để lại một mình Ngô Vũ chuẩn bị cùng chúng tôi đi dạo cảnh đếm thôn Nhạn Lai
Thế là tôi dùng giọng thân mật nói với Ngô Triệu Hải:
Không cần phải phiền phức như vậy đâu, đường xá trong thôn cũng dễ đi, chúng tôi mới đến đã nhớ được rồi, cứ để Ngô Vũ thực hiện quy định giống những người dân khác thì hơn.

Ngô Vũ nghe xong lập tức dành cho tôi ánh mắt vô cùng cảm kích, nhưng không ngờ Ngô Triệu Hải lại lắc đầu nói:
Như vậy sao được? Mấy vị là khách quý tôi mời đến, là đến giúp chúng tôi, nếu như không có người quen thuộc chuyện trong thôn dẫn đi, thực sự rất không tiện! Cứ để Ngô Vũ đi với các vị, tôi tin rằng có các vị chiếu cố nó sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu.

Ngô Triệu Hải thản nhiên:
Đương nhiên là có thể, khi nào các vị muốn đi có thể bảo Ngô Vũ dẫn đường...

Tôi liếc nhìn sang Ngô Vũ, phát hiện vẻ mặt anh ta vô cùng đau khổ, có lẽ anh ta không muốn dạo đêm quanh thân Nhạn Lai với chúng tôi
Nhưng đến khi có một đứa bé đào từ dưới lên một cái đầu lâu nhỏ, bọn họ mới biết những mẩu xương mình cầm có thể là xương người! Lúc đó bọn họ đều rất sợ hãi, lập tức ném những thứ trong tay xuống và chạy về thôn
Vì Ngô Vũ ít hơn những người kia mấy tuổi, nên nhanh chóng bị rớt lại phía sau
Sau đó, nghe người lớn trong nhà nói, cha mẹ người kia đã đưa anh ta đến nơi khác học, cho đến giờ cũng chưa từng quay lại thôn
Điều khiển Ngô Vũ luôn canh cánh trong lòng đó chính là, từ sau lần sợ hãi quá độ kia, anh ta mắc một chứng bệnh, đó chính là cứ lo lắng căng thẳng thì sẽ tè ra quần..
Nhưng anh ta không ngờ, lần đó cha Ngô Vũ sau khi hỏi rõ chuyện xảy ra, không những không đánh anh ta mà còn vội vàng đưa anh ta nhanh chóng xuống núi, sau đó đưa anh ta vào từ đường ngủ một đêm
Sáng sớm hôm sau Ngô Vũ nghe nói, trong những đứa trẻ lên núi cùng anh ta hôm đó có một đứa bé sợ hãi quá độ, đến nỗi bị sốt cao phải đưa đến bệnh viện trong huyện..
Mãi đến khi học lên cấp hai mới khỏi hoàn toàn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Tìm Xác.