• 3,221

Chương 1822: Gia phả


Ngô Vũ chỉ những chiếc đèn đường và nói với chúng tôi:
Thật ra, bình thường thì giờ này đèn đường đã tắt rồi, hôm nay chú Hải đã dặn ngườ8i để điện cả đêm, để chúng ta thuận tiện đi lại.


Tôi thấy chú Hải này làm việc quả là chu đáo, thảo nào có thể quản lý thôn Nhạn3 Lai ngăn nắp quy củ như thế này, có điều không biết vị tổ tiên kia trước đây đã giở trò gì với mảnh đất này, để khiến hậu nhân dòng họ N9gô phải chịu kiếp nạn

Mặc dù bây giờ chúng tôi có những sáu người, nhưng đi trên con đường vắng vẻ, yên tĩnh trong thôn vẫn cảm t6hấy quá lạnh lẽo
Tôi hỏi tiếp:
Trong những năm gần đây, ngoài anh nhìn thấy chuyện ma quỷ ở cây thông kia thì có du khách nào gặp tình huống tương tự nữa không?
Tôi tiếp tục hỏi
Ngô Vũ lắc đầu nói:
Đương nhiên không có, nếu không nơi này làm gì còn ai dám đến? Có điều tôi nghe nói, sau khi chúng tôi gặp ma ở cây thông kia, chú Hải đã mời thầy phong thủy về dọn dẹp một lần, cho nên bây giờ dưới cây thông đã không còn chút xương cốt nào nữa.

Đang nói chuyện, mấy người chúng tôi đã đi đến cổng ủy ban thôn, cũng chính là từ đường của dòng họ Ngô
Thế là tôi bèn nói chuyện phiếm với Ngô Vũ:
Đúng rồi, thôn các anh đã biết cây thông kia có ma ám, vì sao còn k5hai thác nơi đó thành điểm du lịch?

Ngô Vũ cười khổ:
Tại mọi người không biết đây thôi, cây thông đó và Đào Hoa Cốc đều không phải do thân chúng tôi chủ động khai thác du lịch, mà do khách du lịch tự mình phát hiện ra, rồi chụp ảnh đưa lên mạng
Nói thẳng ra là sau khi hai địa điểm này nổi tiếng trên mạng thì chúng tôi mới bắt đầu quảng bá chúng trong các homestay.

Khi Ngô Vũ mở cửa từ đường, ánh sáng lờ mờ bên trong chênh lệch hẳn so với ánh đèn đường bên ngoài
Theo lý thuyết, nơi giống như từ đường này phải thường xuyên được thắp sáng mới đúng, nhưng không biết vì sao từ đường nhà họ Ngô lại tối đen.
Ngay cả Ngô Vũ cũng ngạc nhiên một lúc mới nói:
Có chuyện gì vậy? Sao lại không bật đèn?
Sau đó anh ta định đi bật đèn thì mới phát hiện ra không có điện
Lúc này chú Lê và chú họ cũng đã đi đến, bọn họ đều bị bài vị cao lớn trước mắt làm cho kinh sợ
Bên dưới tấm bài vị kia, là một hàng những bài vị của các đời đại tộc trưởng gần đây của họ Ngô, không có tấm bài vị của người mà chúng tôi muốn tìm
Tôi không cam tâm tiếp tục tìm kiếm xung quanh, muốn tìm trên bàn thờ có gia phả của nhà họ Ngô không
Thế là tôi cũng dùng di động soi sáng rồi đi theo.
Đinh Nhất thấy tôi đi vào, cũng đi theo tôi
Khi chúng tôi vào sảnh chính của từ đường, có một luồng gió lạnh thổi từ trên xuống, tôi ngẩng đầu nhìn lên thấy bên trên có một sân vườn thông ra ngoài.
Những nơi thờ cúng bài vị tổ tiên đến buổi tối khó tránh được có cảm giác lạnh lẽo, cho nên người bình thường nếu không có việc gì sẽ chẳng có ai đêm hôm khuya khoắt chạy đến từ đường nhà khác chơi cả
Nhưng tình huống này thì khác, bởi vì chú Lê rất tò mò vị cao nhân đã đưa cả dòng họ Ngô đến đây là người như thế nào...
Vì lúc nãy Ngô Triệu Hải đã dặn dò Ngô Vũ, cho dù chúng tôi muốn đi đâu anh ta cũng phải đưa chúng tôi đi, nên khi chú Lê muốn đến xem từ đường của thôn bọn họ, Ngô Vũ cũng không nói gì, hơn nữa nơi đó cũng quá quen thuộc với anh ta rồi.
Vì bình thường những dòng họ lớn như thế này đều sẽ có gia phả, mà gia phả thì thường được đặt trong từ đường.
Theo lý mà nói, những thứ như gia phả nếu không hỏi ý kiến Ngô Triệu Hải đã tự ý mở ra xem thì không được hay lắm, nên tôi nhận lúc Ngô Vũ đang kiểm tra mạch điện lén lút tìm kiếm ở bên cạnh bàn thờ, quả nhiên tìm được một thứ nhìn như quyển sách được bọc vải đỏ bên ngoài.
Tôi thấy đây chắc chắn là gia phả của họ Ngô, liền nháy mắt với Đinh Nhất, để anh ta ra ngoài cảnh giới, nếu thấy Ngô Vũ đi lại đây thì báo hiệu cho chúng tôi
Mặc dù ở đây không có điện, nhưng cũng không phải là không có chút ánh sáng nào, ít nhất là trước những bài vị tổ tiên bày trên bàn thờ trong sảnh chính cũng có mấy ngọn đèn le lói
lúc sáng lúc tối
...
Khi tôi nhìn thấy bài vị tổ tiên của dòng họ Ngô quả thực bị giật mình, từ trước đến nay tôi chưa từng nhìn thấy bài vị nào cao như vậy, không đến ba mét thì cũng phải hai mét.
Đứng dưới bài vị cao lớn như thế, tôi cảm thấy có một cảm giác áp bức mãnh liệt, giống như muốn tôi quỳ xuống..
Vẻ mặt Ngô Vũ không hiểu nói:
Không thể nào? Đèn đường vẫn đang sáng, sao trong này lại mất điện được?

Đàm Lỗi nói với anh ta:
Hay là đứt cầu giao rồi?

Ngô Vũ nghe xong vội vàng quay lại nói với chúng tôi:
Mấy vị ra ngoài cửa chờ một chút, để tôi vào trong kiểm tra.
Tôi thấy Ngô Vũ bật đèn điện thoại lên để chiếu sáng, đi vào gian phòng nhỏ bên cạnh, tôi nghĩ chúng tôi đến đây chỉ muốn xem bài vị của tổ tiên họ Ngô một chút, nếu không có điện cũng không vội, cứ vào trong xem sao..
Đinh Nhất hiểu ý quay người đi ra phía hành lang

Tôi biết mình không có nhiều thời gian nên lập tức mở máy ảnh trên điện thoại ra, định chụp lại mấy trang đầu của quyển gia phả! Nhưng khi tôi vừa chạm tay vào lớp vải bọc kia, trong đầu đột nhiên vang lên một âm thanh cực kỳ sắc nhọn, khiến tôi khó chịu đến mức phải buông điện thoại trong tay, dùng hai tay bịt chặt lỗ tai quỳ sụp xuống đất.

chú Lê thấy tôi như vậy, lập tức chạy đến hỏi tôi bị làm sao? Mất một lúc lâu tôi mới miễn cưỡng đứng dậy được, sau đó chỉ vào túi vải đỏ và nói:
Thứ này..

phía trên nó có tàn hồn.
Tất cả mọi người đều sững sờ, sau đó ngạc nhiên nhìn về phía cái túi màu đỏ trên bàn thờ

Đàm Lỗi thấy tôi không chụp được nữa, nên cậu ta định dùng di động của mình để chụp, nhưng đúng lúc đó một tiếng
tách
vang lên, ánh sáng tràn ngập bốn phía, chiếu sáng rực cả từ đường.

Sau đó có tiếng Đinh Nhất vang lên từ hành lang:
Thế nào? Mạch điện có vấn đề gì sao?



Không phải tất cả nguồn điện công cộng trong thôn chúng tôi đều lắp công tắc ở từ đường, không biết ai đã kéo nhầm áp, tôi phải tìm mãi mới tìm được công tắc điện của từ đường.
Giọng Ngô Vũ cũng truyền đến từ cùng hướng đó.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Tìm Xác.