• 709

Chương 11: Ở chung (2)


Lâm Âm nghe thấy tiếng cười sung sướng của Phó Trình truyền vào từ ngoài cửa, cô ra mở cửa, khó hiểu hỏi:
Hai người không mang theo chìa khóa?


Phó Trình bật cười, chỉ vào
mặt đen
- Trần Cảnh Nhiên:
Lúc sáng em ra ngoài không mang theo chìa khóa, anh ấy thì không có chìa khóa.


Ban đầu căn nhà này chỉ có hai chìa khóa, do Lâm Âm dọn vào nên Trần Cảnh Nhiên đưa chìa của mình cho cô.

Kết quả...

Lâm Âm nhìn Phó Trình, không hiểu chuyện này có gì vui mà làm cậu ta vui vẻ đến vậy.

Trần Cảnh Nhiên bước vào nhà, Lâm Âm thấy sắc mặt cậu ta đen sì thì khó hiểu nhìn Phó Trình.

Phó Trình ôm bụng cười như điên, nói:
Ha ha ha, chị không biết cái bộ dạng anh ấy dùng con mắt ngu ngốc nhìn em, xong sờ túi lại không thấy chìa khóa của mình đâu buồn cười thế nào đâu, ha ha ha!


Có thể tưởng tượng ra được.

Ha ha ha, Lâm Âm nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Trần Cảnh Nhiên. Hiệu quả đối nghịch của hai hình ảnh quá mạnh khiến cô phì cười.

Trần Cảnh Nhiên thẹn quá hóa giận, trừng mắt nhìn bọn họ nhưng không có hiệu quả, bèn tức tối bỏ về phòng mình.

Phó Trình chỉ về phía phòng của Trần Cảnh Nhiên:
Ui ui, còn xấu hổ kìa!


Lâm Âm âm thầm giơ ngón tay cái với Phó Trình.

Nhưng mà giây phút sung sướng ngắn ngủi này phải trả cái giá quá lớn.

Lúc ăn cơm tối, Lâm Âm gõ cửa phòng Phó Trình.


Chị Lâm Âm ạ, em không ăn cơm đâu!



Sao lại không ăn cơm?
Lâm Âm khó hiểu hỏi.


Em đang bận...
Phó Trình đau khổ nhìn số liệu trên máy tính, đây là một số lỗi rất ít khi bị phát hiện nhưng có ai đó đã bới ra hết rồi yêu cầu sửa toàn bộ.

Trả thù! Nhất định là trả thù!

Phó Trình âm thầm giơ nắm đấm trong lòng, thế nhưng vẫn phải đau khổ viết số liệu sửa lỗi.

Lâm Âm thấy thế, chỉ có thể lặng lẽ đóng cửa, đi gõ cửa một căn phòng khác.


Vào đi.


Lâm Âm mở hé cửa, thò đầu vào:
Buổi tối cậu định ăn gì?


Căn phòng u ám chỉ có ánh sáng từ chiếc đèn bàn nho nhỏ cùng với ánh sáng yếu ớt từ màn hình máy tính hắt ra, người đang ngồi trước bàn đứng dậy.

Lâm Âm lập tức rụt chân về, đứng thẳng lưng nói:
Gọi đồ ăn về à?


Trần Cảnh Nhiên ngoắc ngoắc tay với cô:
Lại đây giúp tôi một chuyện trước.


Hửm?

Lâm Âm rời khỏi vị trí tay nắm cửa, nhón nhẹ chân đi vào.


Đóng cửa.
Trần Cảnh Nhiên nói.

Lâm Âm nhìn cậu ta một cái rồi ngoan ngoan nghe lời quay lại đóng cửa phòng.

Căn phòng yên tĩnh mờ tối chỉ có hai người họ, Lâm Âm hơi khẩn trương, chỉ có thể cúi thấp đầu, sợ ai đó nhìn ra sự bất thường của mình.

Trần Cảnh Nhiên bảo cô ngồi lên ghế, sau đó chỉ tay vào máy tính, nói:
Phần mềm này tôi đã kết nối rồi, cô thử xem có vấn đề gì hay không.


Lâm Âm ngây ngốc gật đầu, sau đó cảm thấy có người cúi xuống sát người mình.

Cô nghĩ tư thế của Trần Cảnh Nhiên lúc này hẳn là một tay chống lên lưng ghế, cúi người vươn tay còn lại điều khiển con chuột.

Tư thế này... cứ như đang bị ôm...

Khoảng cách quá gần khiến hơi thở của Trần Cảnh Nhiên thổi vào những sợi tóc của cô, làm chúng khẽ lay động.

Lâm Âm cố gắng tập trung vào máy tính, thế nhưng mặt của cô lại dần đỏ lên, không thể xem nổi cái gì nữa.


Cô cảm thấy thế nào?



Hả?
Lâm Âm bị hỏi mới giật mình tỉnh lại, lúc này Trần Cảnh Nhiên đã khoanh tay đứng thẳng bên cạnh cô rồi.

Lâm Âm quay đầu nhìn lại thì phần trình bày trên máy tính đã kết thúc.

Cô...


Rất được.


Lâm Âm gật mạnh đầu đáp. Tuy cô chẳng nhìn được cái gì nhưng cô thông minh mà, cứ dùng lời khen thông dụng nhất để che giấu thôi.

Trần Cảnh Nhiên nhìn cô, không nói gì.

Lâm Âm bị cậu nhìn đến mức bối rối, sợ cậu sẽ tiếp tục hỏi cái gì đó liền vội vàng nói:
Mau quyết định xem tối nay ăn gì đi! Tôi sắp chết đói rồi.



Chẳng phải cô nói hôm nay ăn lẩu sao?
Trần Cảnh Nhiên nói.

Lâm Âm nhớ tới đoạn đối thoại ngày hôm qua, suýt nữa thì cô quên mất tiêu.


Vậy thì ra ngoài ăn lẩu! Tôi ra bên ngoài chờ cậu.


Lâm Âm nói xong lập tức đứng dậy chạy trốn khỏi hiện trường, không chú ý tới người đứng trong bóng tối khẽ cong khóe miệng lên.



Lúc Trần Cảnh Nhiên ra khỏi phòng thì Lâm Âm đã đặt bàn ở một quán lẩu.

Tay cô vẫn đang lướt trên màn hình di động xem thông tin, trong lòng thầm cầu nguyện quán lẩu này có thể khiến Trần Cảnh Nhiên lưu lại ấn tượng tốt.


Đi thôi.
Trần Cảnh Nhiên nói.

Quán lẩu nằm cách nhà họ không xa, vừa bước ra ngoài tòa nhà, Lâm Âm đã cảm nhận được khí trời mát mẻ. Có lẽ nhiệt độ ban ngày khá cao nên lúc chạng vạng tối có chút gió mát liền cảm thấy thoải mái hơn.

Vì gần trường đại học nên vào giờ ăn cơm quán lẩu có rất nhiều người, kể cả có đặt trước cũng vẫn phải xếp hàng.

Lâm Âm đi lấy số rồi nói với Trần Cảnh Nhiên:
Trước chúng ta còn một hai bàn nữa, đợi mấy chục phút nữa là đến lượt chúng ta rồi.



Ừ.


Có được câu trả lời của Trần Cảnh Nhiên, Lâm Âm đột nhiên phát hiện khi đứng nói chuyện với Trần Cảnh Nhiên thì mình phải ngửa đầu.

Hình như sự chênh lệch giữa 1m6 và 1m8 hơi nhiều thì phải.

Lâm Âm hỏi:
Có phải cậu cao tầm 1m9 không?


Cô có cảm giác nhìn từ góc độ này, Trần Cảnh Nhiên cực kì cực kì cao!

Trần Cảnh Nhiên cúi đầu, hơi nheo mắt, nói:
Là do cô quá lùn, chú lùn ạ!


Chú... lùn...

Lâm Âm hít một hơi thật sâu, nghiến răng nhìn thanh niên trước mặt, thế nhưng lại phát hiện bản thân không thể phản bác lại được.

Tức quá, làm sao bây giờ!


Số 3, số 3!


Tiếng hô gọi đã ngăn chặn một thảm án suýt nữa xảy ra.

Lâm Âm nể mặt mũi quán lẩu nên quyết định tha cho Trần Cảnh Nhiên một con đường sống.

Hai người bắt đầu chọn món.

Lẩu cay hay lẩu không cay?

Dầu mè hay sốt mè?

Thịt dê hay là thịt bò?

Khoai tây hay củ cải?

Sau một phen quyết đấu căng thẳng, Trần Cảnh Nhiên đỡ trán, nói:
Không ăn thịt dê, rau cần, cà rốt, măng, mọc... sao cô lại kén ăn vậy?


Lâm Âm yếu ớt trả lời:
Thì không thích thôi.


Trần Cảnh Nhiên bất đắc dĩ, nói:
Những đồ cô không thích ăn nhiều quá, tôi không nhớ được.


Lâm Âm nhìn biểu cảm của Trần Cảnh Nhiên, đột nhiên có cảm giác được yêu chiều, liệu có phải do cô nghĩ quá nhiều hay không?

Cũng may đồ uống được kịp thời đưa đến, Lâm Âm mượn đồ uống để di dời sự chú ý ra khỏi bầu không khí có hơi ám muội này.

Vừa uống một ngụm, Lâm Âm cảm thấy bất thường.

Đồ uống này có cồn!

Cô nhìn lại menu, rõ ràng đây là nước hoa quả có ga!

Lâm Âm làm vẻ mặt nhăn nhó, nói với Trần Cảnh Nhiên:
Tôi không uống rượu...


Trần Cảnh Nhiên bưng ly nước của cô lên ngửi, sau đó nói:
Mùi rượu nồng như vậy mà trước khi uống cô không nhận ra sao?


Lúc đó Lâm Âm bị câu nói của Trần Cảnh Nhiên làm cho bối rối thì làm sao nhận ra được đồ uống có cồn hay không. Cô thật sự cho rằng đó là nước hoa quả có ga, hơn nữa tên trong thực đơn cũng chẳng ghi rõ ràng.

Lâm Âm kêu rên:
Từ nhỏ đến lớn tôi chưa bao giờ uống rượu...


Từ nhỏ cô đã là một cô gái ngoan, người duy nhất trong nhà biết uống rượu là ba cô. Nhưng hồi còn trẻ có một lần ông vì say rượu mà suýt mất mạng nên từ đó không uống nữa. Trong nhà không có người nào biết uống thì sao cô có cơ hội sờ vào món đồ chơi này.


Cho cô.
Trần Cảnh Nhiên cầm nước của mình đưa cho Lâm Âm, sau đó dùng ống hút uống đồ uống có cồn của cô, nói:
Chúng ta đổi nước cho nhau là được.


Lâm Âm vuốt cốc nước chanh, ánh mắt hơi hốt hoảng, trong lòng cảm thấy xấu hổ.

Bởi vì cô vừa uống bằng cái ống hút kia.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Trong Mộng.