• 750

Chương 10: Ở chung (1)


Một giọng nói truyền tới, tiếp đến là một tờ khăn giấy lau khô nước mắt của cô.


Tại sao lại là... cậu?


Lâm Âm không ngờ mình vừa tỉnh dậy đã thấy Trần Cảnh Nhiên, có lẽ vì vừa khóc nên giọng nói cô hơi khàn.

Lâm Âm bỗng nhận ra bộ dạng của mình lúc này nhất định không thể gặp người, bèn rụt đầu vào trong chăn.


Đi ngang qua.


Một câu nói đơn giản khiến Lâm Âm không biết nói tiếp như thế nào, cô cười gượng hai tiếng, nói:
Đồng hồ của cậu thật đẹp.


Đây chỉ là một câu đánh trống lảng nhưng quả thật đồng hồ của Trần Cảnh Nhiên rất đẹp. Nhìn giống như đồng hồ điện tử nhưng mặt đồng hồ lại phản xạ ánh sáng màu xanh nhạt, nếu nhìn từ xa lại có cảm giác như đồng hồ cơ.

Trần Cảnh Nhiên nâng mắt lên, nói:
Truyền hết rồi, tôi đi gọi y tá.


Cậu ta như không nghe thấy lời cô vừa nói, lúc y tá rút kim truyền ra thì đứng ngay bên cạnh nhìn.

Lâm Âm không quen bị người khác nhìn nên cúi gằm mặt nhìn y ta rút kim truyền từ trong tĩnh mạch của mình ra, rõ ràng không đau nhưng lại rợn tóc gáy đến mức cô khẽ rùng mình.

Chẳng thà nhìn Trần Cảnh Nhiên còn hơn, đúng là tự mình tạo nghiệp.


Phó Gia bị giáo viên giữ lại, chị ấy bảo tôi đưa cô đi ăn.
Trần Cảnh Nhiên cầm di động, nói.

Hả?

Lâm Âm còn đang thắc mắc tại sao Trần Cảnh Nhiên lại xuất hiện ở đây, hóa ra là như vậy.

Sau khi truyền dịch xong, Lâm Âm không cảm thấy khó chịu nữa, bèn vén chăn ngồi dậy.

Chẳng biết áo khoác của cô để đâu rồi, không lẽ lúc đến quên mang theo sao?

Trong lúc vô ý, Lâm Âm thấy Trần Cảnh Nhiên đang nhìn chằm chằm vào ngực mình, ánh mắt rất chăm chú.

Cô đang định cúi đầu xem ngực mình có gì không ổn thì một đôi tay bất ngờ đưa tới.


Tóc.


Trần Cảnh Nhiên lắc lắc tay, sợi tóc dài của cô khẽ lay động trong đôi tay thon dài của cậu ta.

Khoảnh khắc ấy, Lâm Âm có cảm giác trong lòng như đang có pháo hoa nổ bùm bùm.

Cô ho khan vài tiếng, làm bộ như không để ý nói:
À, con gái dễ bị rụng tóc lắm, vứt đi là được.


Trần Cảnh Nhiên vẫn chăm chú quan sát mấy sợi tóc đen làm Lâm Âm càng thêm đỏ mặt.

Cô thấy áo khoác của mình vắt trên đầu giường, bèn nhanh chóng quay lưng về phía Trần Cảnh Nhiên, mặc áo vào.

Lâm Âm đang định lấy tay kéo mái tóc dài bên trong áo khoác ra thì một đôi tay đã đè lại bờ vai của cô, giúp cô hoàn thành việc đó.


Cảm ơn.
Lâm Âm xoay người lại nói, thấy Trần Cảnh Nhiên vẫn thản nhiên như thể vừa rồi cậu ta chỉ tiện tay giúp đỡ, chỉ có một mình cô là tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Ting!

Âm báo tin nhắn được gửi đến, Lâm Âm vội càng cầm máy lên, đọc tin nhắn.

[Mình dẫn em trai mình đi rồi, đêm nay là thế giới của hai người, không cần cảm ơn mình đâu, mua ha ha ha ha ha ha.] Người gửi: Phó Gia.

Lâm Âm đọc xong liền vội vàng tắt màn hình, làm bộ không nhìn thấy gì cả.


Chúng ta đi đâu đây?
Cô làm vẻ lơ đãng hỏi.

Trần Cảnh Nhiên rũ mắt, nói:
Đi ăn.


Vừa dứt lời, Lâm Âm liền có cảm giác hơi nặng bụng, dù sao vừa rồi cô cũng đã truyền một đống nước vào người...

Nhưng mà cô ngại nói là muốn đi vệ sinh.

Hu hu hu...

Chẳng lẽ phải nhịn?

Suy nghĩ này vừa mới hình thành đã bị cô gạt phăng đi, nhịn tiểu có thể xảy ra tai nạn chết người đấy.

Bụng dưới của cô càng ngày càng nặng, cuối cùng Lâm Âm quyết định từ bỏ hình tượng:
Tôi vào nhà vệ sinh một chút, chờ tôi.


Thật là mất mặt quá!

Nói xong Lâm Âm lập tức chạy biến, hoàn toàn không dám đối mặt với ai kia.

Lâm Âm nhanh chóng giải quyết nhu cầu của mình, sau đó ảo não bước đi trên hành lang. Ông trời có thể quay ngược lại thời gian không!

Cô ngẩng đầu, thấy Trần Cảnh Nhiên đứng cách đó không xa, đang nhét hai tay vào túi, mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Ánh mặt trời vừa đủ, thời gian vừa đủ, trước cảnh đẹp này trái tim của cô lại cảm thấy ấm áp căng đầy.

Trần Cảnh Nhiên nghiêng đầu, thấy cô liền hỏi:
Muốn ăn gì?


Ăn gì...

Lâm Âm đau đầu, vấn đề nghĩ xem mỗi ngày nên ăn gì là một vấn đề nan giải.

Dê hấp, tay gấu chưng, đuôi lộc chưng, vịt nướng, gà nướng, ngan nướng, heo đút lò, ngỗng áp chảo, canh gà, thịt khô, trứng muối, dạ dày, thịt kho tương, lạp xưởng, mâm thập cẩm, gà xông khói, heo bát bảo, vịt nhồi gạo nếp, gà nướng lu, chim cút quay, phá lấu... Nhưng mà không được.

Lâm Âm cau mày, phải đưa ra quyết định ăn cái gì ngay lập tức thật sự quá khó. Nhất là đối với những người mắc chứng khó lựa chọn như cô, lòng tham thì lớn nhưng dạ dày lại nhỏ.


Haizz...
Trần Cảnh Nhiên khẽ thở dài,
Về nhà trước đi.


Hai mắt Lâm Âm sáng lên,
Cậu biết nấu cơm à?



Gọi, đồ, ăn, về.
Trần Cảnh Nhiên chán nản nói.

Về nhà trước, sau đó gọi đồ ăn về.

Lâm Âm trợn mắt, tình tiết bình thường chẳng phải là cô muốn ăn gì tôi nấu cho cô cái đó sao?



Một tiếng sau, mỗi người ôm một hộp đồ ăn ngồi trên ghế sofa.

Lâm Âm nhét từng thìa cháo vào miệng, nhưng ánh mắt lại đang nhìn đồ ăn của Trần Cảnh Nhiên.


Bác sĩ nói cô không được ăn.
Trần Cảnh Nhiên lạnh lùng nghiêng người, quay lưng về phía Lâm Âm.

Hu hu hu, rõ ràng cháo hoa cũng ngon lắm, nhưng tại sao cô lại thèm nhỏ dãi những món khác cơ chứ?

Hai người ăn xong, Trần Cảnh Nhiên thu dọn sạch sẽ, nhìn Lâm Âm đang nằm dài người trên sofa.

Lâm Âm định giả vờ ngủ để trốn tránh sự thật mình chẳng làm gì hết, trơ mắt nhìn Lục Cảnh Nhiên thu dọn cho đến những việc sau đó. Bình thường lúc này không phải là cô nên tỏ ra dịu dàng, biết quan tâm săn sóc mới đúng sao?

Thế quái nào cô chỉ nghe Trần Cảnh Nhiên nói một câu
cô đang bị bệnh
là lập tức tiến vào trạng thái sâu lười.

A hu hu, Lâm Âm rất muốn hòa mình vào ghế sofa làm một, trong lòng thầm nghĩ cậu ta không nhìn thấy cô, không nhìn thấy, không nhìn thấy.


Vào phòng ngủ đi.
Trần Cảnh Nhiên tốt bụng nói.

Lâm Âm ôm gối lăn một vòng xoay người ngồi dậy, cô ngủ cả một buổi chiều rồi, sao giờ còn ngủ được nữa?

Cô thành thật nhìn Trần Cảnh Nhiên, nêu kiến nghị:
Hay là chúng ta trò chuyện một chút nhé?


Trần Cảnh Nhiên nhìn cô, không trả lời.

Lúc Lâm Âm nghĩ rằng mình bị từ chối thì cậu lại gật đầu.


Chờ chút, tôi đi lấy máy tính.
Trần Cảnh Nhiên vào phòng lấy laptop ra.

Nói chuyện phiếm vẫn không quên công việc, thật chăm chỉ.

Lâm Âm hơi ngượng ngùng:
Tôi không làm phiền cậu làm việc chứ?



Kiểm tra số liệu.
Trần Cảnh Nhiên trả lời đơn giản ngắn gọn, nhưng khi thấy vẻ mặt đần thối của Lâm Âm bèn nói thêm:
Tôi chỉ cần nhìn xem là được, không cần phải thao tác gì thêm.


Ồ!

Vậy thì Lâm Âm an tâm rồi.

Lâm Âm ôm gối làm ổ trên sofa, nghĩ xem nên nói chuyện gì với Trần Cảnh Nhiên, bởi vì cơ hội thế này rất khó có được. Cứ tìm chủ đề nào đó dễ nói đi!


Hiện tại cậu và Phó Trình đang làm gì thế? Nghe Phó Gia nói các cậu rất giỏi.
Lâm Âm cố gắng kéo thêm chị em họ Phó vào, như vậy mới tăng độ tin cậy.


Phần mềm.


Ngắn gọn, súc tích, nhưng mà…

Lâm Âm ai oán nhìn Trần Cảnh Nhiên, trong lòng âm thầm phỉ nhổ. Đại thần, rốt cuộc ngài có biết nói chuyện không, ngài trả lời thế bảo tôi phải tiếp lời ngài thế nào đây?

Đáng tiếc, lúc này Trần Cảnh Nhiên vẫn đang nhìn chằm chằm vào máy tính, hoàn toàn không ý thức được điều này.


Biết viết phần mềm thật giỏi.
Lâm Âm chỉ có thể cố gắng tiếp nối câu chuyện vô cùng lúng túng này.

Đột nhiên Trần Cảnh Nhiên ngẩng lên nhìn Lâm Âm, mắt đối mắt, Lâm Âm hơi ngại ngùng, cúi thấp đầu.

Trần Cảnh Nhiên đột nhiên hỏi:
Cô học thiết kế đúng không?


A?

Đầu óc của Lâm Âm không phản ứng theo kịp nên
chết máy
.


Bên tôi đang thiếu một thiết kế UI.
Trần Cảnh Nhiên giải thích,
Biết PS, biết Unity, biết vẽ là được.


Ừm... hình như cô đều biết.

Sau khi nghe Trần Cảnh Nhiên nói đến đãi ngộ, Lâm Âm lập tức gật đầu.

Năm tư vốn không phải lên lớp nhiều, khoảng thời gian này đa phần chỉ suy nghĩ lên lựa chọn tiếp tục học lên cao hay đi tìm việc làm, bây giờ nếu có một công việc tạm thời cũng không tệ.

Trọng điểm là, ngày hôm nay Trần Cảnh Nhiên nói thật nhiều, đây mới là đột phá!

Lâm Âm vô tình liếc sang màn hình máy tính, trên đó toàn là những số hiệu, liền hỏi:
Không phải học công nghệ thông tin sao?
Chắc cô không nhớ lầm chứ?

Lâm Âm khó hiểu nhìn Trần Cảnh Nhiên.


Làm thêm.


Lâm Âm nhớ đến con số mà Phó Trình kiếm được, lại nhìn sang Trần Cảnh Nhiên... Làm thêm... Tự dưng có cảm giác trúng một đòn trí mạng!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Trong Mộng.