Chương 9: Chuyện cũ
-
Người Trong Mộng
- Niên Thập Bát
- 2587 chữ
- 2022-02-04 05:42:25
Lâm Âm gật nhẹ đầu.
Phó Gia cau mày,
Lúc sáng suýt nữa thì cậu tí chết mình, làm mình tưởng có người hạ độc trong đồ ăn.
Lâm Âm nghe vậy chỉ muốn cười nhưng lại không có sức.
Bệnh gì?
Lâm Âm hỏi, gần đây cô không cảm thấy người mình không khỏe chỗ nào.
Viêm dạ dày.
Viêm dạ dày?
Ồ cao cấp ghê.
Lâm Âm cảm khái. Hóa ra là đau bụng vì viêm dạ dày chứ không phải vì chuyện trong giấc mơ. Cũng có thể vì cô bị đau dạ dày cho nên trong mơ mới có cảnh tượng như vậy.
Trang Chu mộng điệp hay điệp mộng Trang Chu, cô không biết nữa.
() Ngày xưa có một người tên Trang Chu, ông mơ thấy mình là một con bướm, giấc mơ thật đến nỗi khi tỉnh lại ông không phân biệt được là Trang Chu đã mơ biến thành bướm hay bướm đang mơ biến thành Tranh Chu.
Phó Gia nghiêng đầu nhìn cô, khó hiểu hỏi:
Cao cấp?
Ánh nắng giữa trưa chiếu vào phòng bệnh tạo thành những mảng sáng loang lổ trên tường.
Lâm Âm nghiêm túc nói:
Đây là một bệnh rất cao cấp đó, không biết tại sao mình lại bị nữa.
Phó Gia khinh bỉ:
Cao cấp chỗ nào, nhất định là do cậu sáng không chịu ăn, tối thì thức đêm, sinh hoạt bừa bãi nên mới thế.
Lâm Âm bị Phó Gia trực tiếp vạch mặt liền chớp chớp mắt, đánh trống lảng:
Viêm dạ dày chẳng phải là căn bệnh mà chỉ có mấy tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết mới mắc sao?
Đó là xuất huyết dạ dày má ơi!
Phó Gia cười nói,
Thường nguyên nhân là do tức giận với nữ chính nên điên cuồng làm việc, hoặc điên cuồng uống rượu rồi nhập viện, sau đó nữ chính chắc chắn sẽ quay về bên cạnh nam chính.
Ồ, hóa ra là nhớ nhầm rồi.
Tổng tài bá đạo thật đáng thương!
Lâm Âm thật lòng cảm thán.
Phó Gia đẩy kính, hưng phấn nắm lấy tay không phải truyền dịch của Lâm Âm:
Nếu mà là mình viết, tuyệt đối không phải mấy thứ bệnh tầm thường này đâu, phải là tổng tài bá đạo xấu tính kiêu căng bị bệnh trĩ cực nặng!
Cái gì vậy! Trên mặt Lâm Âm viết rõ hai chữ chữ
hoang mang
.
Phó Gia tiếp tục phát huy trí tưởng tượng vô bờ bến của mình:
Bệnh trĩ cực nặng là kiểu một người vô cùng đẹp trai nhưng lại đánh rắm thối tung trời! Còn nấm, sùi mào gà...
Lâm Âm rất muốn nhào tới bịt miệng Phó Gia như mọi lần cô nàng lên cơn, nhưng mà hiện tại cô chỉ có thể yếu ớt bày tỏ ý kiến:
Làm ơn để tổng tài bá đạo bị thủng dạ dày, xuất huyết dạ dày, ung thư, tai nạn xe cộ gì đó thôi má!!!
Cô đã hiểu vì sao Phó Gia luôn nỗ lực viết tiểu thuyết nhưng vẫn ế chỏng chơ, không ai đọc. Bởi vì cấu tạo não của cô nàng hoàn toàn không giống người bình thường!!!
Phó Trình ở bên ngoài nghe thấy tiếng cười điên dại của chị gái mình thì biết Lâm Âm đã tỉnh lại, bèn túm lấy Trần Cảnh Nhiên bên cạnh đi vào theo y tá đổi dịch truyền.
Chị cảm thấy khá hơn không?
Phó Trình hỏi.
Y tá giúp Lâm Âm thay túi truyền dịch nên vừa khéo chặn hơn nửa tầm mắt của bọn họ, Lâm Âm ngại ngùng gật đầu.
Cô nhìn ai đó vẫn đang đứng phía xa, ngượng ngùng lên tiếng:
Tôi không sao, mọi người đừng vì tôi mà lãng phí thời gian ở bệnh viện nữa.
Phó Trình vỗ vỗ bả vai Trần Cảnh Nhiên, nói:
Không sao đâu.
Trần Cảnh Nhiên bị Phó Trình
chỉ mặt gọi tên
như vậy đành nói:
Nghỉ ngơi cho khỏe! Tôi dẫn cậu ấy đi làm việc.
Trần Cảnh Nhiên cau mày lôi Phó Trình đi, Lâm Âm nhìn bóng lưng xa dần của Trần Cảnh Nhiên, trong lòng thoáng mất mát.
Phó Gia nhìn theo tầm mắt của Lâm Âm, trong lòng hiểu rõ, cười gian nói:
Thật ra thì thằng em của mình cũng được lắm, hay là đổi mục tiêu đi.
Lâm Âm nhìn nụ cười gian xảo của cô bạn thân, kiên định nói:
Không.
Xét quan hệ của hai người họ thì không cần phải thân càng thêm thân nữa rồi.
Phó Gia xòe ngón tay ra tính:
Em trai mình bề ngoài cũng được lắm, lại còn là thiếu niên thiên tài nữa, có điểm nào không bằng Trần Cảnh Nhiên? Chưa kể, mình có thể rửa sạch nó rồi tặng đến tận giường cho cậu nữa…
Không phải như vậy.
Lâm Âm yếu ớt nói,
Huống hồ, Phó Trình nhỏ hơn mình tận năm tuổi...
Cô với Phó Gia là đại học năm tư, còn Phó Trình với Trần Cảnh Nhiên là năm nhất. Vấn đề nữa là Phó Trình nhảy cóc hai lớp vào thẳng đại học, ba năm rồi lại cộng thêm hai năm đã là cả một sự khác biệt rồi.
Phó Gia bừng tỉnh,
Thì ra là thế, thế nên cậu mới không tỏ tình với Trần Cảnh Nhiên. Sợ cái gì chứ, chẳng phải nói con gái lớn ba tuổi ôm gạch vàng sao?
Phó Gia đánh giá Lâm Âm một lượt rồi nói tiếp:
Cậu trông trẻ hơn tuổi mà Trần Cảnh Nhiên lại nhìn già trước tuổi. Người không quen nhìn vào có khi còn không biết ai lớn ai nhỏ.
Không chỉ mấy cái đó đâu.
Lâm Âm trả lời.
Nữ truy nam cách tầng sa.
Phó Gia lải nhải,
Nếu mình mà có khuôn mặt trái xoan như cậu, thích ai sẽ theo đuổi ngay người đó.
() Nữ truy nam cách tầng sa: có nghĩa là con gái theo đuổi con trai là chuyện rất dễ dàng, khoảng cách chỉ như một tấm màn mỏng.
Lâm Âm không muốn tiếp tục vấn đề này nữa, cô nhìn bình truyền dịch, hỏi:
Không phải hôm nay cậu có tiết à?
Bởi vì vị giáo viên dạy môn này cực kì nghiêm khắc, Phó Gia từng cằn nhằn rất nhiều lần nên Lâm Âm nhớ khá kĩ.
Phó Gia nghe xong lập tức rút di động nhìn đồng hồ, sau đó kinh hãi nói:
Không được, mình phải đến trường điểm danh cái đã, nếu không học bổng kì này có khi sẽ bay mất!
Lâm Âm phất tay:
Đi đi, đi đi.
Phó Gia đứng lên nhưng vẫn không yên tâm nhìn Lâm Âm dặn dò:
Chuông báo ở trên tường, nếu cậu có việc gì thì nhớ bấm gọi y tá đấy.
Lâm Âm khẽ mỉm cười:
Mình lớn ngần này rồi, cậu yên tâm đi! Mình muốn ăn cháo ở cổng Bắc, lúc về nhớ mua cho mình một phần!
Cô nói xong lại nháy mắt với Phó Gia mấy cái.
Phó Gia thấy Lâm Âm như vậy cũng yên tâm.
Lâm Âm nhìn bạn thân của mình rời đi rồi mới thu lại nụ cười, im lặng nằm xuống.
Ban ngày ở trong viện rất ồn, nào là tiếng người nhà tới thăm bệnh nói chuyện, nào là tiếng trẻ con khóc nháo từ các phòng bệnh khác truyền đến.
Y tá vừa mới thay túi truyền dịch nghĩ cơ thể Lâm Âm đang khá yếu, nếu để tốc độ truyền quá nhanh sẽ dẫn đến phản ứng không tốt, cho nên y tá đã giảm tốc độ truyền dịch xuống rất chậm.
Lâm Âm nhìn lượng thuốc trong túi truyền, trong bụng đoán nhanh thì cũng phải mất ba bốn tiếng mới xong.
Chất lỏng lạnh lẽo chạy theo mạch máu vào cơ thể, Lâm Âm rụt tay vào trong chăn, lạnh quá!
Tuy bệnh viện rất ồn ào nhưng có lẽ do quá mệt mỏi nên Lâm Âm dần dần chìm vào thế giới trong mơ.
Một chiếc cầu thang thật dài, ánh mặt trời xuyên qua những khung cửa sổ bên cạnh lối đi tạo thành những mảng sáng loang lổ.
Bên tai cô là tiếng xèo xèo - tiếng đồ ăn đổ vào chảo dầu nóng, một tiếng
xèo
đi kèm với một mùi thơm ngào ngạt.
Lâm Âm đứng ở ranh giới giữa vùng sáng và tối, trong tay ôm một quả bóng cao su. Cô ôm quả bóng đó rất chặt, giống như đang bảo vệ một món đồ quý giá.
Cô cẩn thận quan sát quả bóng này, nó có chất liệu bằng cao su, hai màu vàng đỏ xen lẫn nhau.
Lâm Âm còn chưa kịp nghĩ ra đây là thứ gì thì cảm giác thấy túi áo nằng nặng, bèn thò tay vào móc ra một nắm bi ve xanh, đỏ, tím, vàng, nâu, đen, trắng... màu gì cũng có. Chúng trở nên lấp lánh dưới ánh sáng rực rỡ của mặt trời, bên trong là các đường vân nhiều màu sắc, nắm trong tay thấy hơi lành lạnh.
Tiểu Âm.
Một tiếng gọi truyền đến, Lâm Âm ngẩng đầu nhìn theo tiếng gọi.
Bà nội đeo tạp dề caro, tay cầm xẻng xào đồ ăn đứng trên cầu thang nói:
Mau ra công viên gọi ông nội về ăn cơm.
Ông nội...
Lâm Âm khó tin nhìn quả bóng cao su trong tay mình, sau đó nhét đống bi ve vào túi áo rồi chạy xuống lầu.
Trên cầu thang bày đủ thứ đồ linh tinh, cô chạy vội quá nên không cẩn thận đạp vỡ một hòn than.
Than tổ ong chất đống bên vách tường còn cao hơn cả đầu cô, nếu đi không cẩn thận sẽ cọ vào làm bẩn quần áo.
Lâm Âm đá đá những mảnh than vỡ vụn sang một bên rồi tiếp tục chạy xuống lầu.
Ra khỏi tòa nhà, ánh nắng mặt trời lan tràn trên mặt đất, xung quanh là tiếng ve oi ả.
Lâm Âm men theo con đường đá cuội chạy đến công viên, từ xa cô đã trông thấy cây hòe già vươn cành tạo thành một vùng râm mát.
Ông nội cô đang ngồi trên băng ghế đá, vừa phe phẩy cây quạt vừa tập trung nhìn vào bàn cờ. Quả nhiên, ông mải chơi cờ với người ta mà quên mất giờ về ăn cơm.
Lâm Âm ngạc nhiên nhìn người đang ngồi đối diện với ông nội cô. Đó là một cậu thiếu niên tuổi tác tầm như cô, hai người họ đang nói chuyện.
Lâm Âm không nghĩ nhiều, chạy tới kéo tay ông nội mình, cảm giác thô ráp lại ấm áp ấy khiến Lâm Âm đột nhiên bật khóc.
Ông nội cô hoảng hốt hỏi:
Làm sao thế, ai dám bắt nạt cháu gái bảo bối của ông?
Ăn... ăn cơm, bà gọi về ăn cơm…
Lâm Âm thút tha thút thít nói.
Ông nội vỗ đầu cô, cười tủm tỉm nói:
Xong ngay đây, đợi ông dọn dẹp xong rồi chúng ta về.
Lâm Âm nhìn ông nội bỏ từng quân cờ vào bàn cờ, lại nhìn những quân cờ đen trắng lộn xộn, chỉ hận thời gian không thể dừng lại.
Ông nội khen cậu thiếu niên:
Mọi người nói cháu là thần đồng quả là không sai.
Lâm Âm tò mò nhìn cậu thiếu niên, đây cũng là kỳ thủ trẻ tuổi trong trí nhớ của cô. Nghe nói lúc cậu ta mới mười tuổi đã nổi tiếng khắp Giang Thành với tài đánh cờ siêu đẳng, thế nhưng về sau không nghe thấy tin tức gì về cậu ta nữa.
Cô vẫn nhớ thi thoảng có người nhắc tới cậu ta, nói cậu ta là Thương Trọng Vĩnh.
() Thương Trọng Vĩnh: Một nhân vật trong tác phẩm cùng tên của tác giả Vương An Thạch – một trong sáu nhà văn nổi tiếng thời Tống. Tác phẩm kể về Thương Trọng Vĩnh - một cậu bé thông minh sáng dạ nhưng không được cha mẹ cho học hành đến nơi đến chốn, vì vậy lớn lên chỉ có thể đi làm công, trở thành một người tầm thường. Vương An Thạch thông qua tác phẩm này nhắn nhủ, dù người có thông minh đến mấy nếu không chịu khó học hành bồi dưỡng thì cũng không thể thành tài.
Kỳ thủ thiên tài mà nhiều năm sau lại chẳng ai hay biết.
Lúc này cậu ta cúi thấp đầu, cắn môi dưới.
Bộ dạng đáng thương này là vì thua cờ sao?
Lâm Âm chăm chú nhìn gương mặt nhỏ bé ấy, khẽ thở dài: Tuổi vẫn còn quá trẻ.
Ông nội an ủi cậu ta:
Đánh cờ không phải chỉ vì thắng thua, cháu rất thông minh, cũng rất có thiên phú.
Lâm Âm nhìn ông nội mình rồi lại nhìn cậu thiếu niên kia, sau đó cô đưa những viên bi ve trong túi cho cậu ta:
Anh, anh đừng buồn nữa, cho anh cái này này.
Cô thầm nghĩ, dù sao đây chỉ là một anh bạn nhỏ, chắc sẽ thích mấy cái này. Chẳng phải chỉ là thua một ván cờ thôi sao, an ủi cậu ta một chút.
Ha ha ha.
Ông nội thấy Lâm Âm làm vậy liền cười to, sau đó vỗ bả vai của thiếu niên, nói:
Ông coi trọng cháu lắm đó!
Nói xong, ông liền cầm bàn cờ dắt tay Lâm Âm về nhà.
Đi một đoạn xa, ông nội lắc bàn tay bé nhỏ của Lâm Âm, nói:
Tiểu Âm, sau này gả cháu cho thằng nhóc kia được không?'
Dạ?
Chỉ dựa vào cái đầu của thằng nhóc kia là có thể cho cháu ăn kem mỗi ngày.
Không muốn!
Ha ha ha.
Lâm Âm quay đầu ngoái nhìn lại, cô thấy cậu thiếu niên kia cầm một viên bi soi dưới ánh mặt trời, sau khi ngắm nghía xong lại cất vào túi.
Dường như cậu thiếu niên đó cũng cảm nhận được ánh mắt của cô nên quay đầu lại.
Lâm Âm mỉm cười với cậu ta.
Về đến nhà, cơm nước đã xong, bà nội thấy một già một trẻ về liền dọn bát đũa ra, nói:
Tiểu Âm mau cất bóng, đi rửa tay rồi ra ăn cơm.
Mùi vị quen thuộc, căn nhà quen thuộc.
Sàn lát gạch cũ kĩ, bộ ghế sofa kiểu cũ, cái quạt cũ kĩ chầm chậm di chuyển.
Ông nội mở ti vi lên, gọi:
Tiểu Âm, mau lại xem, phim hoạt hình Đại Phong Xa cháu thích nhất bắt đầu chiếu rồi này.
() Đại Phong Xa: Một chương trình phim hoạt hình của Trung Quốc những năm 90.
Lâm Âm đang cúi người nhặt bóng cất đi thì khựng lại.
Cô nhìn ông nội đang ngồi trên ghế, bà nội đang tất bật trong phòng bếp, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống mu bàn tay của cô.
Đôi tay bé nhỏ thả rơi bóng xuống đất.
Giờ phút này, dường như thế giới cách cô rất xa, rất xa.
Lâm Âm khóc không thành tiếng:
Ông nội, bà nội!
Mười mấy năm trước, do tính chất công việc của ba mẹ nên cô sống cùng ông bà nội. Đến khi cô tốt nghiệp cấp hai, ông nội qua đời, cô buộc phải quay về sống cùng cha mẹ.
Giấc mộng này là cảnh tượng hơn mười năm về trước.
Ngay từ khi bắt đầu, cô đã biết đây chỉ là một giấc mơ, thế nhưng đây là giấc mơ cô không muốn tỉnh lại.
Trong trí nhớ của Lâm Âm, cơm do bà nội nấu là ngon nhất, ông nội là người cưng chiều cô nhất.
Hiện giờ cô vẫn thích cơm do bà nội làm nhưng lại không nhớ được những gia vị tạo nên món ăn đó, và hình ảnh ông nội cũng đã dần dần phai nhạt trong trí nhớ của cô.