Chương 16: Sống sót trên đảo hoang (5)
-
Người Trong Mộng
- Niên Thập Bát
- 1527 chữ
- 2022-02-04 05:42:26
Lâm Âm đột nhiên không biết nên trả lời như thế nào. Nếu cô nói bọn họ đã từng gặp trong mơ chắc sẽ bị cho rằng là người điên mất, cho nên lắc đầu đáp:
Không quen.
Tô Mang quan sát Lâm Âm cùng Trần Cảnh Nhiên, cậu ta hiển nhiên không tin người có thể gọi được tên người khác mà còn bảo là không quen biết.
Nhưng mà lúc này cậu ta không có thời gian để nghĩ nhiều, nói:
Tôi đang bận, tôi làm thêm ở quán cơm phía sau, chị có thể đến đó tìm tôi.
Nói xong, cậu ta liền luồn lách qua đám người như một con cá, rồi biến mất.
Lâm Âm cúi đầu nghĩ, tại sao lại thật sự có Tô Mang?
Nếu như Tô Mang có một người tương ứng ở ngoài đời thật, vậy Lục Hợp thì sao?
Đột nhiên nhớ tới cái tên này khiến Lâm Âm cảm thấy bất an, cô ngẩng đầu nhìn Trần Cảnh Nhiên, định nói cái gì đó nhưng cuối cùng lại không nói nên lời.
Trần Cảnh Nhiên cảm nhận được ánh mắt của cô, hỏi:
Cô đã nghĩ ra ăn ở đâu rồi à?
A...
Câu hỏi này hoàn toàn đánh bay sự lo lắng của cô và tiếp đó là bắt đầu nghĩ xem nên ăn cái gì.
Đối với một người thuộc cung Thiên Bình mà nói thì việc đưa ra quyết định khó khăn như việc lái máy bay vậy.
Cô ai oán nhìn Trần Cảnh Nhiên:
Cậu chọn đi!
Trần Cảnh Nhiên:
Không.
Rõ ràng cậu biết được điểm yếu trí mạng của cô nhưng lại quyết tâm khoanh tay đứng nhìn.
Cái tên này!
Không ngờ một tên bình thường nhìn có vẻ lạnh lùng lãnh đạm lại có nguyên một cái bụng xấu xa như vậy, rõ ràng là thấy chết mà không cứu.
Lâm Âm tức giận chỉ tay:
Ăn hàng kia.
Lâm Âm nhìn lại quán mà mình vừa chỉ, đó chính là quán ăn mà Tô Mang làm việc.
Thôi được rồi, coi như đó là định mệnh đi!
Mặt tiền quán ăn này cũng khá được, cũng coi như làm ăn buôn bán tốt.
Lúc Lâm Âm đi vào thì chỉ một bàn trống, một nhân viên đưa thực đơn đến cho bọn họ.
Cô phát hiện trong quán ăn có ba nhân viên làm thêm như Tô Mang.
Trần Cảnh Nhiên cầm giấy ăn lau sạch vết dầu mỡ trên bàn, tiện tay cũng lau sạch mặt bàn trước mặt Lâm Âm.
Có lẽ do việc buôn bán quá tốt cho nên việc lau dọn không theo kịp tốc độ, đa phần đều tự dùng khăn giấy lau, thế nhưng dù vậy vẫn không tránh được việc mặt bàn dính dầu mỡ.
Ban nãy tay áo có cọ phải hay không Lâm Âm cũng không để ý, không ngờ cái tên ưa sạch sẽ này lại chu đáo tới vậy.
Tôi không bị bệnh sạch sẽ.
Trần Cảnh Nhiên liếc mắt đã biết Lâm Âm đang suy nghĩ cái gì liền lật tay lên, để lộ ra mặt dưới của tờ khăn giấy, nói tiếp:
Đây là bẩn đến độ không thể chịu nổi.
Nếu cậu mà bị bệnh sạch sẽ thì chắc chắn sẽ không chọn cái quán ăn nhỏ như thế này.
Tờ khăn giấy vốn trắng tinh lúc này đã đổi thành màu vàng đỏ của dầu mỡ.
Lâm Âm đặt cùi chỏ lên mặt bàn sạch sẽ chống cằm, quan sát đối phương một cách nghiêm túc.
Trần Cảnh Nhiên mặc kệ để cho cô mặc sức nhìn, cuối cùng Lâm Âm lại là người xấu hổ trước.
Ở trong quán ăn ồn ào mà hai người họ lại yên lặng thế này có vẻ không hợp.
Cậu... từng ăn ở đây rồi à?
Lâm Âm hỏi xong chỉ muốn chui ngay xuống gầm bàn, cô lại hỏi câu hỏi ngu ngốc gì thế này.
Trần Cảnh Nhiên lắc đầu:
Chưa từng.
Lúc này Lâm Âm mới nhớ ra Trần Cảnh Nhiên mới có năm nhất, đoán chừng số quán ăn cô ăn ở Hoa Đại này chắc chắn còn nhiều hơn cậu.
Nghĩ tới đây, cô có cảm giác mình già rồi.
Sau khi tùy tiện chọn mấy món, Lâm Âm thấy Tô Mang quay trở về.
Nhưng hiện tại trong quán quá bận nên Tô Mang lại tiếp tục cầm đồ ăn đã đóng gói rồi phóng ra ngoài.
Mãi đến khi bọn họ ăn xong, Tô Mang vẫn không ngừng cầm thức ăn chạy tới chạy lui.
Lâm Âm vuốt ve cái cái bụng căng tròn của mình, cùng Trần Cảnh Nhiên đi về nhà.
Cô nhìn những người đi qua đi lại trên đường, đột nhiên nhớ tới một câu nói – Như gặp được người muốn gặp trong ngàn vạn người, như thời gian trôi như không bờ không bến trong ngàn vạn năm, không sớm một bước cũng không muộn một bước, vừa vặn đúng thời điểm, không nói gì khác chỉ nhẹ nhàng hỏi một câu: Ồ, cậu cũng ở đây sao?
Lâm Âm lướt mắt nhìn thoáng qua Trần Cảnh Nhiên rồi lại cúi đầu bước đi, trong lòng thầm nghĩ, có thể gặp được cậu trong hàng ngàn vạn con người ngoài kia quả thật là một sự may mắn.
Suy nghĩ ấy khiến cô cảm thấy ngọt ngào, đột nhiên hỏi Trần Cảnh Nhiên một câu:
Cậu nói xem, nếu như chúng ta gặp nguy hiểm, ví dụ như gặp cướp thì cậu sẽ làm thế nào?
Trần Cảnh Nhiên đút tay trong túi, cậu không ngờ Lâm Âm lại hỏi như vậy nên hơi sững sờ, sau đó trả lời:
Để cô chạy trước.
Hai mắt Lâm Âm liền sáng lên, cô hỏi lại:
Thật vậy sao?
Trần Cảnh Nhiên nhếch môi lên, đáp:
Bởi vì chân cô ngắn, chạy chậm.
Chân ngắn...
Chạy chậm...
Lâm Âm giật giật khóe miệng:
Vậy phải cảm ơn cậu rồi.
Cô thật sự rất muốn đánh đòn cái tên này, phải làm sao bây giờ?
Tại sao cô lại dở hơi đi hỏi cái vấn đề này chứ!
Buổi tối, trước khi đi ngủ, những kí ức ban ngày lại hiện ra trong đầu Lâm Âm, cô phát hiện trong suy nghĩ Trần Cảnh Nhiên cô là một người vừa đen vừa mập lại còn chân ngắn nữa.
Nhưng mà, những điều Trần Cảnh Nhiên nói đều là sự thật.
Đúng là một chàng trai thẳng như ruột ngựa.
Nhưng mà cô muốn đâm cho tên đó một đao thì phải làm sao?
Một cơn gió thổi qua.
Be be be be be be be be!
Lâm Âm mỉm cười nhìn bầy dê, cuộc sống trên đảo hoang dưới sự hợp lực của cô và Lục Hợp càng ngày càng tốt.
Giấc mơ này của cô đã kéo dài gần một tháng, thời gian trong mơ sẽ trôi nhanh hơn thực tế một chút.
Tuần trước Lục Hợp bắt được hai con dê nhỏ, hiện giờ chúng đã sinh con, mà hạt giống trồng lúc trước cũng đã bắt đầu ra hạt.
Vấn đề ăn mặc đã không cần phải lo, hiện giờ cô gần như đã quên đi nỗi sợ hãi lúc bắt đầu.
Ở trên đảo, nếu không có giông bão thì cũng có thể coi là an nhàn.
Mỗi ngày Lâm Âm đều phơi nắng, cho dê ăn rồi đi nhặt nhạnh các loại trái cây rừng. Không thể không nói trái cây trên hòn đảo này đã to lại còn nhiều nước, rất ngon.
Lâm Âm cầm dây mây đi đến cạnh biển, dự định vừa ngắm biển vừa thắt dây thừng.
Lục Hợp đi tới bên cạnh cô:
Tôi làm với cô.
Hai người họ ngồi xuống bãi biển, Lâm Âm nhìn mặt biển rộng vô tận, nói:
Điều kiện thông qua giấc mơ này là gì?
Thời gian hoặc là sinh sản!
Lục Hợp nói, sau đó nghiêng đầu nhìn Lâm Âm.
Lâm Âm cúi đầu xoa dây thừng, trả lời:
Đừng nói bắt chúng ta thành lập một nền văn minh mới trên hòn đảo này nhé, không thể nào!
Cô ngẩng đầu nhìn về phía xa, phát hiện một bóng đen nho nhỏ theo sóng biển càng ngày càng tới gần. Lâm Âm nheo mắt nhìn kĩ, đến khi thấy rõ lập tức vui mừng hô lên:
Nhìn kìa, có thuyền!
Cô quay đầu lại phát hiện Lục Hợp đang nheo mắt, dường như tất cả tâm tình đều bị che lấp qua khe hẹp đó.
Lâm Âm đột nhiên có cảm giác buồn bã, hỏi:
Về sau anh vẫn xuất hiện trong giấc mơ của tôi đúng không?
Lục Hợp gật đầu.
Lâm Âm có cảm giác giữa bọn họ dường như có một bức tường vô hình xuất hiện, bọn họ lại phải tách nhau ra.
Giống như một chuyến hành trình rồi cũng sẽ phải đến lúc kết thúc, chẳng biết lần sau có còn gặp lại nhau hay không.
Lâm Âm hét to:
Lục Hợp, hẹn gặp lại!
Thấy hàng râu rậm rạp của Lục Hợp khẽ rung lên, cô biết anh ta đã nhận được thông điệp cô muốn nói.
Thân hình của Lục Hợp dần dần mờ đi, thế giới của cô rơi vào bóng tối.
Lâm Âm mặc niệm trong lòng, chỉ cần có anh thì dù gặp giấc mơ khó khăn thế nào tôi cũng không sợ, anh chính là thần hộ mệnh của tôi.