• 750

Chương 17: Gặp gỡ nơi đáy nước (1)


Phó Trình đi ra từ phòng bếp, hai tay xoa xoa tạp dề, hỏi:
Chị Lâm Âm mua cái gì thế?


Lâm Âm nhanh nhẹn mở gói hàng, lấy đồ bên trong ra.

Phó Trình nhìn thấy liền hỏi:
Sách? Chu Công giải mộng?


() Chu Công giải mộng: Là một quyển sách do Chu Công viết về các cách đoán giải ý nghĩa các giấc mơ.

Lâm Âm giơ sách lên, gật đầu.

Phó Trình khó hiểu hỏi:
Chị nghĩ gì mà lại mua cái này?


Lâm Âm cười bí hiểm, khẽ liếc mắt nhìn sang Trần Cảnh Nhiên, thấy cậu lia mắt nhìn một cái rồi lại tiếp tục công việc xem dữ liệu của mình, có vẻ không có hứng thú.

Phó Trình cũng không hỏi nhiều, quay về phòng bếp dọn dẹp.

Lâm Âm vui vẻ lật xem quyển sách trong tay.

Để cô xem xem.

Trước hết thử lí giải giấc mơ kỳ quái ở trạm tàu điện ngầm, ma, động đất, còn có con trai.

Cô gái mặc đồ đỏ.

Mơ thấy mình tấn công cô gái mặc đồ đỏ tức là có thể tránh được tai họa.

Ồ, Lâm Âm không ngờ điều này lại có ý tốt.

Gặp động đất tức là có may mắn.

Mơ thấy động đất tức là báo trước hoàn cảnh hoặc gia đình sắp có thay đổi lớn, giống như mẹ bất ngờ bị bệnh hoặc công ty của cha đóng cửa, mất địa vị hay kinh tế vốn có. Nhưng trong sự thay đổi này vẫn ẩn chứa sinh cơ, chỉ cần cố gắng nỗ lực thì sẽ thấy được điểm tốt của biến cố này.

Còn con trai… mơ thấy con trai tức là có ý tốt.

Mơ thấy con trai là điềm báo có may mắn, sự nghiệp thăng tiến, sinh ý thịnh vượng.

Hóa ra tất cả những điều này đều là điềm tốt, Lâm Âm liên tục cảm thán.

Cô nhớ đến giấc mộng quay về hồi nhỏ của mình.

Mơ thấy gia đình khi còn bé có ngụ ý nhắc nhở: Người này có thói quen lấy kinh nghiệm lúc nhỏ để đối mặt với những khó khăn trong cuộc sống hiện tại. Cho dù đây chỉ là thói quen khi còn nhỏ nhưng với tình huống hiện tại nó giống như một cách để giả vờ, lảng tránh vấn đề thực tại.

Cô... trốn tránh vấn đề thực tại gì?

Lâm Âm ngẩng lên nhìn gương mặt nghiêng của Trần Cảnh Nhiên, rồi lặng lẽ gập sách lại.

Cô vẫn luôn biết mình đang trốn tránh cái gì.

Thế nhưng, cô không biết nên mở miệng nói như thế nào.

Lâm Âm thở dài một hơi, đột nhiên có cảm giác có ánh mắt nhìn mình, ngẩng đầu thì thấy Trần Cảnh Nhiên và Phó Trình đều đang nhìn mình.

A... Lâm Âm cảm thấy hơi xấu hổ.


Chị Lâm Âm, sao đột nhiên chị lại thở dài thế?
Phó Trình hỏi.


Khụ khụ.
Lâm Âm vội vàng giải thích,
Xem sách thôi mà.
Nói xong liền vùi đầu ăn sáng.

Hừm, mặc kệ mấy người tin hay không tin, cô tin là được.

Cô đang trốn tránh, trốn tránh đấy.

Đằng nào cũng trốn, trốn được một ngày thì tốt một ngày. Chuyện về sau thì về sau nói!

Ăn sáng xong, Trần Cảnh Nhiên cùng Phó Trình đến trường. Lâm Âm ôm máy tính tựa vào đầu giường xem phim cả một buổi chiều. Đến khi cô cảm thấy hơi đói bụng mới nhận ra đã hơn năm giờ chiều rồi.

Cô lên mạng tìm những địa điểm ăn ở gần nhà, hình như ăn một mình thì đi ra ngoài ăn sẽ lợi hơn so với gọi đồ về. Không biết mấy giờ Trần Cảnh Nhiên với Phó Trình mới về, nếu không có thể cùng nhau ăn cơm rồi.

Đang đắn đo suy nghĩ, Lâm Âm đột nhiên nghe được tiếng mở cửa.

Bọn họ trở về rồi!

Lâm Âm vui vẻ chạy ra, nói:
Trần Cảnh Nhiên, cậu ăn...


Lời nói lập tức nghẹn lại trong cổ họng, bởi vì ngoài cửa không chỉ có Trần Cảnh Nhiên mà còn có một cô gái khác.

Cô gái có dáng người mảnh khảnh, mái tóc dài chạm eo lễ phép chào hỏi với Lâm Âm, là một người con gái rất dịu dàng.

Trần Cảnh Nhiên chỉ vào cô gái, nói:
Đây là đàn chị của tôi, Du Nhã Vân. Phó Trình về nhà rồi, hai bọn tôi có vài chuyện cần thảo luận, có gì để lát lại nói.



Ồ.
Lâm Âm xoay người về phòng, lúc đóng cửa cô có nghe thấy Du Nhã Vân nói chuyện với Trần Cảnh Nhiên.


Lần trước bảo cậu đổi cái bình nước này, cậu vẫn chưa đổi à?



Bận quá.


Lâm Âm tựa sát cửa, xem ra đây không phải là lần đầu đàn chị này đến đây.

Cô giận dữ nghĩ, đàn chị? Trần Cảnh Nhiên, rốt cuộc cậu có bao nhiêu đàn chị tốt đây!

Lâm Âm đóng cửa lại, dán lỗ tai lên cửa, cố gắng nghe những âm thanh bên ngoài.

Quan hệ của cô gái này với Trần Cảnh Nhiên rốt cuộc là quan hệ gì?

Sự xuất hiện của Du Nhã Vân khiến Lâm Âm có một cảm xúc phức tạp.

Tự ti?

Lâm Âm biết ngoại hình của mình không tệ, thế nhưng nếu so với Du Nhã Vân thì có cảm giác mình rơi vào vị trí hạ phong. Nếu như cô gái này với Trần Cảnh Nhiên là một cặp thì sao?

Trái tim của Lâm Âm như bị cào mấy phát, cánh tay vô thức đặt lên chốt cửa.


Cạch!
Lâm Âm đẩy cửa bước ra ngoài.

Trần Cảnh Nhiên và Du Nhã Vân cùng lúc ngẩng đầu nhìn cô. Lâm Âm chột dạ, hu hu hu tay chân của cô lại phản ứng nhanh hơn đầu óc rồi, vội vàng biện hộ:
Tôi ra lấy cốc nước.


Tiếp đó, Lâm Âm lật đật chạy đi lấy cốc rồi ngồi xổm trước cây nước nóng lạnh, vừa rót nước vừa nhìn trộm phía Trần Cảnh Nhiên.

Trần Cảnh Nhiên và Du Nhã Vân ngồi ở hai chiếc ghế sofa khác nhau, ở giữa đặt máy tính. Dường như bọn họ không bị Lâm Âm ảnh hưởng mà tiếp tục thảo luận mấy thứ Lâm Âm không hiểu.

Lâm Âm quay đầu về phía cây nước, cô không biết tại sao mình phải đi ra? Tại sao lại làm chuyện ngu ngốc như vậy?

Lấy đầy nước, cô cầm cốc đi về phòng.

Lâm Âm đóng cửa lại rồi dựa lưng lên cánh cửa. Cô bắt đầu tự vấn xem tại sao mình lại có những hành động kỳ quái như vậy, cô đang sợ Trần Cảnh Nhiên bị cướp mất sao?

Lâm Âm uống một ngụm nước, cảm giác lạnh lẽo khiến những nơi nó chảy qua như bị đóng băng lại. Cô lắc mạnh đầu, quyết định không để ý chuyện bên ngoài nữa.

Suy nghĩ nhiều như vậy để làm gì, cô còn đầy game đầy phim chưa chơi chưa xem xong lắm! Hừm!

Đợi đến tối, Lâm Âm đói đến không chịu được nữa đành phải đi ra khỏi phòng.

Trong phòng lúc này chỉ còn lại một mình Trần Cảnh Nhiên, cô hỏi:
Bạn nữ kia đi rồi sao?


Trần Cảnh Nhiên nhìn cô:
Đi từ lâu rồi, cô còn chưa ăn cơm sao?


Lâm Âm kỳ quái hỏi lại:
Tôi còn tưởng cậu muốn mời người ta ăn cơm.


Trần Cảnh Nhiên đóng máy tính xách tay lại, nói:
Chị ấy chỉ tới nói chuyện liên quan đến đề tài nghiên cứu, nói xong là đi.


Thế quái nào cô lại có cảm giác như Trần Cảnh Nhiên đang giải thích với mình nhỉ?

Được rồi, thì coi như đó là một lời giải thích đi, ít nhất... những lời này khiến tâm trạng nặng nề cả một buổi chiều của cô khá hơn một chút.


Có muốn ra ngoài ăn không?
Lâm Âm hỏi.

Lâm Âm nhìn đồng hồ treo tường, đã gần tám giờ rồi.

Trời ạ, đợi một lát nữa là có thể ăn đêm luôn được rồi, chẳng trách cô lại thấy đói bụng như vậy.


Vậy thì đi thôi.
Trần Cảnh Nhiên nhanh chóng thu dọn lại đồ đạc rồi cùng ra ngoài với Lâm Âm.

Hai người tìm tạm một hàng ăn gần nhà để giải quyết bữa tối.

Ăn uống no nê khiến tâm trạng của Lâm Âm trở nên khá hơn, vui vẻ cùng Trần Cảnh Nhiên chậm rãi đi bộ tiêu cơm.

Nhìn quang cảnh đường phố phồn hoa, Lâm Âm đột nhiên nảy ra suy nghĩ:
Chúng ta đi xem phim đi!


Trần Cảnh Nhiên hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn nhanh chóng trả lời lại:
Cô muốn xem phim gì?



Đi xem có những phim gì trước đã!
Lâm Âm biết gần đây có một rạp chiếu phim, cập nhật phim mới khá thường xuyên mà số suất chiếu cũng tương đối nhiều.

Đến rạp phim, Lâm Âm mới phát hiện mình suy nghĩ quá đơn giản.

Hoa Đại có rất nhiều học sinh sinh viên nên ở đây chật ních người.

Cô xem những phim còn suất chiếu và còn chỗ rồi tính toán thời gian.

Cuối cùng chỉ có một bộ phim Mỹ là có thời gian phù hợp, cũng còn chỗ trống, nhưng mà cô không thích mấy phim điện ảnh mang nặng chủ nghĩa anh hùng cá nhân như thế này.

Lâm Âm liếc mắt nhìn Trần Cảnh Nhiên rồi quyết định chọn bộ phim này. Đằng nào cũng có phải cô ra rạp phim là để xem phim đâu (Cười thầm trong lòng).

Đương nhiên Trần Cảnh Nhiên không có ý kiến gì, cậu tỏ ý xem cái gì cũng được.


Muốn ăn không?
Trần Cảnh Nhiên chỉ vào thực đơn, hỏi.

Lâm Âm lắc đầu, cô vừa mới ăn cơm nên bây giờ không muốn ăn bỏng hay uống nước ngọt.

Chờ đến khi phim bắt đầu chiếu, Lâm Âm lại hối hận, sớm biết như này cô đã mang chút đồ ăn vào giết thời gian rồi.

Phải biết rằng không phải tất cả các bộ phim điện ảnh đều có kịch tính...

Đây quả thật là một bộ phim thần kỳ, từ đầu đến cuối chỉ có bắn nhau và bắn nhau.

Nhân vật chính bị một đám người truy đuổi, mười phút sau đổi thành một nhóm người khác truy đuổi nhân vật chính ở một con phố khác. Điểm khác biệt duy nhất chắc là đã đổi xe.

Lâm Âm cố gắng tìm chút nội dung trong những cảnh chiến đấu nhưng thật đáng tiếc, cô thất bại.

Bắn nhau rất kích thích, động tác đánh nhau rất ngầu, thế nhưng cô không cảm thụ nổi. Hiện giờ Lâm Âm đang điên cuồng phỉ nhổ trong âm thầm, đây là cái nội dung quái quỷ gì vậy!

Bộ phim này kéo dài đến tận hơn hai tiếng.

Tích tắc, tích tắc… mỗi phút trôi qua cô lại càng không muốn tiếp tục xem nữa.

Lâm Âm nhìn thoáng qua Trần Cảnh Nhiên thì thấy cậu đang tập trung nhìn màn hình. Việc mở miệng muốn đi ra sớm thật quá vô duyên, nên cô đành đổi một tư thế khác rồi dựa lưng vào ghế.

Bộ phim này quá buồn chán, buồn chán đến mức cô buồn ngủ.

Nghĩ lại thì, cứ ngủ thôi vậy.

Cuối cùng trong tiếng mưa bom bão đạn ào ào, Lâm Âm lăn ra ngủ.

Lâm Âm mở mắt ra đã thấy sóng biển nhào tới trước mặt.

Trong cơn sóng dữ còn kèm theo cả tiếng sấm sét rền vang, một luồng sáng lóe lên xé ngang bầu trời.

Lâm Âm hoang mang nhìn cây đàn mình đang cầm trước mặt, rồi bị mặt biển nhấn chìm.

Lâm Âm chìm vào nước, dần mất đi ý thức.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Trong Mộng.