• 709

Chương 18: Gặp gỡ nơi đáy nước (2)


Anh ta bước đến gần giường, gương mặt mang theo ý cười.

Lâm Âm thấy gương mặt của người này lập tức giật mình hô:
Trần Cảnh Nhiên!


Sao cậu lại ăn mặc như thế này?

Lời này còn chưa kịp hỏi đã bị cô nuốt lại, bởi vì người trước mặt cô tuy mặt mũi rất giống Trần Cảnh Nhiên nhưng lại cho người ta một cảm giác hoàn toàn khác biệt.

Người đàn ông kia mỉm cười, nói:
Không ngờ nương tử đã từng gặp ta?


Lâm Âm lắc đầu, không phải, đây không phải là Trần Cảnh Nhiên!

Tuy mặt mũi rất giống nhau nhưng cảm giác khi cười lên thật sự quá khác biệt.

Nếu đặt ở thời cổ đại thì dựa theo hình tượng Trần Cảnh Nhiên phải là một người thông kim bác cổ, văn nhân học sĩ với tài trí hơn người. Nhưng người trước mặt cô lúc này lại phong lưu phóng khoáng, trông như một kẻ xu nịnh.

Người đàn ông tự giới thiệu:
Tại hạ là Băng Di.


Lâm Âm gật đầu, hiện giờ cô còn chưa rõ tại sao lại xuất hiện một người có dáng vẻ giống hệt Trần Cảnh Nhiên. Trang trí ở nơi này nhìn rất giống thời cổ đại nhưng có thêm vẻ hoa lệ huyền ảo.

Đây nhất định là mơ, thế nhưng Lâm Âm chưa thể nghĩ ngay ra được đây là giấc mơ gì.

Băng Di chỉ vào cái bàn phía bên trái, nói:
Đàn của nương tử ở kia.


Đàn?

Lâm Âm nhìn sang, đó chính là cây đàn cô nhìn thấy lúc bắt đầu giấc mơ.

Nhưng cô hoàn toàn mù tịt về âm nhạc, chỉ có thể mơ hồ cảm thấy đây là một cây đàn… tốt.

Đúng vậy, là đàn tốt! Đừng hỏi cô làm sao mà biết, chỉ là nhìn nó có vẻ rất tốt.

Tên của cô có một chữ Âm, Lâm Âm Linh Âm. Không sai! Khả năng âm nhạc của cô chính là số 0. Không chỉ ngũ âm không được đầy đủ, hát ngang phè phè mà đối với các loại nhạc cụ cô cũng mù tịt.

() Lâm có âm đọc là Lin. Linh (số 0) có âm đọc là Ling. Do hai âm đọc gần giống nhau nên Lâm Âm chơi chữ, Lâm Âm có nghĩa là Linh Âm, Linh Âm là khả năng âm nhạc bằng 0.


À...
Lâm Âm tiếp tục im lặng, càng nói nhiều sẽ càng dễ mắc sai lầm, nhưng cô muốn đối phương lộ thêm chút tin tức nên cuối cùng vẫn đáp lại một chút.

Quả nhiên, Băng Di tiếp lời:
Ta đi qua mạn sông Lạc Hà, nghe được tiếng đàn của nương tử nên sinh lòng mến mộ.
Nói rồi, chắp tay lại:
Ta tự ý phái Phong Long đưa nàng về đây, mong nương tử thứ lỗi.


Lâm Âm chớp chớp mắt, nếu như nàng không hiểu sai thì tức là người này nghe được tiếng đàn của cô rồi yêu thích, sau đó cướp cô về làm vợ.

Cái tên này há mồm ngậm miệng là nương tử này nương tử nọ khiến cô còn tưởng cô là vợ hợp pháp, không ngờ là cường đoạt dân nữ.

Còn cái tên Phong Long kia là tòng phạm của tên Băng Di này.

Có điều, nhìn gương mặt của Băng Di, Lâm Âm thật sự không nỡ lòng trách cứ. Nếu như đây là Trần Cảnh Nhiên thật thì chỉ sợ mỗi ngày cô sẽ đứng ở cạnh bờ sông vung khăn tay gào
Mau đến cướp tôi! Cướp tôi!
mất.


Nương tử có vẻ rất vui, có phải nàng cũng ưng ý ta chăng?
Băng Di cười nói.

Liên quan gì đến ngươi...

Lâm Âm nhanh trí thu lại lời định nói, đánh lảng sang chuyện khác:
Tôi hơi đói bụng.


Băng Di nghe vậy lập tức đi chuẩn bị đồ ăn cho cô, Lâm Âm nhân cơ hội này tra xét tình hình xung quanh.

Woa, san hô đỏ to quá!

Woa, thật nhiều trân châu trắng!

Lâm Âm đưa tay sờ, toàn đồ thật hết. Nếu có thể đem đi bán lấy tiền chắc chắn giàu đến nứt đố đổ vách.

Đột nhiên, Lâm Âm lật qua lật lại bàn tay của mình, mười ngón tay trắng nõn, thon dài, mảnh khảnh. Mỗi một cử động đều nhẹ nhàng như được phủ một tầng lụa mỏng, đến chính bản thân cô cũng say mê đôi bàn tay xinh đẹp này.

Lâm Âm sờ eo, không có tí mỡ thừa nào.

Lâm Âm sờ khuôn mặt, trơn tru mịn màng.

Lâm Âm tìm trong phòng mất một lúc cuối cùng tìm được một cái gương đồng, ít nhất có thể quan sát được đại khái gương mặt của mình bây giờ.

Vẫn là khuôn mặt ấy nhưng dường như đã được trau chuốt cho xinh đẹp hơn rất nhiều, chỉ là cái gương đồng màu vàng hư hư ảo ảo này không thể phân rõ thật giả.

Lâm Âm ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi sững sờ đến ngây người.

Một đám cá con vừa mới nhàn nhã bơi qua, xa xa có thể thấy được đám tảo mọc thành bụi, tôm bơi tung tăng.

Không ngờ căn phòng này lại ở dưới nước, điều này khiến Lâm Âm nhớ tới Đông Hải long cung trong
Tây Du Ký
. Nhưng nhìn Băng Di không giống Long Vương mà, trên đầu anh ta không có sừng, hơn nữa cũng không mang họ Ngao.

Quan trọng là Long Vương mà đẹp trai như thế sao, có lẽ nào là Tiểu Bạch Long?

Lúc Lâm Âm đang chìm vào cõi thần tiên thì Băng Di bưng đồ đi vào. Lâm Âm lập tức tỏ vẻ trầm tĩnh, thế nhưng khi ngước mắt nhìn đồ trong tay Băng Di, cô không thể bình tĩnh được nữa.

Cua khổng lồ!

Tôm hùm khổng lồ!

Vừa nhìn đã biết rất tươi ngon rồi.

Nhưng Lâm Âm vẫn nhớ phải giữ vững hình tượng, không thể vì thế mà lay động được.

Lâm Âm nhìn Băng Di lột vỏ hải sản cho mình rồi đặt trong cái bát ngọc trắng nõn.

Không chịu được nữa rồi!

Cô lập tức ngồi xuống bàn chờ ăn với vẻ mặt sung sướng.

Băng Di thấy vậy liền đẩy nhanh tốc độ, vừa lột vỏ vừa nói:
Chỉ cần nương tử muốn, sơn hào hải vị muốn bao nhiêu cũng có.


Nhìn gương mặt của Băng Di, Lâm Âm có cảm giác chắc chắn là vì bình thường Trần Cảnh Nhiên quá lạnh lùng với cô cho nên trong giấc mơ của cô mới xuất hiện một nhân vật có khuôn mặt y hệt, nhưng thái độ lại hoàn toàn trái ngược như thế này.

Vậy cứ thoải mái mà hưởng thụ thôi!

Ánh mắt cưng chiều của Băng Di khiến Lâm Âm có một loại ảo giác. Nếu như đây thật sự là Trần Cảnh Nhiên thì thật tốt, cô... quả nhiên có ma chướng rồi!

Thật ra nghĩ kĩ thì chính bản thân Lâm Âm cũng không biết mình thích Trần Cảnh Nhiên ở điểm nào.

Có lẽ là vì trong lòng mỗi người con gái đều có một hình mẫu, mà hình mẫu con trai mắt một mí mặc áo sơ mi trắng trong lòng cô lại vừa vặn trùng khớp với Trần Cảnh Nhiên.

Hình tượng thiếu niên như vậy thường xuất hiện trong mộng các thiếu nữ mới lớn.

Lâm Âm nghĩ đến đây thì đột nhiên cảm thấy, hình như cô đã từng gặp người như vậy rồi.

Không biết có phải do quá lâu rồi nên thời gian tự tô đẹp kí ức hay không?

Hình như vài năm trước cô đã từng gặp thoáng qua ở một góc phố nào đó.


Nương tử?
Băng Di đặt cua đã được bóc sạch sẽ trước mặt cô, cắt đứt dòng suy nghĩ của Lâm Âm.

Lâm Âm nhìn phần thịt trắng nõn hấp dẫn trước mặt, vừa ăn vào miệng thịt như tan ra trong miệng, cực kì ngon miệng.

Băng Di thấy cô ăn mãn nguyện như vậy thì mỉm cười một cách cưng chiều.

Lâm Âm vui vẻ ăn đến mức miệng dính toàn dầu mỡ, cảm thấy cuộc sống này thật hạnh phúc. Nếu như đây là mộng thì nhất định là giấc mộng đẹp, phúc lợi quá hời rồi!

Nhưng cô phải phá giải giấc mộng này như thế nào đây, chẳng lẽ ngày ngày phải ngọt ngào với Băng Di sao?

Nếu trốn ra ngoài thì nơi đây là đáy nước đó!

Chẳng lẽ bị giam ở chốn này?

Nghĩ đến đây cô khẽ cau mày.


Thủy phủ đúng là hơi nhỏ hẹp, nương tử yên tâm, ngày mai ta sẽ cho người xây dựng cung điện, kiến tạo vườn cây để nàng được sống thoải mái.
Băng Di nói.

Lâm Âm thấy Băng Di hiểu lầm nhưng lại không biết có nên giải thích hay không.

Băng Di lại cười tủm tỉm, nói:
Nương tử có đồng ý cùng ta đi tuần tra thủy vực không, ngao du chín sông.


Lâm Âm lập tức đồng ý, cô thật sự muốn nhìn xem ở bên ngoài sẽ như thế nào.

Băng Di biến nước thành xe, chở Lâm Âm bắt đầu cuộc hành trình dưới nước.

Lâm Âm ngắm nghía kỳ thú nơi đáy nước, đi nửa ngày vẫn chưa thấy điểm cuối liền cảm khái:
Thật rộng lớn!


Băng Di khẽ cười:
Trên đời không có con sông nào có thể sánh với sông Hoàng Hà.


Hoàng Hà!

Lâm Âm ngẩn ra, sau đó hỏi:
Ngươi là thủy thần?



Đúng vậy, ta chính là thủy thần lớn nhất.
Trong lời nói của Băng Di ẩn chứa cả sự tự hào.

Lâm Âm thầm nghĩ, không đúng, Tứ Hải Long Vương cũng là thủy thần mà. Cô mường tượng lại hình dáng bản đồ rồi nói:
Hoàng Hà chảy về hướng Đông sau đó đổ vào Bắc Hải, nơi đó còn lớn hơn nữa mà.


Kênh hồ sông biển, đương nhiên biển là lớn nhất.

Băng Di nghe thế hơi sững sờ, sau đó cười, nói:
Sau này rảnh rỗi nhất định sẽ tới xem thử.


Tuy Băng Di vẫn mỉm cười nhưng giọng điệu có gì đó không đúng lắm, Lâm Âm nhận ra câu nói của mình hình như đã làm tổn thương lòng tự trọng của anh ta.

Qua nửa ngày tiếp xúc, Lâm Âm biết được Băng Di là người có vẻ ngoài ôn hòa nhưng bên trong lại có chút tự cao tự đại.

Cô nhìn xung quanh, cố gắng tìm cái gì đó để khen. Cô bỗng thấy một cô gái đứng phía xa không ngừng phất tay, liền nói:
Hình như cô gái kia đang chào hỏi ngươi.


Băng Di nghiêng đầu, phất tay lại.

Cô gái kia thấy Băng Di chú ý đến mình liền bơi về phía bọn họ.

Tới gần, Lâm Âm mới phát hiện nửa người dưới của cô gái này là đuôi cá.

Lần đầu tiên trong đời cô thấy một sinh vật nửa người nửa thú như vậy, chắc chắn cô gái này là một con cá thành tinh.

Người cá tới gần xe nước, khẽ lôi kéo tay áo của Băng Di rồi cẩn trọng nhìn Lâm Âm.

Muốn đi nhờ xe sao?

Lâm Âm nhìn người cá, hơi không đành lòng liền nói với Băng Di:
Cho cô ấy đi nhờ một đoạn đi.


Băng Di sửng sốt, sau đó nhẹ nhàng cười:
Được, cho đi nhờ một đoạn.
Sau đó ra hiệu cho người cá lên xe, ngồi xuống bên cạnh Lâm Âm.

Lâm Âm tò mò nhìn đuôi cá của người cá, nhìn rất đẹp, không biết mấy thứ thành tinh này có thể làm cá kho ăn hay không.

Lâm Âm đang miên man nghĩ thì chiếc xe nước lại dừng lại.

Lần này là một con trai ngọc thành tinh đang vác theo cả bộ vỏ trai bám vào thành xe. Đôi mắt long lanh nhìn chăm chằm Lâm Âm, đáng thương đến mức không nói được thành lời.

Lâm Âm nhìn người cá rồi lại nhìn người ngọc trai, đằng nào cũng là đi nhờ, một hay hai thì cũng thế cả.

Tất nhiên Băng Di không có ý kiến, vì thế yêu quái muốn đi nhờ xe ngày càng nhiều.

Bị đủ các loại yêu quái hình thù kỳ dị chèn ép, Lâm Âm đột nhiên thấy hơi nghi hoặc, tại sao tất cả đều là giới tính nữ thế nhỉ?

Đi một vòng lớn cuối cùng lại quay lại thủy phủ để nghỉ ngơi.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Trong Mộng.