• 709

Chương 20: Gặp gỡ nơi đáy nước (4)


Phó Trình chỉ vào một tòa nhà, nói:
Căng tin của công ty kia ngon lắm, nhất là là món gà phi lê.


Lâm Âm nhìn theo hướng tay của cậu ta thì thấy đó là một công ty phần mềm khá nổi tiếng.

Thế nhưng, gà phi lê...

Phó Trình lại chỉ vào một công ty khác, nói:
Trà chiều của bên đó không tệ, nhất là bánh quy bên đó làm, chẹp chẹp chẹp...


Đó là một công ty game...

Lâm Âm thật lòng muốn nói đây là trung tâm khoa học kỹ thuật chứ không phải phố hàng ăn nhé. Mà đừng nói ở đó ăn ngon thế nào, chúng ta có thể tới ăn thử mà.

Kết quả…

Chỉ chốc lát sau, bọn họ đi vào công ty có trà chiều ngon.

Lâm Âm nhìn sàn nhà sáng bóng, trong lòng cố gắng không nghĩ về mùi vị của món bánh quy mà Phó Trình nhắc tới. Đều tại cậu ta cả, rõ ràng cô vừa mới ăn sáng xong nhưng toàn bộ tâm tư lúc này đều chỉ nghĩ đến ăn.

Trần Cảnh Nhiên đang làm việc với lễ tân, Lâm Âm đứng sau nhìn bóng lưng cậu.

Hôm nay tới đây để làm việc nên Trần Cảnh Nhiên ăn mặc khá tử tế, dáng người nhìn từ phía sau vừa cao lại vừa thẳng.

Hoàn hảo đến từng milimet.

Sự chú ý của Lâm Âm chuyển từ đồ ăn sang sắc đẹp.

Woa, chân dài thật!

Lâm Âm âm thầm nuốt nước bọt, đứa nhỏ này
ngon
quá đi mất! Cô đưa tay vuốt tóc hòng che đi tình trạng háo sắc của mình lúc này.

Ừm, dù sao cũng đã thành niên rồi, không được tính là phạm tội.

Lâm Âm nghĩ vậy, sau đó lại tiếp tục nhìn bóng lưng kia thêm mấy lần.

Không ngờ đúng lúc ấy Trần Cảnh Nhiên quay lại đối mắt với cô. Lâm Âm không thể làm gì khác hơn là giả vờ tỏ vẻ mình đang nhìn đồ bài trí trong công ty.

Lúc trao đổi với lễ tân, Trần Cảnh Nhiên đã cảm thấy phía sau nóng hừng hực, quay đầu lại thấy ai đó giấu đầu hở đuôi thì khẽ mím môi nhịn cười, rồi giả bộ nghiêm trang nói:
Đi thôi.


Đây là lần đầu tiên Lâm Âm đi vào một công ty, tò mò ngắm nhìn khắp nơi.

Một cô gái dẫn bọn họ đi tới phòng họp, trong phòng có một người đàn ông trung niên đợi sẵn, cười với bọn họ rồi bước lên bắt tay.

Trần Cảnh Nhiên giới thiệu:
Đây là ngài Tô, là CEO của công ty.


CEO? Lâm Âm cảm thấy chân mình như nhũn ra.

Lúc ngài Tô giơ bắt tay với mình, mặt Lâm Âm khá căng thẳng.

CEO đấy, chức vụ thường thấy của các nhân vật nam chính trong tiếu thuyết ngôn tình, cái gì mà nửa phút đã kiếm mấy chục triệu, chỉ cần không hài lòng sẽ khiến công ty của đối thủ phá sản trong nháy mắt...

Nhìn bộ dạng như đã quen của Phó Trình, lại thêm biểu cảm bình tĩnh của Trần Cảnh Nhiên, Lâm Âm có cảm giác mình như kém hai người vài tuổi. À không, chắc chắn là do hai người này già đời sớm.

Mọi người ngồi xuống bắt đầu bàn bạc về công việc, từ từ xóa đi cảm giác khẩn trương của Lâm Âm.

Trần Cảnh Nhiên, Phó Trình cùng với ngài Tô nói đủ loại từ ngữ chuyên ngành. Lúc trước cô có nghe Phó Trình và Trần Cảnh Nhiên nói chuyện nên có nhớ vài thuật ngữ thường xuất hiện. Thế nhưng cô hoàn toàn không phân biệt được C và C++ khác nhau ở chỗ nào, đối với cô chúng đều là thiên thư cả.

Lâm Âm yên lặng cúi đầu nhìn tài liệu, ngoan ngoan làm một vật trang trí!

Không ngờ phần tài liệu này lại có vẻ thú vị, tuy cô không hiểu nhiều về phần mềm nhưng vẫn có thể thông qua tài liệu này nhìn ra một vài điểm đặc biệt.

Ví dụ như sức cạnh tranh của sản phẩm, nhu cầu thị trường, các trò chơi cùng thể loại... Nói tóm lại, phần tài liệu này là để cho người không chuyên nghiệp xem.

Trần Cảnh Nhiên nói:
Cô tới trình bày một chút về giao diện thiết kế đi.


Giao diện là do cô làm nên cô có thể nói rất lưu loát.

Sau khi nói xong, Lâm Âm thấy Trần Cảnh Nhiên cho mình một dấu tay
Like
.

Cô che mặt lại, được khen rồi kìa, ngượng quá!

Một lát sau, ngài Tô đứng dậy bắt tay với Trần Cảnh Nhiên, nói:
Hợp tác vui vẻ.


Cứ thế xong một cuộc gặp gỡ. Lúc rời khỏi công ty, Lâm Âm quay sang hỏi Phó Trình:
Thế này là bàn xong hợp tác rồi hả?


Phó Trình nói:
Lúc trước đã trao đổi kha khá rồi, lần này tới là để chốt lại thôi. Trình bày rõ mấy chỗ chưa giải thích rõ ràng là xong rồi.


Bọn họ chỉ phụ trách giai đoạn nghiên cứu ban đầu, còn phần phát triển sau này vẫn cần tới một công ty giải quyết.

Lâm Âm cũng biết cái công ty này ưng ý chỉ là phần mềm cốt lõi, còn về phần giao diện do cô thiết kế chỉ có tác dụng gối gấm thêm hoa. Chờ sau khi công ty nhận lấy sản phẩm sẽ làm lại cái khác.

Cô nhìn rừng cây bên cạnh, thế này là thuận lợi lấy được một
lọ tương
sao? Lại còn là lọ tương thật lớn nữa, tiếc là không được ăn món bánh quy thơm ngon kia.

Trần Cảnh Nhiên đang quay đầu xe, nhìn thấy bộ dạng tủi hờn của Lâm Âm thì cười nói:
Trưa nay ăn tiệc lớn.


Lâm Âm nghe xong liền vui vẻ, chờ đến khi ngồi vững mới ngạc nhiên nhìn Trần Cảnh Nhiên.

Vừa rồi có phải là cậu đang dỗ cô không?



Để chúc mừng dự án của bọn họ thành công, bữa trưa hôm nay vô cùng thịnh soạn, Lâm Âm ăn no xong liền buồn ngủ, cả một đoạn đường cứ ngáp ngắn ngáp dài.

Phó Trình cười, bảo cô giống như con heo chỉ biết ăn rồi ngủ. Lâm Âm buồn ngủ díu mắt. không còn sức phản bác nữa, thôi được rồi, muốn nói gì thì nói, bây giờ cô chỉ muốn ngủ.

Sau khi về đến nhà, Lâm Âm lập tức lăn lên giường.


Nương tử.


Lâm Âm nghe vậy lập tức mở mắt ra, Băng Di đang đứng trước giường nhìn cô.

Quả nhiên, cô ngủ là sẽ lại đi vào cảnh trong mộng.

May mà đây không phải là lần đầu tiên cho nên biểu cảm của Lâm Âm không hề bỡ ngỡ, cô giả vờ như vừa mới tỉnh ngủ, hỏi:
Hôm nay có chuyện gì à?


Băng Di nói:
Hôm qua ta thấy nương tử rất hứng thú với chuyện đi tuần tra, cho nên muốn hỏi nàng có muốn cùng ta đi tuần tra hay không?'

Đi tuần tra.

Lâm Âm nhìn Băng Di từ trên xuống dưới, quả thật là một
túi da
đẹp trai. Nếu cô không điều tra rõ còn tưởng rằng đó chỉ là yêu quái muốn đi nhờ xe, không ngờ hóa ra tất cả đều là nợ đào hoa khắp nơi khắp chốn của anh ta.

() Ý nói chỉ có vẻ ngoài đẹp đẽ


Không đi.
Nhìn gương mặt đó rồi lại nhớ đến hành vi của anh ta, Lâm Âm cảm thấy hơi tức giận.

Thế nhưng vừa nói dứt lời, Lâm Âm lại cảm thấy mình nói hơi nặng lời, cho nên uyển chuyển nói:
Hôm nay ta không được khỏe.


Băng Di vừa nghe thấy Lâm Âm khó chịu lập tức tiến lại gần quan sát cô:
Nương tử khó chịu ở chỗ nào, ta...


Lâm Âm sợ Băng Di am hiểu y thuật hoặc là lấy thuốc gì đó cho mình ăn thì xong đời, bèn vội vàng bổ sung:
Chỉ là cảm thấy hơi mệt mỏi, ngủ một giấc là được rồi.


Băng Di thấy thế chỉ nói vài câu quan tâm rồi đi ra ngoài tuần tra.

Lâm Âm chờ một lát rồi nhỏm dậy dỏng tai nghe ngóng, xác định Băng Di chắc chắn đã đi rồi mới nhanh nhẹn đứng dậy.

Cô dự định thừa dịp Băng Di đi tuần tra thủy vực sẽ đi dò xét tình huống xung quanh.

Hôm qua cô đã xác định được mình có thể hô hấp dưới nước không khác gì trên mặt đất nên mới có suy nghĩ lớn gan này.

Thủy phủ nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Không bao lâu sau, cô đã nắm hết kết cấu thủy phủ này, nhìn qua cũng chỉ có vườn hoa là hơi lớn.

Lâm Âm ngồi xổm ở vườn hoa trêu ốc nước ngọt, chọc một cái nó lại thụt về, chơi say mê.

Ở nơi đáy nước chỉ cần ngẩng đầu là thấy bầy cả nhỏ bơi lội ngang qua, thậm chí còn bơi vòng vòng xung quanh cô.

Trong vườn hoa có một cái đình nhỏ, cô phát hiện trên chiếc bàn đặt trong đình có một bầu rượu cùng mấy cái chén nhỏ.

Lâm Âm tò mò đi tới ngửi thử.


Thơm quá à!


Mùi rượu giống như mùi hoa quế, nồng nàn say lòng người.

Lâm Âm ngửi một chút đã cảm thấy cả người như bay lên. Cô ngồi xuống ghế, quyết định nghỉ ngơi một chút.

Trong lúc hơi mơ màng ngủ, Lâm Âm trông thấy một bóng đen đang chậm rãi tiến tới ngoài đình. Cô rướn cổ lên, cố gắng mở mắt ra nhìn.

Đó là một người!

Lâm Âm mở to mắt, chắc đây không phải thi thể chết đuối đấy chứ?


Thi thể
kia đưa tay lên rồi lại hạ xuống, xem ra vẫn còn sống.


Này, đằng ấy vẫn ổn chứ?
Lâm Âm cẩn thận hỏi.

Không có câu trả lời, nhưng
thi thể
lại hơi giật giật bày tỏ mình vẫn còn sống. Lúc này Lâm Âm mới dám tiến lên xem thử.

Cô đưa tay vén mái tóc đang che mặt người đó lên, nhìn rõ gương mặt này.

Băng Di?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Trong Mộng.