Chương 21: Gặp gỡ nơi đáy nước (5)
-
Người Trong Mộng
- Niên Thập Bát
- 2004 chữ
- 2022-02-04 05:42:29
Lâm Âm phát hiện trên lưng người này còn đeo một bao đựng tên, trong lòng đại khái đã có đáp án đây là ai rồi.
Người nọ 8kêu lên một tiếng đau đớn rồi mở mắt ra, khi nhìn thấy Lâm Âm thì hơi bối rối.
À đúng rồi, lấy thuốc!
Lâm Âm nhanh chóng lấy thuốc ra rồi đưa cho Hậu Nghệ. Thế nhưng hắn không nhận, Lâm Âm khó hiểu nhìn hắn.
Trần Cảnh Nhiên:
Hình như chị cậu ấy tìm cậu ấy có việc.
Chị cậu ấy...
Người nọ do dự một chút rồi yếu ớt nói:
Nghệ.
Quả nhiên...
Lâm Âm không khỏi nhớ đến Hậu Nghệ cùng Băng Di trong mơ, lại nhìn gương mặt của Trần Cảnh Nhiên, cô bỗng hơi hoảng hốt.
Sao thế? Mỏi tay rồi à?
Trần Cảnh Nhiên hỏi.
Hậu Nghệ thấy Lâm Âm đã tỉnh liền dừng lại, thả Lâm Âm xuống.
Lâm Âm đặt chân lên mặt đất mới cảm thấy thoải mái hơn được một chút. Thế nhưng khi cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy con sóng cao đến tận trời thì cảm giác thoải mái vừa rồi cũng bay sạch.
Cô lui về sau nhìn thoáng qua, lập tức sững sờ đến ngây người.
Có thể trông thấy một bóng người mơ hồ in trên cửa kính phòng tắm. Lâm Âm ngậm bàn chải đánh răng trong miệng, mắt dán chặt vào cửa kính kia mà tâm hồn bắt đầu bay cao và bay xa.
Không ngờ lại rắn chắc như vậy, có vẻ như là rất thường xuyên rèn luyện, không biết bụng có tám múi với đường nhân ngư hay không ta?
Ôi... Sờ thích quá đi, cô đang định làm gì ấy nhỉ?
Trần Cảnh Nhiên nói:
Cổ của tôi hơi đau, cô giúp tôi mát xa một chút.
Hả? Hả? Hả?
Lâm Âm học giọng điệu lúc trước của Trần Cảnh Nhiên, nói:
Ừ, cũng được đấy, nhẹ một chút, nhẹ một chút.
Lâm Âm đang ngoan ngoãn đấm bóp thì bỗng có cảm giác mình như một nha hoàn bé nhỏ thời cổ đại đang hầu hạ đại thiếu gia nhà mình.
Vị đại thiếu gia này còn rất lắm chuyện, lúc thì kêu mạnh lúc thì kêu nhẹ, lúc thì bảo không đúng chỗ. Ấy vậy mà cô lại hoàn toàn không có một chút suy nghĩ phản kháng nào, chắc chắn là cô trúng độc rồi!
Lâm Âm kéo Hậu Nghệ tới một vị trí an toàn, lúc trước cô đã thăm dò hết toàn bộ thủy phủ này và phát hiện ra một ngọn núi giả có thể giấu được người. Thủy phủ này không lớn mà chỗ núi giả này chính là nơi người hầu không được phép tới.
May mắn Hậu Nghệ vẫn có thể miễn cưỡng cử động được, bằng không cô nào có thể vác được một người to con như thế.
Rèm cửa sổ nhuộm màu hoàng hôn nhẹ nhàng theo gió đung đưa. Trong căn phòng mờ tối đang cất giấu nụ cười của một cậu thiếu niên.
Lâm Âm hít sâu một hơi, sao cô lại dễ dàng nhộn nhạo như thế chứ? Cô nghĩ Trần Cảnh Nhiên hoàn toàn không biết những gì cậu làm với cô có lực sát thương lớn đến như vậy. Người ta chỉ đang làm một hành động cực kì bình thường thôi, cô không nên nghĩ linh tinh như thế.
Rốt cuộc nhiệm vụ của nha hoàn nhỏ cũng xong, Trần Cảnh Nhiên vặn vặn cổ rồi vỗ
bộp, bộp
lên ghế sofa:
Cô ngồi đi.
Lâm Âm ngồi xuống, nhìn mái tóc của Trần Cảnh Nhiên một cách ngưỡng mộ, con trai để tóc ngắn thích thật, chốc lát là khô còn chẳng cần dùng đến máy sấy. Nghĩ đến tóc của mình lại muốn khóc.
Lâm Âm an ủi,
Ta sẽ không làm ngươi bị 3thương. Ngươi có thể nói cho ta biết tên của ngươi không?
Lâm Âm muốn xác minh suy đoán của mình một cách nhanh chóng.9
Trần Cảnh Nhiên xoay người cô lại, đặt tay lên vai của cô.
Lâm Âm cảm nhận được nhiệt độ ấm áp của bàn tay truyền đến liền vội vàng nói:
Cậu... cậu muốn làm gì?
Lần gặp Hậu Nghệ tiếp theo đã là ngày hôm sau.
Lúc vào giấc mơ Lâm Âm có cảm giác vô cùng buồn nôn. Sau đó cô phát hiện mình bị Hậu Nghệ vác trên vai như vác một bao đồ, không ngờ cái người này vác theo cô mà vẫn có thể chạy nhanh như không hề mang theo cái gì vậy.
Thủy quân dừng lại trước mặt họ, Băng Di từ trên cao nhìn xuống. Vẻ mặt hắn không hề vui vẻ khi dồn được con mồi vào đường cùng, mà chỉ có sự phẫn bộ và bi thương.
Trả lại nàng ấy cho ta!
Lâm Âm đi một vòng trong phòng khách mà không thấy ai. Kỳ lạ! Cô đi xem hai căn phòng khác, cửa phòng Phó Trình đang đóng nhưng cửa phòng Trần Cảnh Nhiên thì lại mở.
Lâm Âm đi vào nhà vệ sinh, dự định đánh răng rồi ăn chút gì đó. Thế nhưng cô vừa mới bóp kem đánh răng ra thì lại nghe thấy tiếng nước chảy.
Lâm Âm vừa che miệng ngáp vừa bước ra khỏi phòng. Cô ngủ lâu quá, lúc tỉnh lại đã là chạng vạng tối, kéo rèm cửa sổ trong phòng ngủ ra thì cảm nhận được bầu không khí chiều muộn.
Chủ yếu là cái bụng no căng lúc trưa của cô lúc này lại cảm thấy đói rồi.
Căn nhà này có hai phòng vệ sinh, một trong phòng ngủ chính, còn lại là dùng chung. Từ sau khi Lâm Âm chuyển vào thì hai người kia chủ yếu dùng phòng vệ sinh trong phòng ngủ chính, còn cái nhà vệ sinh này là của Lâm Âm độc chiếm, cho nên cô hoàn toàn không ngờ sẽ đụng mặt Trần Cảnh Nhiên ở đây.
Lâm Âm cố gắng đánh răng thật nhanh, tính trước khi Trần Cảnh Nhiên ra mình phải chuồn trước. Nhưng cô vừa mới nhổ miếng nước xúc miệng cuối cùng thì Trần Cảnh Nhiên cũng đi ra khỏi phòng tắm, một tay đang xoa mái tóc ướt còn một tay cầm quần áo.
Phó Gia...
Có việc...
Có qua có lại.
Trần Cảnh Nhiên nhẹ nhàng nắm lấy bả vai cô, sau đó bất ngờ kề sát bên tai cô, nói:
Lực như thế này được không?
Đại não của Lâm Âm lúc này đã không hoạt động được nữa rồi, hơi thở gần như vậy, gần như vậy!
Ụa!!!
Lâm Âm nôn khan một tiếng.
Tư thế này thật sự không hề thoải mái một chút nào.
Cô hỏi:
Sao cổ của cậu lại đau?
Chắc là bị sái cổ rồi.
Trần Cảnh Nhiên trả lời, sau đó tiếp tục sai bảo,
Mạnh hơn một chút, đúng thế, đúng thế.
Khụ khụ.
Hậu Nghệ ho hai tiếng, nói:
Ta bị thương rất nặng, chỉ có thể làm phiền cô nương.
Đã làm người tốt thì phải làm đến cùng, cô đưa tay vào trong áo Hậu Nghệ lấy thuốc nhưng không dám nhìn gương mặt đó, chỉ có thể nhắm chặt mắt lại, sờ tới sờ lui trong lồng ngực hắn.
Lâm Âm nhìn theo tay hắn, thuốc ở bên trong áo hắn.
Gương mặt cô lập tức đỏ bừng, cái này...
Lâm Âm cởi áo Hậu Nghệ ra, vốn cô còn có chút ngượng ngùng nhưng khi nhìn thấy vết thương ấy thì không khỏi hít ngược vào một hơi.
Tuy Lâm Âm đoán vết thương là do vũ khí tạo thành nhưng khi nhìn thấy tận mắt lại là một chuyện khác. Cô cố nén xuống cảm giác muốn ngất đi khi nhìn thấy máu, đổ rượu lên miệng vết thương.
Chẳng phải cô đang giấu Hậu Nghệ sau hòn núi giả rồi rời khỏi giấc mơ sao? Giống như những lần trước thì giấc mơ hẳn nên bắt đầu từ lúc cô bôi thuốc cho Hậu Nghệ mới đúng.
Vậy đoạn kí ức bị đánh mất chính là quá trình cô với Hậu Nghệ chọc giận Băng Di như thế nào hay sao? Căn cứ theo tính tình của Băng Di thông qua sự tiếp xúc ngắn ngủi gần đây thì chắc chắn bọn họ đã làm gì đó khiến Băng Di mất mặt, nên anh ta mới có phản ứng dữ dội như thế này. Băng Di không có bệnh gì lớn, chỉ là thích sĩ diện mà thôi.
Hậu Nghệ bất đắc dĩ nói:
Cô nương thấy ta thế này, ta có thể tự bôi thuốc được sao?
À, cũng đúng.
Lâm Âm lấy lại tỉnh táo, hỏi:
Không có, không có, Phó Trình đâu rồi?
Nếu như là bình thường, Phó Trình nghe tiếng cô chắc chắn sẽ đi ra ngoài xem tình hình.
Lâm Âm nhìn gương mặt giống Băng Di như đ6úc, cũng là gương mặt giống y hệt Trần Cảnh Nhiên. Cô thật sự bái phục giấc mơ này rồi, chẳng lẽ cô trúng một loại độc tên là T5rần Cảnh Nhiên nên tất cả những người trong giấc mơ đều giống Trần Cảnh Nhiên sao?
Lâm Âm thở dài một tiếng rồi nói:
Ngươi yên tâm, ta sẽ cứu ngươi.
Dù sao chỉ cần có gương mặt này là cô đã không thể khoanh tay đứng nhìn được rồi.
Ôi...
Lâm Âm âm thầm cảm nhận được sự ấm áp của tình bạn.
Cô vẫy vẫy tay, tay của cô mỏi quá.
Tiểu Âm?
Trần Cảnh Nhiên nhẹ giọng gọi một tiếng, âm thanh trầm thấp mang theo sự hấp dẫn mê người.
Cô... cô vừa nghe thấy cái gì!
Cậu thấy Lâm Âm liền khựng lại.
Lâm Âm phất phất bàn chải đánh răng trong tay:
Sớm...
Cô cười khan hai tiếng rồi đỏ bừng cả mặt.
Đợi đến khi Lâm Âm lấy lại được phản ứng thì bản thân đã đang ở phòng khách bóp vai cho Trần Cảnh Nhiên rồi.
Trần Cảnh Nhiên dựa người vào sofa, híp mắt hưởng thụ.
Cô mở nắp, nói:
Miệng vết thương cần phải khử trùng, giờ không còn cách nào khác, chỉ có bình rượu này thôi.
Hậu Nghệ khẽ cử động ngón tay:
Trên người ta có thuốc.
Chuyện này là sao?
Lâm Âm cố gắng ngẩng đầu lên nhìn về phía sau, thấy Băng Di với gương mặt dữ tợn đang cưỡi xe nước đuổi theo bọn họ.
Sau khi sắp xếp cho Hậu Nghệ xong, Lâm Âm nói:
Trước hết ngươi ở đây dưỡng thương, nhưng mà thuốc thì ta không cách nào tìm cho ngươi được, cùng lắm chỉ có thể lấy cho ngươi một bình rượu thôi.
Nói rồi, cô chạy tới cái đình trong vườn hoa lấy một bình rượu tới.
Thình thịch thình thịch… trái tim của cô như muốn phá lồng ngực bay ra ngoài.
Trần Cảnh Nhiên gọi cô là Tiểu Âm, a a a a a, cô muốn tự bốc cháy luôn rồi!
Vì sao Băng Di lại đuổi theo cô và Hậu Nghệ?
Lâm Âm cảm thấy mình vào hơi nhanh rồi, cô hoàn toàn không biết nguyên nhân dẫn đến tình cảnh này là gì.
?
Hậu Nghệ thấy Lâm Âm đột nhiên ngã vào lòng mình động đến vết thương thì chỉ muốn cố gắng bình tĩnh hết sức có thể.
Mùi rượu tràn ngập trong không khí. Lâm Âm ngửi được mùi rượu rồi có cảm giác đầu mình càng ngày càng nặng, cô loạng choạng đổ thuốc trị thương xuống.
Đợi đến khi giúp Hậu Nghệ bôi thuốc xong, Lâm Âm liền ngoẹo đầu, ngã xuống.
Lần đầu tiên Lâm Âm thấy biểu cảm kinh khủng như vậy xuất hiện trên gương mặt này, cô không biết có chuyện gì xảy ra mà gương mặt ấy lại bi thương tới như vậy.
Hậu Nghệ rút cung, kéo căng dây cung hướng về phía Băng Di:
Không bao giờ.
Sau đó là một tiếng
vút
xé gió vang lên, một mũi tên nhọn lao thẳng về phía Băng Di.
Băng Di kêu rên một tiếng rồi bụm mặt, máu tươi trào ra khiến bộ đồ trắng tinh nhuộm thành một màu đỏ chói mắt.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.