• 709

Chương 22: Đi chơi


Lâm Âm ngồi dậy, bật di động lên nghiêm túc tìm kiếm thông tin về ba người Hậu Nghệ, Băng Di và Mật Phi.


Đế giáng Di Ng8hệ (Trời sinh Di Nghệ)
Lâm Âm lập tức cảm nhận được nhiệt độ ấm áp truyền đến. Cô ngẩng đầu lên, chỉ có thể thấy cái gáy của Trần Cảnh Nhiên, không biết lúc này khuôn mặt cậu đang có biểu cảm gì.
Trần Cảnh Nhiên phối hợp tốc độ đi đường của Lâm Âm nên hai người có thể đi một trước một sau một cách thuận lợi.
Không biết Trần Cảnh Nhiên ngồi bên cạnh cô từ lúc nào, Lâm Âm cọ cọ đầu lên bả vai cậu rồi nói:
Không muốn.
Cô còn muốn ngủ tiếp thêm một lúc nữa, chỉ một chút là được rồi.

Mau dậy đi.
Trần Cảnh Nhiên xem tin nhắn gửi đến trên điện thoại, hai chị em Phó Gia đã leo lên đến đỉnh núi rồi.
Lâm Âm cúi đầu cười xin lỗi, đều do cô mà ra cả.
Phó Gia chỉ thuận miệng nói hai câu mà thôi, sau đó liền hưng phấn lôi kéo Lâm Âm, nói:
Mau đến đây mà xem, ở đây có thể nhìn được toàn bộ thành phố Hoa Hải đấy!

Lâm Âm ngửa đầu nhìn con đường nhỏ trước mặt, cầu xin Trần Cảnh Nhiên:
Tôi có thể không leo được nữa không?


Không được.
Trần Cảnh Nhiên nhét tay trong túi áo, bộ dạng cực kì ung dung thoải mái.
Phó Gia khui mấy chai bia đặt xuống bàn, sau đó lấy một bộ bài ra rồi cười híp mắt, nói:
Trò đơn giản nhất đi, nói thật.

Phó Gia chọn ra bốn lá, ba lá bài thường và một lá đầu người.
Trong thần thoại đã giả9i thích tất cả.
Lâm Âm ngồi trong bóng đêm lặng lẽ suy nghĩ, cố gắng đoán xem mình đã bỏ qua điều gì. Dựa theo những gì6 thần thoại viết thì chắc hẳn Mật Phi với Hậu Nghệ nảy sinh tình cảm nhưng lại bị Băng Di phát hiện. Thế nhưng nếu đổi lại là c5ô, cô vốn chẳng quan tâm đến việc Băng Di có bao nhiêu bà vợ lại càng không thể sinh tình với Hậu Nghệ. Thế nên vì lí do gì cô lại đồng ý bỏ trốn với Hậu Nghệ, vì sao Băng Di lại tin tưởng tư tình của bọn họ trong lúc đó? Lâm Âm thật sự không nghĩ ra.
Cách nghiệt Hạ dân (Trừ hại cho dân)
Hồ xạ phu Hà Bá (Cớ sao bắn mù mắt Hà Bá)
Hai người họ sóng vai đi lên đỉnh núi, Phó Gia cùng với Phó Trình đang ngồi nói chuyện với nhau trong đình hóng gió.
Hai chị em vừa thấy bọn họ thì lập tức đứng lên, Phó Gia phất tay với Lâm Âm:
Sao hai người chậm thế, bọn mình chờ hai người lâu ơi là lâu!

Phó Trình liền nói:
Các chị đừng làm khó anh ấy nữa, xưa nay anh ấy không hát.


Ù.
Phó Gia liếc mắt nhìn Trần Cảnh Nhiên, nói:
Chắc là hát tệ quá, sợ chúng tôi chê chứ gì?

Người đầu tiên dính chiêu là Phó Trình, Phó Gia biết quá rõ chuyện của em nhà mình còn hơn cả chính bản thân cậu ta nên cuối cùng cô nàng dứt khoát cho em trai uống hai chai bia.
Ba lần liên tục đều là Phó Trình uống, uống nhiều như thế kể cả không say cũng không uống nổi nữa. Phó Trình sờ bụng, hi vọng không đến lượt mình nữa.
Lâm Âm nhìn Trần Cảnh Nhiên, không ngờ hai bọn họ lại có điểm chung, mặc dù điểm chung này không đáng được tuyên dương cho lắm.
Phó Gia cười ha hả, sau đó nhấn chuông gọi phục vụ tới thêm bia, cô nàng nói:
Mọi người cùng chơi trò chơi nào.

Trần Cảnh Nhiên buông tay cô ra, ho nhẹ hai tiếng, nói:
Chắc là bọn họ đang chờ chúng ta trên đỉnh núi.

Giây phút hai cánh tay buông ra, Lâm Âm loáng thoáng cảm thấy có chút mất mát. Cô nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trần Cảnh Nhiên, khẽ gật đầu.
Phó Gia chăm chăm nhìn bài, mục tiêu của cô nàng là Trần Cảnh Nhiên. Giữa chừng có đến lượt Lâm Âm với Phó Gia mấy lần những cũng chỉ qua loa cho xong.
Chờ đến lượt thứ sáu.
Hôm nay là cuối tuần, mọi người muốn nâng cao sức khỏe nên hẹn nhau đi leo núi. Hai chị em Phó Gia và Phó Trình vừa đến chân núi đã nổi tính ganh đua, chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu. Còn cô thì dở sống dở chết lôi kéo Trần Cảnh Nhiên với vẻ mặt ai oán. Cô không ngờ sau khi tỉnh dậy mình lại không thể ngủ lại được, nếu như biết trước thì cô đã không đồng ý đi leo núi ngày hôm nay.

Hay là chúng ta không leo nữa mà xuống chân núi chờ bọn họ đi?
Lâm Âm nháy mắt mấy cái với Trần Cảnh Nhiên.
Tôi...
Đột nhiên sức chiến đấu của Lâm Âm được tăng thêm mấy cấp bậc, dứt khoát đặt mông ngồi trên bậc thang, chôn đầu xuống, nói:
Tôi muốn nghỉ ngơi một lát.

Trần Cảnh Nhiên vốn sợ Lâm Âm hậu đậu nên đứng phía sau để phòng cô đứng không vững lại té ngã. Thế nhưng khi nghe cô nói như vậy thì chỉ có thể đi lên phía trước.
Cậu không biết Lâm Âm muốn làm gì thì đột nhiên có cảm giác vạt áo của mình bị níu lấy.
Trần Cảnh Nhiên khoát tay tỏ ý mình sẽ không hát. Phó Gia đưa tới một cái micro rồi hất đầu tỏ ý mời.
Lâm Âm thấy vậy cũng nhìn một cách trông mong.
Phó Gia vừa hát vừa quay đầu nhìn lại, thấy hai người nào đó đang không tập trung liền hỏi:
Sao hai người không hát?

Phó Trình thì thôi, nhưng cô nàng còn chưa được nghe Trần Cảnh Nhiên hát bao giờ.

Quẩy lên!
Phó Gia vung tay bày tỏ sự đồng ý.
Lâm Âm:
Mình muốn đến quán karaoke hát.
Da mặt cô không đủ dày để đứng dậy rống về phía chân núi.
Sao cái người này vẫn ung dung thoải mái như thế?
Cô lại nhìn cái chân dài kia với cái chân ngắn ngủn của mình, tức giận nói:
Cậu đi lên trước đi!

Một bàn tay lớn đặt lên đầu cô xoay đầu cô lại, ép cô nhìn về phía đỉnh núi.

Cố gắng lên!
Trần Cảnh Nhiên nói rồi gật đầu cổ vũ với Lâm Âm.
Lâm Âm gật đầu, chỉ vào bên khác nói:
Đó là trường mình, có thấy cái sân hình cầu kia không, đấy là sân vận động của trường mình đấy!

Hai người nói qua nói lại, kể tất cả những công trình kiến trúc của thành phố Hoa Hải ra một lượt.
Mãi đến bình minh cô vẫn không nghĩ ra được kết quả.
Do tỉnh giấc nửa đêm khiến ban ngày cô leo núi mà cả người cứ ngẩn ngơ. Mặc dù cô rất buồn ngủ nhưng không có cách nào nằm xuống được, chỉ có thể cố nén trong lòng.
Phó Gia cầm lá đầu người, nói:
Ai bốc được lá bài này thì phải chọn nói thật hoặc mạo hiểm.

Phổ biến xong luật chơi, cô nàng bắt đầu xáo bốn lá bài.
Trần Cảnh Nhiên ho khan hai tiếng, tự biết là nếu mình không khai báo thì Phó Gia sẽ không bỏ qua cho, cuối cùng chỉ vào Lâm Âm nói:
Từa tựa cô ấy.

Lâm Âm nằm im cũng trúng đạn, cô bày tỏ mình rất vô tội. Nếu nói từa tựa như cô thì tức là Trần Cảnh Nhiên cũng là một người ngũ âm không được đầy đủ, cất tiếng hát có thể dọa người ta chạy mất dép.

Đi thôi!
Phó Gia đồng ý.
Đằng nào hôm nay cũng không bận rộn gì nên mọi người vui vẻ chơi đùa một chuyến. Bốn người đi tới quán karaoke, Lâm Âm được ôm micro như ý muốn rồi bắt đầu hát nguyên một tràng.
Đứng trên đỉnh núi, Lâm Âm có thể thấy toàn bộ phong cảnh của thành phố này, thành phố này được xây dựa núi, có suối chảy vòng quanh, sự kết hợp giữa đô thị và tự nhiên rất hài hòa.
Phó Gia chỉ vào một chỗ, nói:
Đó là Hoa Đại đấy, có thấy cái hồ kia không?


Nào, rút đi nào, ai chọn được lá đầu người thì tự động đứng ra.
Phó Gia lật bài của mình ra, vui vẻ nói.
Trò chơi này hay nhất ở chỗ, một khi biết người xui xẻo không phải là mình là có thể an tâm làm một nhân vật quần chúng cắn hạt dưa.
Đầu óc của Lâm Âm lúc này đã đặt hết ở chỗ hai bàn tay giao nhau, nào còn nhớ gì đến mệt mỏi nữa.
Bọn họ nhanh chóng leo lên, mơ hồ có có thể nhìn thấy đỉnh núi.
Lâm Âm trừng mắt với cậu, nói:
Đi mau đi.
Cô phải lợi dụng cơn
gió đông
này để đưa mình lên đỉnh núi mới được.
Trần Cảnh Nhiên cúi đầu cười ra tiếng, hóa ra là định lợi dụng cậu. Cậu dứt khoắt nắm lấy cổ tay của Lâm Âm.
Hai người họ có thể hát không ngừng nghỉ hết một nguyên một ngày, thế nhưng Lâm Âm lại là người ngũ âm không được đầy đủ. Cô cảm thấy những người có thể dễ dàng tha thứ cho giọng hát của mình chắc chắn là tình yêu đích thực.
Trần Cảnh Nhiên với Phó Trình ngồi yên một góc bàn chuyện làm ăn.
Lâm Âm dụi mắt, cô cảm thấy tinh thần của mình tỉnh táo hơn một chút bèn đứng lên phủi mông, nói:
Đi thôi.

Lâm Âm leo một hơi mấy chục bậc, sau đó lại thở hồng hộc nhìn Trần Cảnh Nhiên.
N3hi thê Lạc Tần?
(Lại cùng Lạc Thần ái ân)

() Trích từ
Thiên Vấn
của Khuất Nguyên.
Sau đó nhìn sang phía Lâm Âm cười cười, ý bảo cô rút lá thứ nhất. Đợi Lâm Âm rút xong còn ẩn ý nhìn cô một cái.
Lâm Âm biết Phó Gia lại bắt đầu
thổi gió
.
Cô thật sự rất buồn ngủ mà. Lâm Âm mơ mơ màng màng nghỉ ngơi được có một xíu đã bị Trần Cảnh Nhiên đánh thức.

Tiếp tục nào.

Lâm Âm vô cùng vui vẻ, cô nhìn phong cảnh xung quanh rồi đột nhiên nảy ra một ý định.

Mình muốn hát.

Trong phòng hát mờ tối, ánh sáng từ màn hình cũng lúc tối lúc sáng.
Lâm Âm với Phó Gia làm bạn thân đã nhiều năm, hát chung với nhau phải nói là ăn ý mười phần.
Lâm Âm nhìn lá bài trong tay mình, là át bích.

Cô nhìn xung quanh xem đối tượng đen đủi lần này là ai.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Trong Mộng.