• 709

Chương 30: Đám cưới (3)


Người nọ tiến đến gần, ánh sáng từ ngọn nến chiếu rõ gương mặt của Lâm Âm đồng thời cũng cho phép cô nhìn rõ đối phương.

Đó là một8 cô gái trẻ tuổi có dung mạo xinh đẹp, khí chất dịu dàng. Đối phương khiến Lâm Âm nhớ tới một cụm từ - tiểu thư khuê các.
Lúc này bên ngoài từ đường chỉ có tiếng lá cây xào xạc do bị gió thổi qua, yên lặng đến mức có thể nghe được tiếng nuốt nước miếng của mình.
Xem ra nhà họ Vương có vẻ là một đại gia tộc lâu đời truyền thừa từ rất xa xưa bởi vì có rất nhiều bài vị. Cô cố gắng để mình không sợ hãi, so với bị chôn sống thì ở cạnh người chết vẫn an toàn hơn. Chỉ cần bọn họ không đột nhiên ngồi dậy chào hỏi cô hoặc có tiếng động gì kỳ cục thì hoàn hảo.
Chỉ cần trời sáng là cô sẽ đi ngay lập tức.
Cộp cộp... cộp cộp...
Nha hoàn kia chỉ có thể cúi đầu, cố gắng nhìn quần áo, tìm tòi trong kí ức rồi vội vàng nói:
Nhị phu nhân.

Lâm Âm khẽ ừ một tiếng rồi vòng qua nha hoàn này.
Cô nương nhà họ Lâm là chỉ cô sao? Lâm Âm không biết nên trả lời như thế nào.
Cô gái kia6 bật cười:
Trông thật ngốc nghếch, biết đây là chỗ nào không? Đoán chừng cô còn chưa biết cảnh ngộ hiện tại của mình. Cha mẹ cô nợ nhà h5ọ Vương một số tiền lớn nên đã bán cô cho nhà họ Vương. Dù sao thì cô cũng không thể rời khỏi nơi này. Qua vài năm nữa có bệnh chết thì đoán chừng cũng chẳng có ai nhớ đến cô.

Cộp... cộp cộp...
Lâm Âm nghe thấy trên đầu mình truyền đến tiếng động, giống như có cái gì đó đang chạy qua lại giống như tiếng mái ngói bị lật lên. Cô cố gắng nghĩ đó là lũ chuột đang chạy hoặc là trong căn nhà cũ này không chừng còn có rắn.
Cảnh tượng vốn đã quỷ dị, như thế này lại càng đáng sợ hơn. Tất nhiên Lâm Âm không dám tới gần quan tài. Tâm lý của cô bây giờ rất yếu ớt, cho nên chỉ có thể ngoan ngoãn trốn sau cửa phòng, run cầm cập.
Chỉ cần cố chịu đựng đến khi trời sáng là được rồi.
Lâm Âm nghĩ tới những gì Đại phu nhân vừa nói, trái tim sợ hãi run lên.
Cô gái kia mang vẻ trào phúng, nói:
Đại phu nhân sợ nhất là những cô gái xinh đẹp câu dẫn sự chú ý của lão gia, nhưng bà ta lại đi chọn từng cô vợ lẽ cho lão gia.
Cô gái nắm chặt giá nến trong tay, đôi mắt lộ ra sự hận thù,
Tên đại sư kia lần nào cũng theo ý Đại phu nhân chọn những cô gái còn trong trắng, nếu có thể dùng tiền để mua thì mua, nếu không thì...

Sau khi quẹo vào khúc quanh, hai người kia cũng không đi theo cô.
Lâm Âm dựa vào vách tường thở hổn hển, sợ chết mất. Sau khi bình tĩnh lại cô mới nhớ ra vừa rồi hình như hô đi lấy nước? Chắc là có cháy rồi. Lâm Âm ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy chỗ mình vừa đi là một vùng đỏ rực, chiếu sáng cả bầu trời đêm.
Phu nhân mặt trắng nói:
Đào Nha, ngươi còn ngây ngốc đứng đó làm gì, mau nhận lỗi với phu nhân.

Nha hoàn Đào Nha nghe vậy liền vội vàng nhận lỗi với Lâm Âm.
Cô gái lắc đầu, cười nói:
Cô không muốn gả là vì trong lòng đã có người khác sao?

Lâm Âm đương nhiên không muốn gả cho lão già kia, liền nói:
Tôi đã có người mình thích ở nhà.


Đào Nha! Ta bảo người đi lấy đồ sao ngươi lại chậm chạp như vậy?
Phía xa truyền đến một tiếng mắng tức giận, người kia chậm rãi đến gần rồi đứng phía sau Lâm Âm.
Bàn tay giấu trong ống tay áo của Lâm Âm khẽ siết chặt, giọng nói này chính là của vị phu nhân mặt trắng kia. Đó là người cô nhìn thấy lúc đón dâu, cũng là người bảo cô ở lại trong phòng hầu hạ lão gia.

Đợi đã.
Phu nhân mặt trắng đột nhiên xoay người lại.
Lâm Âm cắn chặt môi dưới, lẽ nào bị nhận ra rồi sao?
Nói đến đây, Lâm Âm nhớ tới Trần Cảnh Nhiên.
Cô gái kia lại hỏi:
Cô đã bị gả đi rồi, người trong lòng cô có phản ứng như thế nào?

Cô gái không tiếp tục nói hết nhưng Lâm Âm vẫn cảm nhận được sự phẫn nộ của cô ấy.
Dưới ánh nến mờ tối, hai người họ một cao một thấp nhìn nhau.

Cô nói xem, trên thế gian này có luân hồi không?
Cô gái đột nhiên hỏi.
Lâm Âm sửng sốt, sau đó gật đầu, nói:
Trong sách có nói đến nhân quả báo ứng.

Lâm Âm lắc đầu:
Người đó không biết.


Lưỡng tình tương duyệt là chuyện tuyệt vời nhất trên thế gian. Nhưng mà đời đời kiếp kiếp bên nhau lại vô cùng khó.

Đột nhiên ở khúc quanh xuất hiện một nha hoàn.
Nha hoàn kia vội vã cúi người hành lễ, sau đó mới khẽ ngẩng đầu xem đó là ai. Lâm Âm bình tĩnh che khuất gương mặt mình trong bóng tối, may mà cô đang đứng quay lưng về phía ánh sáng.

Đi qua sườn núi là đường cái, trời Nam đất Bắc cô muốn đi đâu cũng được.
Cô gái vỗ nhẹ lên bả vai của Lâm Âm,
Đi thôi, cẩn thận một chút! Đừng để tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa.

Ánh trăng chiếu vào hắt lên gương mặt cô gái.
Lâm Âm chỉ ừ một tiếng rồi khoát tay. Nha hoàn kia lập tức nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, nhanh nhẹn chạy tới bên cạnh phu nhân mặt trắng.
Lâm Âm không quay đầu lại mà tiếp tục đi về phía trước.
Sau đó cô nhìn thấy trong sảnh chính đèn đuốc sáng trưng có một cỗ quan tài lớn.
Lâm Âm chẳng cần đoán cũng biết người trong đó là ai, chính là Thập Thất di nương vừa mới chết đi.
Loáng thoáng nghe được tiếng người gấp rút đi lại, hiện giờ toàn bộ mọi người đang chạy về phía đó nên đây chính là khoảng thời gian tốt nhất để cô chạy đi.
Lâm Âm vội vàng làm theo lời của cô gái kia, tiếp tục đi dọc con đường này.
Đại não của Lâm Âm nhanh chóng xoay chuyển, phải làm thế nào cô mới thoát khỏi cục diện này bây giờ?
Phu nhân mặt trắng cảm thấy hơi lạ nên định bước lên hai bước. Đúng lúc này phía xa đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào, có người lớn giọng la:
Đi lấy nước! Mau đi lấy nước! Lấy nước!

Cô gái kia ngồi xổm xuống, đối mặt với Lâm Âm:
Có phải cô không muốn gả cho lão gia đúng không?
Hỏi xong còn nở nụ cười,
Ta không biết ngoại trừ Đại phu nhân ra thì còn có di nương nào thật tâm nữa.

Lâm Âm kinh ngạc hỏi:
Cô cũng là di nương sao?

Lâm Âm cảm nhận được thiện ý của người này nên nói một tiếng cảm ơn. Sau đó cô đi thẳng về hướng Bắc theo lời hướng dẫn.
Hành lang quanh co dài dằng dặc.
Cô gái nhìn bộ đồ Lâm Âm đang mặc, sau đó đứng dậy nói:
Qua đây, ta chải đầu cho cô.

Lâm Âm không biết cô gái này muốn làm gì, nhưng cô cảm nhận được cô ấy không có ác ý nên thành thật ngồi ngay ngắn trước gương.
Sau khi cố định tóc xong, Lâm Âm thấy bộ dạng của mình lúc này đã trông giống người ở thời đại này rồi.
Cô gái nói:
Đi ra ngoài đi, chỉ cần cô không lên tiếng và không đi đến chỗ nhiều người thì sẽ không bị nhận ra trong cảnh tối lửa tắt đèn này đâu! Nếu có người gọi thì đáp lại, không trả lời cũng được.
Sau đó chỉ tay,
Từ đây đi về hướng Bắc, đi qua hai cánh cửa sẽ thấy từ đường ở cuối. Ít nhất đêm nay sẽ không ai tới bên đó tìm. Chỉ cần cô không sợ thì có thể trốn ở đó đến sáng ngày mai, sau đó có thể thoát ra từ cửa sau từ đường.

Căn viện này khá rộng rãi, đường đi cũng tốt hơn chỗ vừa rồi. Ánh trăng chiếu trên mặt đất nên cô có thể nhìn rõ ràng con đường lát đá. Lâm Âm phát hiện từ sau khi mình bước vào đây thì không gặp một người nào.
Giữa sân là một cây đại thụ lớn, Lâm Âm thấy phía sau cây có ánh sáng nên rón rén đi tới.
Cô gái kia cười khổ:
Đúng vậy, ta là người duy nhất từ Thập di nương trở đi còn sống sót. Những căn phòng xếp dài này đã từng chật cứng người.

Nhưng bây giờ chỉ có một mình cô gái này, chẳng cần nghĩ cũng biết những người khác đâu.
Cô gái 3kia cầm giá nến chiếu lên mặt Lâm Âm, hỏi:
Cô chính là cô nương của Lâm gia? Đến nhà chúng ta làm vợ thứ mười tám của lão gia.

9Ánh nến lay động, khi tỏ khi mờ.
Phu nhân mặt trắng bị nơi đó hấp dẫn sự chú ý, người đứng sau lập tức nói:
Phu nhân, ta có việc, xin đi trước.

Lâm Âm chậm rãi thở ra một hơi.
Nếu là người khác thì Lâm Âm không sợ bị nhận ra, thế nhưng vị phu nhân mặt trắng này...
Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ bị phát hiện như thế sao?
Cô xuyên qua hành lang dài dằng dặc, cuối cùng dừng lại trước một cách cửa, nó không khóa. Sau khi bước qua, Lâm Âm phát hiện đây là một căn viện.
Lâm Âm ngẫm nghĩ rồi chốt cửa lại, nếu có người tìm về hướng này thì ít nhất cũng bị chậm lại một chút.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Trong Mộng.