• 709

Chương 29: Đám cưới (2)


Lâm Âm nhìn xung quanh phòng, cuối cùng chỉ có thể gỡ toàn bộ trang sức nặng nề trên người xuống rồi ném lên giường.

C8ô nhìn bộ áo trong màu trắng trên người mình, không thể cứ mặc như thế này mà đi ra được nhưng không còn cách nào khác. Cuối 3cùng, cô tháo sợi dây thừng dùng để treo hỉ trướng xuống thắt lại bên hông, buộc quần áo gọn gàng lại.
Ừm, không tệ l9ắm.
Trước khi đi cô còn thả hết rèm xuống, ngẫm nghĩ một chút lại cởi giày đặt bên giường.

Thật là... trừ được một đứa lại một đứa khác tới.
Vị phu nhân nghiến răng nói.

Phu nhân, tân nương lần này do đại sư tính ra có xuất thân từ hộ gia đình nhỏ, cũng dễ xử lý thôi.

Còn về phần Đại phu nhân kia chẳng biết là đáng thương hay đáng trách. Tuy Lâm Âm rất đồng tình với việc gả cho người không đúng nhưng đây không phải là lí do để giết hại người khác.
Còn cái gì mà đại sư kia chắc chắn là một kẻ lừa đảo. Chuyện này khiến Lâm Âm nhớ đến sự tích Hà Bá đón dâu, tên thầy cúng bịp bợm lấy danh nghĩa Hà Bá mà hại chết bao nhiêu cô gái trẻ tuổi. Đám người bịp bợm này coi mạng người thành một cái cớ để kiếm chác tiền bạc và quyền lợi, tiêu những thứ tiền dơ bẩn đó bọn họ thấy an tâm sao?
Lâm Âm cảm thấy có một luồng khí lạnh xông lên từ lòng bàn chân. Thập Thất di nương có thể chôn cất? Dựa vào đoạn đối thoại này, Lâm Âm biết được Thập Thất di nương đã bị Đại phu nhân giết chết. Vị lão gia này cưới một người rồi lại một người, sau đó Đại phu nhân không vui nên giết bọn họ.
Thật đáng sợ! Chẳng biết cái nhà này đã mai táng bao nhiêu oan hồn rồi.
Lâm Âm chậm rãi đi về phía sau những bụi hoa nhỏ, ở đây phía trên có thang che, trước mặt có cây cỏ che chắn cho cô. Cô yên lặng ngồi xổm xuống, lắng nghe những động tĩnh xung quanh.
Ở đây rất tối, hơn nữa nửa đêm nửa hôm rồi cũng không có ai nhìn xuống nên nhân lúc mọi người chưa phát hiện tân nương biến mất, cô vẫn tương đối an toàn.
Hi vọng có thể kéo6 dài thêm một hai phút lúc bị phát hiện.
May mà bộ đồ trắng này có cả tất, chưa kể thời tiết lúc này không quá lạnh. 5Lâm Âm chuẩn bị xong liền rón rén đi ra cửa, dán lỗ tai lên cánh cửa rồi tập trung nghe ngóng tiếng động bên ngoài. Cô còn chưa xác định được có người canh giữ hay không nên quyết định không trốn bằng cửa ra vào.
Xa xa có tiếng bước chân đang chậm rãi bước tới gần.
Lâm Âm cảm thấy người đó dừng bước ngay phía trên, cô lập tức kinh hãi, chẳng lẽ cô bị phát hiện rồi sao?

Đồ đạc chuẩn bị xong hết chưa?


Rồi, thưa phu nhân. Ngoài ra đại sư còn nói, hôm sau có thể chôn cất cho Thập Thất di nương.

Cô không biết mình nên đi chỗ nào nhưng không thể ở lại trong phòng được. Vậy nên trước hết cô phải kiếm được một nơi an toàn.
Cảm giác âm trầm ở đây khiến cô thấy rất khó chịu.

Haiz, lúc trước Thập Ngũ vừa tới chẳng phải cũng ngoan ngoãn an phận, thế nhưng sau lại...
Giọng vị phu nhân đột nhiên trở nên âm trầm:
Còn chẳng phải muốn cướp địa vị của ta hay sao?


Phu nhân không cần để ý đâu ạ, nếu như Thập Bát di nương dám bất kính với người thì chúng ta cứ y theo lệ cũ mà xử lý.
Nha hoàn nịnh nọt.

Mau lên, trước hết nhanh chóng giải quyết chuyện của Thấp Thất, đỡ cho đêm dài lắm mộng! Mí mắt phải của ta cứ nháy liên tục, trong lòng rất bất an.
Phu nhân kia hít vào một hơi.
Hai người nói xong liền rời đi.
Lâm Âm nhìn cửa sổ, bên ngoài là cánh rừng trúc âm u. Sau khi xác định không có ai, cô giẫm lên ghế nhảy ra ngoài.
Lâm Âm đóng cửa sổ lại, cong lưng đi rón rén men theo mặt tường như một con mèo.
Lâm Âm nhìn rừng trúc đen như mực trước mắt, cảm thấy đó cũng không phải là một lựa chọn tốt. Nếu cô trốn vào trong đó thì chưa tính đến chuyện không nhìn rõ đường, chỉ cần có người cầm lồng đèn vào tìm là cô không có gì để che chắn.
Cô không phải không nghĩ đến việc chạy ra ngoài, trốn khỏi nơi này. Thế nhưng lúc tới đây cô chỉ thấy một con đường mòn nhỏ, không biết ở đó có người hay không.
Lâm Âm nín thở, nhắm chặt mắt cầu nguyện tên này không nhìn thấy mình, không nhìn thấy mình.
Tiếng trò chuyện lọt vào tai cô, Lâm Âm trợn tròn mắt.
Lâm Âm cúi đầu nhìn bộ dạng của mình, đột nhiên nghĩ ra bước tiếp theo nên làm gì. Trước hết cô cần tìm một căn phòng để đổi lại quần áo.
Ánh sáng ở đây rất yếu, đứng trước mặt nhau còn không nhìn rõ mặt nên cô chỉ cần bình tĩnh một chút là được.
Cô men dọc theo đường đi, nhìn từng gian phòng một. Nhờ ánh trăng yếu ớt thì vẫn miễn cưỡng có thể nhìn thấy cửa ở đâu.

Lúc này bốn bề vắng lặng, Lâm Âm nhanh nhẹn đi tới mở cửa, sau đó luồn vào trong như một con cá trạch.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Trong Mộng.