• 750

Chương 34: Lỗ sâu (1)


Lâm Âm để điện thoại xuống, ý thức của cô nói cho cô biết cô đang mặc đồ ngủ ren và ngồi bên giường cả tiếng đồng hồ rồi.
<8br>Cơ thể lần này có vóc dáng nóng bỏng, mái tóc vàng óng ánh, là dáng vẻ mà Lâm Âm có đầu thai lại cũng không có được.
Cơ thể này có tên là Yuris. Cô ấy vừa nói chuyện điện thoại với bạn trai - Morika.

Người đang trong tình yêu cuồng n9hiệt thì cho dù ngày ngày gặp mặt thì cũng nói mãi không hết chuyện.

Cô có thể cảm nhận được tâm trạng ngọt ngào của Y6uris. Cô biết cô ấy đang nghĩ đáng lẽ ra cô ấy nên đồng ý lời cầu hôn của Morika vào lần trước. Gả cho Morika, vậy thì bọn họ 5có thể cùng nằm chung một chiếc chăn trò chuyện thâu đêm rồi.
Căn cứ vào lý thuyết của Albert Einstein cùng với Nathan Rosen, Albert Einstein và Nathan Rosen nghiên cứu các giả thiết phương trình về trường hấp dẫn, cho rằng thông qua lỗ sâu có thể di chuyển trong nháy mắt tới một không gian khác, hoặc có thể du hành vượt thời gian.
() Nathan Rosen là một nhà vật lý người Israel được biết đến khi nghiên cứu về cấu trúc của nguyên tử hydro và công trình của ông với Albert Einstein và Boris Podolsky về các chức năng sóng vướng víu và nghịch lý EPR. Cây cầu Einstein – Rosen sau này được đặt tên là lỗ sâu, cũng là một lý thuyết của Nathan Rosen.
Thế nhưng trong vũ trụ không có khí oxy, không có lực hút, chỉ có bóng tối vô tận, hoặc vĩnh viễn không chạm đến ánh sáng của ngôi sao.
Nó giống như một mặt gương phản chiếu đầy sao – các ngôi sao như vô vàn mảnh đá vụn đủ sắc màu chuyển động theo dòng chảy.
Đây là cái gì?
Lâm Âm thầm nghĩ, quả nhiên là thế giới trong mơ, những ngôi sao mà cô phải thông qua kính thiên văn mới nhìn thấy giờ đang ở ngay trước mắt, lại còn xuất hiện trong một thị trấn nhỏ, thật sự là không thể tin nổi.

Anh yêu, vì cái lỗ sâu này mà em không thể đến trường làm việc được.

Yuris là giáo viên tiểu học, nhưng không may trường học lại nằm ở bên kia lỗ sâu, tình huống hiện tại còn hỏng bét hơn cả mưa to gió lớn.

Anh có dự cảm, đây không phải là ‘niềm vui bất ngờ’, mà là tai nạn bất ngờ.
Giọng nói của Morika run rẩy,
E rằng từ nay về sau chúng ta không thể gặp mặt nhau nữa rồi.

Trấn Paper không lớn. Nhưng nhà Yuris ở phía Bắc, còn nhà Morika ở phía Nam, mỗi lần hai người hẹn gặp nhau đều phải đi đến giữa trấn, điều này đúng là hơi phiền phức.
Lâm Âm lên giường, hồi tưởng lại những kí ức của cơ thể này.
Lúc này đã qua mười hai giờ đêm, cô trùm chăn kín người, vùi cả mặt vào bên trong. Đây là thói quen của cô, thói quen khiến cô có cảm giác an toàn.
Cảnh sát cầm loa nói lớn:
Vì an toàn của bản thân, mời mọi người rời khỏi băng rào cảnh báo.

Lâm Âm lùi lại theo đám người, sau đó lại chen trong đám người nghe ngóng.

Nghe nói là đột nhiên xuất hiện.


Em đây.


Anh mới ra ngoài về, lại có người rơi xuống rồi. Trời ạ, không thể tin nổi lại xảy ra chuyện này.


Đúng vậy, anh yêu, em còn ngỡ mình đang nằm mơ.
Lâm Âm véo chân mình, cố gắng học giọng điệu của Yuris nói chuyện với Morika,
Xem ra cuộc hẹn ngày mai của chúng ta phải hủy bỏ rồi.

Ngày hôm sau, Lâm Âm thấy thời sự trên TV đưa tin về chuyện này.

Căn cứ theo nghiên cứu của các nhà khoa học, lỗ sâu ở trấn Paper rộng khoảng một trăm mét, có độ dài khoảng hai nghìn năm ánh sáng...


Hiện tại tình tình lỗ sâu rất ổn định, sẽ không xảy ra chuyện gì kỳ lạ, cho nên mọi người có thể yên tâm.


Alo?

Morika khẩn trương hỏi:
Em yêu, em có biết chuyện gì đã xảy ra không?

Lâm Âm
hửm
một cách hàm hồ, Morika sắp xếp lại những gì mình vừa nhìn thấy rồi kể cho Lâm Âm nghe.
Lâm Âm đi ra ngoài, dường như cả thế giới đều đang thảo luận về cái lỗ sâu đột nhiên xuất hiện này.
Lỗ sâu được đặt tên là
Surprise
- Tất cả mọi người đều cho rằng lỗ sâu này là một niềm vui bất ngờ mà ông trời ban tặng.
Lâm Âm từ từ dung hợp với kí ức của Yuris. Cô mua bánh mì và rau về, mở loa ngoài điện thoại, vừa nấu cơm trưa vừa trò chuyện với Morika.

Lúc nãy tôi thấy có rất nhiều người rơi xuống đó, sau đó biến mất không thấy bóng dáng.


Con tôi nói cái này gọi là lỗ sâu.

Từ những lời bàn tán của mọi người xung quanh, Lâm Âm ghép lại thành nội dung hoàn chỉnh của câu chuyện. Vào rạng sáng nay một thiên thạch rơi xuống thị trấn, va chạm với bề mặt mặt đất tạo thành một lỗ sâu. Mặc dù bây giờ lỗ sâu không có lực hút, nhưng nếu nhảy xuống thì sẽ rơi vào trong vũ trụ.
Vừa rồi là... thiên thạch rơi xuống?
Tiếng ồn ào ngày càng lớn, không cách nào tiếp tục ngủ được, Lâm Âm vừa suy đoán vừa khoác thêm áo đi ra ngoài.
Không khí bên ngoài hơi lạnh, phần chân lộ ra ngoài của Lâm Âm cảm nhận được sự lạnh lẽo rõ ràng. Có điều, nếu đã đi ra rồi thì phải xem xem rốt cuộc có chuyện gì mà nửa đêm rồi còn khiến cả toàn bộ thị trấn đều sôi trào như vậy.
Thật đúng lúc.
Morika nghe xong liền sững ra một lúc mới nói:
Không biết khi nào cái lỗ sâu chết tiệt này mới biến mất.

Sau tiếng thở dài của Morika, hai người cùng rơi vào im lặng.
Yuris vốn định ngày mai đi gặp Morika, nhưng bây giờ Yuris đã biến thành Lâm Âm, nếu cô đi gặp Morika tất nhiên sẽ bại lộ.
Cô nhìn chiếc áo sơ mi kẻ ca rô và quần short được bày sẵn trên ghế thì biết đây là đồ mà Yuris định mặc vào cuộc hẹn ngày mai. Bởi vì Morika từng khen ngợi đôi chân thon dài thẳng tắp của Yuris.
Ầm!!!
Từ nay về sau... không thể gặp mặt nhau…
Lâm Âm đang định phết sốt cà chua lên bánh mì bỗng trượt tay một cái, sốt màu đỏ tung tóe khắp nơi.
Hóa ra, đây là một tai nạn.
Lúc Lâm Âm đang suy nghĩ nên trả lời như thế nào thì đầu bên kia điện thoại truyền đến một tiếng hét chói tai. Morika nói:
Anh đi xem thử xem sao, em đừng tắt máy.

Lâm Âm ngồi nhìn điện thoại, chờ đợi.
Một lát sau, đầu bên kia điện thoại mới có tiếng nói - mang theo tiếng thở hổn hển:
Alo, em yêu, em vẫn còn ở đó chứ?

Lâm Âm đang mơ màng suy nghĩ thì một tiếng vang lớn chấn động cắt ngang cơn buồn ngủ của cô.
Cô kéo chăn ra khỏi đầu, để lộ tai, lắng nghe xem bên ngoài xảy ra chuyện gì.
Bên ngoài rất ồn ào hỗn loạn, cô nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát, tiếng người la hét chói tai, tiếng người gào khóc, chửi rủa.
Lâm Âm đi theo đám người, loáng thoáng nghe tiếng bàn tán thảo luận từ những người xung quanh. Có một số từ ngữ cô không thể nào hiểu được, ví như lỗ sâu là cái gì? Lỗ đen là cái gì?
() Lỗ sâu, lỗ giun, hay Cầu Einstein-Rosen là một không - thời gian được giả định là có cấu trúc tô pô đặc biệt tạo nên đường đi tắt trong không thời gian. Tên gọi
lỗ sâu
được tạo ra khi tưởng tượng rằng vũ trụ là một bề mặt cầu. Muốn đi từ một điểm đến điểm đối diện trên mặt cầu cần quãng đường là nửa chu vi đường tròn lớn của mặt cầu. Tuy nhiên, nếu có một con sâu đục lỗ xuyên vào trong lòng hình cầu, nối thẳng hai điểm thì quãng đường đi chỉ còn là đường kính mặt cầu.
Lúc gần đi tới trung tâm thị trấn, cô nhìn thấy một thứ khó có thể tin nổi.
Cái lỗ sâu này tựa như mở ra một cánh cửa nối thẳng từ Trái Đất tới vũ trụ. Thế nhưng, không có người bình thường nào có suy nghĩ dám thử.
Lỗ sâu này phân cách Trái Đất ra làm hai. Vốn dĩ chỉ cần một tiếng đồng hồ là có thể đi từ phía Nam thị trấn đến phía Bắc thị trấn. Thế nhưng từ bây giờ, hai đầu Nam - Bắc thị trấn cách nhau vô số dải ngân hà.
Trong đầu Lâm Âm tràn đầy những từ ngữ mà cô không thể nào hiểu được. Cô quay trở lại nhà thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo.

Alo, alo, em… em hãy nghe anh nói…
Đầu bên kia điện thoại, giọng Morika vô cùng gấp gáp.

Lâm Âm nhìn lỗ đen lớn ở ngoài cửa sổ. Nơi đó các ngôi sao vẫn đang phát sáng, có lẽ nó sẽ xuất hiện ở khắp ngóc ngách trên thế giới này, thế nhưng sẽ không xuất hiện bên cạnh cô.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Trong Mộng.