Chương 35: Lỗ sâu (2)
-
Người Trong Mộng
- Niên Thập Bát
- 1761 chữ
- 2022-02-04 05:42:48
Nhận điện thoại của Morika, cô liền nói:
Morika, chúng ta từ bỏ thôi.
Thế nhưng Morika vẫn kiên trì như trước, đồng t8hời đi xin vào làm ở bộ phận nghiên cứu khoa học, dốc lòng tìm cách đi qua lỗ đen.
Không ngờ anh ta thật sự được nhận 3vào bộ phận nghiên cứu. Cũng chính vì như vậy, số lần gọi đến biến thành mỗi năm một cuộc gọi.
Không, tất cả đều không phải.
Anh bác bỏ cả hai đáp án.
Lâm Âm rơi vào tuyệt vọng, cô cũng không biết nên là cái gì.
Lục Hợp cũng không có cách nào, anh cảm nhận được trạng thái của Lâm Âm nên buộc phải nói gì đó,
Dựa theo thường thức thì lỗ đen không tồn tại trên Trái Đất, cũng không tồn tại trên bất cứ hành tinh nào.
Lỗ đen hình thành khi ngôi sao khổng lồ cạn kiệt lực hấp dẫn ở giai đoạn cuối của quá trình tiến hóa (chết đi), sinh ra trường hấp dẫn lớn đến mức mọi thứ, kể cả ánh sáng, đều không thể chạy thoát.
Ngay cả ánh sáng cũng không thể chạy thoát thì làm sao bọn họ có thể yên lành đứng ở đây, khi mà có lỗ đen xuất hiện?
Cho nên... không phải thời gian, không phải không gian, vậy mấu chốt của thế giới trong mơ này là…
Tất cả những điều này đều là giả sao?
Cô nhìn dải ngân hà trước mặt, khẽ nhếch môi, ném cây gậy qua một bên, chạy thẳng về phía trước.
Bước vào trong ngân hà, như vậy sẽ nhận được giải thoát!
Lâm Âm nằm trên giường,
chìa khóa
phá giải thế giới trong mơ lần này là gì đây?
Cô trở nên già yếu, chẳng lẽ là thời gian?
Có lỗ đen, liệu có phải không gian?
Ghi âm xong cuộc gọi cuối cùng năm bảy mươi tuổi, Lâm Âm cầm cây gậy bên cạnh mình từ từ đứng dậy.
Cô đi tới trước lỗ đen một lần nữa. Trước đây, có rất nhiều người đi tới nơi này giống như cô, thế nhưng bây giờ, không biết là đã kết thúc sinh mạng hay là có cuộc sống khác, chỉ còn lại một mình cô cố chấp.
Bên cạnh lỗ đen có rất nhiều đứa trẻ đang chơi đùa. Bọn nhỏ chào hỏi cô, sau đó vui vẻ chạy đùa nghịch trên mảnh đất trống.
Năm thứ năm.
Sa9u khi nghe Morika vui vẻ nói về tiến độ nghiên cứu của bọn họ, cô từ tốn nói:
Không ai có thể chiến thắng lỗ đen, e rằng anh 6sẽ biến thành rác rưởi trôi lơ lửng hàng ngàn năm trong vũ trụ.
Năm thứ bảy.
Cô thành công rồi.
Lục Hợp từ phía sau đi tới.
Lâm Âm xoay lại nhìn anh,
Sau khi rơi xuống vách núi anh vẫn còn sống?
Kết cục tự mình lựa chọn khác với kết cục bị buộc lựa chọn
Lục Hợp trả lời.
Không có ai đáp lại.
Năm thứ ba mươi.
Morika, em đã năm mươi tuổi rồi, em thậm chí không còn nhớ được dáng vẻ của anh nữa. Dạo này sức khỏe của em ngày càng kém, có vẻ em không thể chờ anh lâu được nữa.
Cốc thủy tinh lắc nhè nhẹ theo chuyển động tay cậu. Rõ ràng cậu đã phát hiện ra cô đi ra nhưng vẫn không nói gì.
Lâm Âm đi vào phòng khách, cậu nghiêng đầu nhìn cô.
Hai người đều không lên tiếng.
Không có ai trả lời.
Năm thứ bốn mươi.
Morika, không ngờ em có thể sống đến năm sáu mươi tuổi, bên cạnh em đã không còn một người thân nào. Em không biết anh có sống mạnh khỏe hay không. Mỗi ngày em đều đi nhìn lỗ sâu, giống như sẽ có một ngày anh thật sự từ bên kia ngân hà trở về.
...
Sau một lúc lâu im lặng, Lục Hợp nói:
Cô không hiểu nhiều về vật lý thiên văn cho nên thế giới trong mơ này sẽ có rất nhiều sơ hở.
() Vật lý thiên văn là một phần của ngành thiên văn học có quan hệ với vật lý ở trong vũ trụ, bao gồm các tính chất vật lý của các thiên thể như ngôi sao, thiên hà và không gian liên sao, cũng như các ảnh hưởng qua lại của chúng.
Ring ring ring… Tiếng chuông điện thoại đánh thức cô. Cô mở đôi mắt đục ngầu, phát hiện mình còn ở trong phòng.
Hóa ra vừa rồi ra ngoài chỉ là một giấc mơ.
Cô nhận điện thoại.
Vừa nhận được điện thoại của Mor5ika, cô nói trước:
Morika, hôm nay em bị bệnh, là anh Alder dẫn em đi khám. Đúng vậy, chính là anh ấy, anh ấy ở trên lầu nhà em, anh ấy nói anh ấy để ý em nhiều năm rồi. Anh nói xem em có nên thử qua lại với anh ấy không?
Em yêu, chờ anh thêm một thời gian nữa thôi.
Morika đau buồn trả lời.
Năm thứ mười.
Alo, Lâm Âm, mau tỉnh lại!
Lâm Âm…
Mắt cô chợt sáng rõ. Cô không phải là Yuris, cô là Lâm Âm.
Cô ngồi xuống một cái ghế, đặt cây gậy sang bên cạnh, nhìn về phía ngân hà rực rỡ.
Nếu đến điểm cuối của cuộc đời, cô muốn nhảy vào lỗ đen này thì có lẽ linh hồn cô sẽ trôi dạt đến bờ bên kia.
Thật sự mệt mỏi…
Yuris yêu dấu, anh đã trở thành thành viên nhóm đầu tiên lên chiếc ‘Trở Về’. Dải ngân hà dài dằng dặc, anh không biết cần phải tốn bao nhiêu thời gian mới có thể trở về. Hi vọng duy nhất của anh là… có thể nhìn thấy em một lần trước khi chết. Anh yêu em!
Lời nhắn từ Morika.
Năm thứ hai mươi.
Cô cầm điện thoại gọi đi và để lại lời nhắn:
Morika, hai mươi năm trôi qua rồi, anh còn nhớ Phil không? Bạn tốt của em, năm nay con của cô ấy lên đại học, cô ấy nói cô ấy có thể nghỉ ngơi rồi. Nhớ năm xưa chúng ta ở bên nhau, cô ấy còn chưa có người yêu nữa.
Rắc…
Giống như tiếng gương vỡ.
Lâm Âm thấy mình đứng trên không trung, nơi mà cô sống mấy chục năm qua giống như là một màn hình ti vi lớn, từ từ vỡ nát.
Người nơi đây đã quen với sự tồn tại của lỗ đen, phía bên này của lỗ đen dần mất đi tin tức của phía bên kia lỗ đen. Không biết bên kia lỗ đen, có người nào giống như cô, tuân thủ một hứa hẹn suốt một đời hay không?
Năm ba mươi tuổi, Morika bước lên hành trình trở về nhưng rồi lại mất tin tức. Điều cô có thể làm là gửi lại lời nhắn cho số điện thoại không có hồi âm.
Một năm rồi lại một năm. Cô dần già đi, nhìn người khác kết hôn sinh con, đứa bé trưởng thành, cô vẫn chỉ có một mình.
Cô nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt Lục Hợp.
Tỉnh mộng
Lâm Âm mò mẫm tìm điện thoại. Ba giờ sáng, trời vẫn còn tối.
() Theo nguyên tác từ chỗ này tác giả để lỗ đen và nguyên lý của lỗ đen. Có thể có nhầm lẫn gì đó. Lỗ sâu là cầu nối giữa lỗ đen và lỗ trắng.
Thời gian hoặc không gian, Lâm Âm nói suy nghĩ này cho Lục Hợp.
Lục Hợp đứng trước lỗ đen nhìn khoảng sao trời phía trước, trầm ngâm suy nghĩ.
Đầu bên kia điện thoại lập tức truyền đến tiếng thở phào. Lục Hợp bình tĩnh nói cho cô biết:
Đây là thế giới trong mơ của cô.
Đúng vậy, đây là thế giới trong mơ.
Lâm Âm sờ mặt mình, khuôn mặt đầy nếp nhăn, cô cất giọng nói khàn khàn:
Hình như tôi già rồi, có phải nếu tôi vẫn không tỉnh lại thì tôi sẽ chết già ở trong mơ?
Cô không có người yêu tên Morika, thế giới của cô không có lỗ sâu.
Đây là giấc mơ của cô, vừa nãy cô hoàn toàn bị thế giới trong mơ dẫn dắt.
Cô siết chặt điện thoại, trả lời:
Alo, Lục Hợp.
Cô nghe thấy tiếng mở cửa bên phòng sát vách. Trong buổi tối yên tĩnh, tất cả âm thanh dù nhỏ cũng sẽ đều bị khuếch đại lên.
Cô mở to mắt nhìn trần nhà một lúc rồi vén chăn dậy, không mở đèn, cũng không đi dép, đi chân trần trên sàn nhà lạnh băng.
Cô nhẹ nhàng mở cửa phòng đi ra ngoài, Trần Cảnh Nhiên đang đứng ở bên cửa sổ.
Nếu điều kiện qua ải là tự sát thì khi bọn họ bị
đám ô tô
buộc nhảy xuống núi, chắc chắn thế giới trong mơ sẽ thất bại, nhưng tự lựa chọn thì sẽ khác.
Suy nghĩ của hai người khác nhau cho nên tâm thái khi lựa chọn cũng khác nhau.
Lâm Âm trầm ngâm một lúc, sau đó hỏi một vấn đề mà cô vẫn luôn muốn hỏi:
Anh là thật hay giả?
Lâm Âm nhìn lỗ sâu ngoài cửa sổ, nó vẫn yên tĩnh như trước. Cô nói:
Nhưng… có vẻ như là tôi sắp không còn thời gian nữa rồi.
Cô sống như một Yuris, lãng phí rất nhiều thời gian, sợ là không còn cơ hội đi tìm cách phá giải thế giới trong mơ nữa rồi.
Giọng nói của Lục Hợp vừa mờ mịt lại vừa rõ ràng,
Đừng buông bỏ.
Lâm Âm suy nghĩ ra trước,
Là thật giả.
Bởi vì kiến thức thiên văn của cô quá ít ỏi, cho nên thế giới trong mơ này mới có bug lớn như vậy.
Lâm Âm chống gậy từ từ đi tới trước lỗ đen, một đám trẻ chạy ngang qua cô.
Không có ai đáp lại.
Năm thứ năm mươi.
Honey… đây là lần cuối cùng em gọi cho anh. Em vừa qua sinh nhật bảy mươi tuổi. Em cảm thấy em sắp đi đến cuối cuộc đời rồi. Em thường hay nhớ về lúc chúng ta còn trẻ đi xem phim ở rạp chiếu phim, em tựa đầu lên vai anh, tóc dần bạc trắng, sau đó là cả đời…
Một lúc lâu sau.
Lâm Âm bỗng giật chiếc cốc trong tay Trần Cảnh Nhiên đưa lên miệng uống. Cảm giác cổ họng ấm lên làm cho cô có thêm một ít năng lượng.
Cô làm gì vậy?
Trần Cảnh Nhiên khẽ nhíu mày.
Không biết Lâm Âm lấy đâu ra can đảm, chống tay lên ngực Trần Cảnh Nhiên, cười nói:
Đùa giỡn em đấy, em trai.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.