Chương 4: Tàu điện ngầm kinh hồn (4)
-
Người Trong Mộng
- Niên Thập Bát
- 1893 chữ
- 2022-02-04 05:42:25
- Sơn Hải Kinh: là cuốn kỳ thư truyền từ đời Chiến Quốc và được tổng hợp vào đầu đời nhà Hán, được công nhận là một bộ sách quý báu ghi chép về thần thoại Trung Quốc thời thượng cổ. Tạm chia làm 2 phần Sơn Kinh và Hải Kinh ghi chép về sự tích, nguồn gốc các loài thú kỳ dị trên trời dưới bể.
Trong phần Hải Ngoại Nam Kinh của Sơn Hải Kinh có viết
Địa chi sở tái, lục hợp chi gian, tứ hải chi nội, chiếu chi dĩ nhật nguyệt, kinh chi dĩ tinh thần, kỷ chi dĩ tứ thời, yếu chi dĩ thái tuế, thần linh sở sinh, kỳ vật dị hình, hoặc thiên hoặc thọ, duy thánh nhân năng thông kỳ đạo
.
Có ý nghĩa là: mặt đất là nơi chứa đựng vạn vật bốn phương trên trời dưới bể, là nơi mặt trời mặt trăng chiếu sáng, là nơi các ngôi sao đi qua, là nơi bốn mùa xuân hạ thu đông lặp lại, là nơi Thái Tuế bảo hộ. Tất cả vạn vật trên mặt đất đều do thần linh sáng tạo nên, hình thái không giống nhau, có chết yểu có trường thọ, chỉ có thánh nhân mới hiểu được hết đạo lý trong đó.
() Thái Tuế: Thái tuế còn gọi là Thái Tuế tinh quân, Thái Tuế chính là sao Mộc, bởi sao Mộc cứ 12 tháng quay 1 vòng cho nên người xưa gọi sao Mộc là Tuế Tinh hoặc Thái Tuế. Thái Tuế vừa là sao, lại vừa là một vị thần bảo hộ trong tế lễ dân gian.
Chỉ là, những điều này chẳng có liên quan gì tới tình hình hiện tại.
Tô Mang không hiểu câu Lục Hợp vừa nói có ý gì, chỉ biết anh chàng thần bí gọi là Lục Hộp, Hợp hay Hà gì gì đó. Hiện tại điều anh ta quan tâm là một chuyện khác.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện quỷ quái gì thế?
Vì sao anh ta mới ngủ một giấc mà thế giới này đã vượt ra khỏi tầm nhận thức của anh ta rồi.
Lâm Âm lắc đầu:
Tôi cũng không biết.
Thế nên người duy nhất có thể trả lời được là Lục Hợp rồi, Lâm Âm cũng muốn biết tại sao mình luôn gặp những giấc mộng kỳ quái.
Lục Hợp nhìn Lâm Âm hỏi:
Gần đây cô đã tiếp xúc với những thứ gì, ví dụ như phim, truyện, hay thứ gì đó trong cuộc sống mà cực kì có ấn tượng?
Gần đây...
Lâm Âm nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu:
Tôi xưa nay không xem phim kinh dị.
Cô tự biết bản thân mình là người nhát gan nhưng lại có óc tưởng tượng cực phong phú, cho nên không bao giờ dám sớ rớ tới phim kinh dị, thậm chí đến cả truyện huyền huyễn cũng không dám xem nhiều.
Thế thì rốt cuộc là cái gì dẫn tới giấc mơ này?
Lục Hợp ngẫm nghĩ rồi nói:
Cô kể lại những chuyện cô đã làm trong tuần này đi.
Tuần này à, Lâm Âm cẩn thận nghĩ một lúc, sau đó kể:
Từ thứ hai đến thứ sáu đều ở trường học, chuyên ngành chúng tôi cần phải lên lớp khá nhiều. Buổi tối thì tự học, chỉ có cuối tuần mới rảnh rỗi làm việc khác.
Tô Mang chen vào một câu:
Chị học gì thế, học đại học không phải chơi là chính sao?
Làm gì có.
Lâm Âm oán hận,
Học nghệ thuật đắt đỏ như thế, cứ nghĩ đến việc thứ mình lãng phí không phải thời gian mà là tiền thì lại càng không nỡ.
Được rồi, học giỏi có lí do của học giỏi, học dốt có cớ của học dốt. Đối với
học giỏi
thì mỗi tiết học đều rất quý giá, còn
học dốt
thì thấy học đại học là lãng phí thời gian. Nghĩ đến đây, Tô Mang âm thầm rụt cổ lại.
Lâm Âm bấm ngón tay đếm:
Thứ bảy dọn dẹp kí túc xá, sau đó xem một quyển ngôn tình...
Tô Mang hỏi:
Tên là gì?
Lâm Âm cắn môi:
Cái này... chắc không liên quan đâu.
Là gì thế?
Tô Mang tò mò nhìn Lâm Âm.
Tân sủng ngọt ngào của bá đạo tổng tài...
Phong cách hoàn toán trái ngược, sao có thể liên quan được!
Lâm Âm trả lời xong, bầu không khí liền im phăng phắc. Cô vội vàng nói sang chuyện khác:
Rồi đến hôm nay, hẹn bạn thân đi uống nước... có thế thôi.
Sau đó tự dưng bị cuốn vào giấc mộng này.
Cô bỗng nhớ tới chuyện xin số điện thoại của Trần Cảnh Nhiên, chuyện này nói ra thì hơi xấu hổ. Nhưng cô lại cảm thấy chuyện này rất quan trọng, rốt cuộc có nên nói hay không đây?
Lục Hợp nhìn ra sự đắn đo của Lâm Âm, bèn nói:
Mỗi một chi tiết đều có thể là yếu tố mấu chốt tạo nên giấc mộng này, cho nên có gì thì cô cứ kể hết ra.
Vì muốn thoát khỏi đây, cộng thêm dù sao đây cũng chỉ là mơ, Lâm Âm quyết định bất chấp hết tất cả.
Tôi nghĩ là có liên quan tới một dãy số.
Dãy số?
Tô Mang ghé đầu qua, hỏi:
Dãy số gì?
Là... là...
Lâm Âm ấp úng,
Là số điện thoại của một cậu bạn mà tôi thầm thích.
Lục Hợp đưa tay ra:
Cho tôi xem xem.
Lâm Âm đưa điện thoại cho Lục Hợp:
Chính là số này.
Nhìn thấy số điện thoại, Lục Hợp hơi nheo mắt lại rồi trả điện thoại cho Lâm Âm:
Đây không phải nguyên nhân.
Không phải cái này, vậy thì rốt cuộc là cái gì?
Lâm Âm chán nản, vì điều gì mà cô lại xuất hiện trong giấc mộng này?
Chúng ta cùng nhau phân tích một chút. Lâm Âm, trước tiên cô kể cho mọi người toàn bộ sự việc đã diễn ra từ khi cô vào giấc mộng này.
Lục Hợp nói.
Sau khi nghe xong những gì Lâm Âm trải qua, Tô Mang khiếp sợ nói:
Chị Lâm Âm, cuộc sống như chị mới gọi là cuộc sống này, hai mươi năm qua của em đúng là bỏ đi mà.
Đột nhiên Lục Hợp cười khẽ một tiếng.
Lâm Âm khó hiểu nhìn anh ta, thấy anh ta nói:
Giấc mơ này của cô, nếu tôi đoán không nhầm thì có lẽ là game (trò chơi).
Game?
Lâm Âm ngạc nhiên.
Lục Hợp từ tốn giải thích:
Có thể thấy giấc mơ của cô bắt đầu từ quãng thời gian từ quán cà phê tới ga tàu điện ngầm. Theo những gì cô kể thì phải có một NPC đảm nhận vai trò khởi động game.
() NPC (từ viết tắt của non-player character): là một nhân vật trong các trò chơi mà người chơi không thể điều khiển, người chơi tương tác với các NPC để nhận nhiệm vụ.
Nói tới đây lại nhìn Lâm Âm, hi vọng cô có thể tiếp lời anh.
Bình thường Lâm Âm cũng chơi game cho nên nhanh chóng hiểu ý Lục Hợp. Cô ngẫm nghĩ sau đó lắc đầu, cô không nắm được đầu mối nào hết.
Lục Hợp nói tiếp:
Tôi nghi ngờ NPC khởi động trò chơi này chính là anh nhân viên kiểm tra hành lý, mỗi lần cô qua đó trả lời anh ta chính là một lần load trò chơi.
Vì ở lần đầu tiên, Lâm Âm gặp động đất rồi mới gặp con ma mặc đồ cưới, sang lần thứ hai cũng lặp lại tình tiết như vậy, cho nên Lục Hợp kết luận tình tiết được lặp lại từ giai đoạn này. Sau khi kết hợp hai giai đoạn thì tiến hành lọc tình tiết trùng lặp. Như vậy khả năng cao có thể nằm tại tình tiết cô trả lời anh nhân viên kiểm tra hành lý.
Nhân viên kiểm tra hỏi Lâm Âm đi đâu, thoạt nhìn chỉ là một câu hỏi quan tâm của nhân viên đối với một hành khách lo lắng lỡ chuyến. Nhưng đổi sang một góc độ khác cũng có thể là khẩu lệnh khởi động game.
Lâm Âm cuống quýt:
Chúng ta phải làm thế nào mới phá giải được giấc mộng này?
Giống như trước kia, giấc mộng này nhất định phải phá giải, nếu không lần ngủ tiếp theo cô sẽ lại xuất hiện trong giấc mộng lặp lại này.
Đi tìm bạn thân của cô, bắt đầu lại từ đầu. Lần này đến chỗ nhân viên kiểm tra thì không trả lời.
Không chơi game, không nhận nhiệm vụ, lập tức sẽ Game Over.
Trong quán cà phê tấp nập người, đèn điện ấm áp chiếu sáng như đang mời gọi những người qua đường mệt mỏi dừng chân lại.
Ba người đứng ở phố đối diện, chờ đèn đỏ đếm ngược.
Lâm Âm trốn sau lưng Lục Hợp, nhỏ giọng hỏi:
Những người này đều có suy nghĩ của chính mình chứ?
Không.
Lục Hợp nhìn thoáng qua Lâm Âm,
Những thứ này đều là trong tiềm thức của cô, hoặc đúng hơn là kí ức của cô xây dựng nên.
Của cô? Lâm Âm chép miệng, nghe như thể cô là thần sáng tạo của thế giới này ấy.
Nghĩ đến đây, Lâm Âm bỗng đứng thẳng người lên, không hề sợ hãi nữa.
Tô Mang lo lắng hỏi:
Những người này với mấy con ma lúc trước có gì khác nhau không?
Lục Hợp lắc đầu:
Không có gì khác nhau.
Trong game, quái thường chia làm hai phe chủ động công kích và bị công kích, NPC cũng chia thành phe ta và phe địch.
Lâm Âm liếc Tô Mang, nghĩ thầm trong lòng, một NPC như cậu nghĩ thâm sâu như vậy hay lắm sao?
Trong lúc họ nói chuyện thì đèn giao thông đã chuyển sang màu xanh.
Tôi đi...
Lâm Âm đi tới trước mặt Lục Hợp hỏi,
Nếu như tỉnh mộng, tôi còn gặp được anh nữa không?
Những giấc mơ này mang lại cho cô phiền não sợ hãi, nhưng Lục Hợp lại là điều duy nhất cô không nỡ từ bỏ. Cô sợ một ngày nào đấy mình không gặp ác mộng nữa thì sẽ không thể gặp được Lục Hợp.
Yên lặng.
Lục Hợp không trả lời, Lâm Âm buồn bã xoay đi:
Tạm biệt.
Nếu như có cơ hội gặt mặt thì thật tốt.
Lâm Âm mở cửa quán cà phê, hơi ấm lập tức bao phủ lấy cô.
Nơi này thật khiến người ta yên lòng.
Hoan nghênh quý khách.
Cô nhân viên ngọt ngào chào đón.
Lâm Âm đi thẳng vào trong, thấy Phó Gia đang
múa phím
như bay. Cô đi tới phía sau, vỗ vai cô ấy:
Gia Gia…
Dựa theo tính cách của Phó Gia thì nhất định cô ấy sẽ xoay lại mắng chửi
người
đã cắt đứt mạch sáng tạo của cô ấy. Sau đó, thấy người tới là cô thì sẽ thu lại lửa giận, bởi vì cô ấy không bao giờ tức giận nổi với cô.
Quả nhiên, Phó Gia lập tức quay lại...
Phập!!!
Lâm Âm cảm thấy đau đớn, cúi đầu nhìn, một con dao gọt hoa quả đang cắm trên bụng cô.
Cô mở to mắt nhìn đôi mắt không có tiêu cự của Phó Gia, bên trong phản chiếu vẻ mặt không thể tin nổi của cô.
Sao lại thế...
Lâm Âm ngã xuống mặt đất, trước mắt tối sầm lại, trong đầu lóe lên một suy nghĩ.
Cô... sắp chết?