• 709

Chương 5: Tàu điện ngầm kinh hồn (5)


Lâm Âm nghiêm túc nhìn kĩ mấy chữ trên khung đối thoại, xác nhận bên trên quả thật là mấy chữ - Có lựa chọn sống lại hay không?

Cô bỗng nhớ lại phán đoán của Lục Hợp, đây đúng là một trò chơi, đã chết rồi còn có thể sống lại.

Lâm Âm hít vào một hơi, cái cảm giác tử vong này quá sâu sắc, cô không muốn lại trải qua nữa. Cô nhấn chọn nút
Đồng ý
, lựa chọn sống lại.

Trong nháy mắt, thế giới của cô khôi phục lại màu sắc.


Đi đâu?
Một tiếng nói truyền tới.

Hả?

Lâm Âm còn chưa định thần lại đã bị lôi tuột sang một bên.


Này!
Thấy người kéo mình là Lục Hợp, cô khẽ kêu lên, cổ tay cô đã đỏ một vòng.

Lục Hợp:
Ngốc muốn chết.


Lâm Âm trừng to mắt, cô không nghe nhầm đấy chứ, Lục Hợp mắng cô ngu ngốc. Cô còn chưa nói anh ta đột nhiên xuất hiện dọa người đâu.


Chị Lâm Âm!
Tô Mang xông từ phía sau cây cột ra, quan sát Lâm Âm một vòng rồi nói,
Mới nãy chị hù chết em với anh Lục rồi.


Tô Mang bắt đầu mồm năm miệng mười kể lại những gì xảy ra sau khi Lâm Âm rời đi:
Sau khi chị vào quán cà phê thì bầu không khí đột nhiên thay đổi, rất bất thường. Lúc chị ngã xuống, anh Lục định xông vào cứu chị nhưng không hiểu sao đột nhiên chúng em lại xuất hiện ở đây. Sau đó, thấy chị đang chuẩn bị kiểm tra hành lý…


Đến tận lúc này, Lâm Âm mới phát hiện chỗ mình đang đứng là nhà ga tàu điện ngầm. Tiếng nói lúc nãy cô nghe được là của anh nhân viên hỏi cô, nếu như cô trả lời sẽ tự động load trò chơi.

Xem ra là cô trách lầm Lục Hợp, cái này...

Lâm Âm nhìn lén Lục Hợp, thấy anh nhíu mày giống như đang tức
kẻ nào đó
không biết phân biệt tốt xấu.

Lâm Âm lí nhí nói:
Cảm ơn anh.


Hàng lông mày đang hơi nhíu của Lục Hợp từ từ dãn ra.

Tô Mang xen miệng vào hỏi:
Chị Lâm Âm, vừa nãy chị gặp chuyện gì ở quán cà phê thế?


Không nhắc tới còn đỡ, nhắc tới Lâm Âm lại cảm thấy vết dao đâm ở bụng phát đau. Tuy biết mình đã sống lại, vết thương không tồn tại nữa nhưng cảm giác lạnh băng khi con dao đâm vào cơ thể vẫn còn ám ảnh trong kí ức cô.

Lâm Âm hỏi Lục Hợp:
Tại sao bạn thân tôi lại đâm tôi?


Phó Gia là người bạn thân nhất của cô, tại sao lại có thể cầm dao đâm cô được chứ?

Lục Hợp không trả lời cô mà nhìn về anh nhân viên kiểm tra tàu điện ngầm phía xa,
Cô đã chết một lần, cũng có nghĩa cô đã kích hoạt trò chơi này rồi, vậy thì phải tiếp tục chơi tiếp.


Lúc trước anh yêu cầu Lâm Âm tránh cuộc nói chuyện với nhân viên kiểm tra là vì muốn có thể trực tiếp out khỏi trò chơi này. Nhưng sau nghĩ lại thì lúc Lâm Âm chết rồi sống lại chính là lúc trò chơi này chính thức được kích hoạt.

Tô Mang nghe xong, vỗ ngực nói:
Gì chứ em chơi game giỏi lắm, tuyệt đối không đi đường trên, carry toàn map ha ha ha...


() - Đường trên: map trong game Lol chia ba đường chính gọi là đường trên, đường dưới, đường giữa.

- Carry (hay
Gánh team
) là thuật ngữ chỉ việc một hero farm tốt, giết người tốt, có nhiều tiền và trở nên khỏe hơn so với mặt bằng chung của trận đấu, có thể hỗ trợ và giúp team đi đến chiến thắng dễ dàng.

Lục Hợp:
Cậu chết thì không sống lại được đâu.


Đây không phải là một trò chơi bình thường, bọn họ cần bàn kế hoạch hành động kĩ càng. Lục Hợp nhìn hai người bên cạnh mình, một người thì mờ mịt, một người thì loi nhoi...

Anh hít sâu một hơi, nghiêm túc nói:
Hai người nghe tôi chỉ huy.


Bọn họ...

Đầu tiên, phải biết được điều kiện để thắng trò chơi này là gì?

Thứ hai, trong giấc mơ này có cái gì có thể lợi dụng được?

Cuối cùng, điều kiện để sống lại sau khi chết là gì?

Để tạo nên một giấc mơ cần có quy tắc, nhưng những quy tắc quanh co khúc khuỷu này người bình thường rất khó lí giải.

Bởi vì thế giới nội tâm của mỗi người, người ngoài rất khó hiểu được.

Nhưng may mắn ở chỗ, quy tắc ở thế giới này được hình thành từ tư tưởng của Lâm Âm. Có thể nói Lâm Âm là người vượt mạo hiểm của giấc mộng này, và cũng là người sáng tạo nên thế giới này.

Có điều, hiện tại người được xem như người sáng tạo của thế giới quan này lại chẳng biết gì về nó.

Lục Hợp nhìn cô một lúc, sau đó rũ mắt, nói:
Trước tiên hai người phải làm theo những gì tôi nói.


Mọi người đều không có ý kiến gì về việc Lục Hợp làm chỉ huy, đều tỏ vẻ sẽ hành động theo anh.



Thế giới yên tĩnh đến nỗi tiếng gió cũng không có, chỉ nghe thấy tiếng bước chân và tiếng hít thở.

Tô Mang mang vẻ mặt bi thương phá tan sự yên lặng, đi trước một bước dài, ngẩng đầu ngâm:
Gió lạnh đìu hiu lướt trên sông Dịch/ Tráng sĩ bước đi mãi không trở về.


() Là hai câu hát Kinh Kha hát khi từ biệt Cao Tiệm Ly lên đường hành thích vua Tần. Cuộc chia tay diễn ra bên bờ sông Dịch.

Lâm Âm đồng tình nhìn cậu ta, còn dùng ánh mắt cổ vũ. Đúng là dũng sĩ chân chính, dám đối đầu với hiện thực máu tanh dầm dề tàn khốc.

Lục Hợp lạnh lùng nói:
Cô chưa đi xuống, chưa tiếp xúc với máy quét trò chơi, thế nên bây giờ bên dưới vẫn an toàn.


Tô Mang đã đi xuống, người tiếp theo là Lâm Âm. Cô co rúm ró người nhìn Lục Hợp:
Anh không xuống cùng tôi sao?


Lục Hợp lắc đầu:
Cô đi xuống trước, tôi cần xem lúc chuyện tiếp theo xảy ra, nhà ga tàu điện trông như thế nào.


Xem vì sao những tên kỳ quái kia lại bị dẫn tới.

Lâm Âm thận trọng đi tới cửa quét kiểm tra, anh nhân viên mỉm cười hỏi cô muốn đi đâu.

Cảnh tượng này đã lặp lại lần thứ tư rồi, cô đặt balo của mình vào băng chuyền kiểm tra, nói:
Đường Hải Phố.


Ánh mắt Lâm Âm bất giác liếc về phía Lục Hợp, mặc dù từ góc độ này không nhìn thấy gì cả.

Sau khi quét kiểm tra xong, cô cầm balo đi về cầu thang dẫn xuống sân ga.

Đây là lệnh đọc load trò chơi của dữ liệu trò chơi sao? Tại sao không có cảm giác đặc biệt nào cả?

Lâm Âm đi xuống cầu thang, từ xa đã nhìn thấy Tô Mang đang đứng chỗ chờ tàu đi đi lại lại.

Tô Mang nhìn thấy Lâm Âm thì phấn khởi vẫy tay, còn nhảy cẫng lên, phấn khởi vì tổ chức không từ bỏ chính mình.

Đột nhiên, nền đất bắt đầu lắc lư.

Lâm Âm tái mét mặt, đứng im tại cầu thang, không cử động.

Ban đầu Tô Mang không hiểu tại sao lại xảy ra động đất, sau đó lại thấy Lâm Âm đứng nguyên tại chỗ thì không hiểu tại sao cô lại không tiến về phía mình tiếp.

Lâm Âm đứng từ trên cao nhìn về phía đường ray tàu điện, đất ở đó nứt ra một cái khe, lộ ra hai cỗ quan tài cổ xưa.

Bùa chú trên cỗ quan tài đã bị gió thổi bay vào không trung.

Nắp quan tài bay lên, hai con ma lúc nãy từ bên trong bò ra.

Lâm Âm nhìn tất cả mọi thứ diễn ra trước mắt, hai tay bụm chặt miệng, ngăn mình không hét toáng lên.

May là ở trong mơ, chứ những cảnh trước mắt này là thật thì chắc đến nắp quan tài của Newton cũng không ấn xuống được.

() Cách nói ví von dùng hình ảnh định luật vạn vật hấp dẫn của Newton để nói về hiện tượng đi ngược lại định luật vạn vật hấp dẫn.

Con ma mặc áo cô dâu sau khi bò ra khỏi quan tài thì lững thững đi tới gần chỗ đứng chờ tàu. Đây chính là những gì xảy ra trước khi con ma ấy gặp cô.

Tô Mang nghe tiếng bước chân thì quay đầu lại. Đột nhiên cậu ta nhớ tới những gì mà Lâm Âm kể, phát giác không ổn, lập tức co giò chạy.

Lâm Âm phát hiện con ma mặc quan phục lại đi về một hướng khác. Xem tình hình thì nó sẽ tìm được một lối ra ở dưới này, sau đó xuất hiện trên phố.

Gió trong sân ga mang theo hơi lạnh rợn người.

Lâm Âm không muốn đối mặt với con ma mặc áo đỏ thêm lần nào nữa. Từ nhỏ tới lớn phim kinh dị cô còn chẳng xem được mấy bộ, lấy đâu lá gan đối mặt với thứ đáng sợ này.

Tô Mang chạy tới bên cạnh Lâm Âm kéo cô chạy.

Hai người chạy một mạch tới chỗ máy cà thẻ mới dừng lại để thở, Tô Mang thở không ra hơi:
Anh Lục đâu?


Lâm Âm khoát tay biểu thị cô không biết, Lục Hợp bảo bọn họ đi xuống chứ chẳng nói thêm gì.

Bọn họ nhìn khắp bốn phía, phát hiện ở cây cột có một người, là Lục Hợp!

Lâm Âm hét gọi, thấy Lục Hợp khẽ nâng mắt nhìn, sau đó vẫy tay với bọn họ ra hiệu bọn họ qua đó.

Tô Mang thấy Lục Hợp liền bực dọc nói:
Anh Lục, anh bắt bọn em xuống đấy làm gì, con ma áo đỏ kia đáng sợ lắm đấy anh biết không!


Lâm Âm cũng dùng ánh mắt trông chờ nhìn Lục Hợp, hi vọng anh có thể cho bọn họ câu trả lời.

Lục Hợp nhìn Tô Mang, trong ánh mắt mang theo sự kỳ lạ khó nói:
Tôi tìm được cách qua trò chơi này rồi… Giết bọn chúng!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Trong Mộng.