• 709

Chương 49: Thời hạn thông linh (5)


Nguyên Viện nhìn trời:
Tôi luôn có cảm giác hình như mình đã quên mất cái gì đó.


Lâm Âm:
...


Vất vả lắm mới bắt Nguyên Viện8 quay về chủ đề chính, Lâm Âm hỏi,
Cô muốn để lại lời cho ai?

Nguyên Viện ngồi xuống ghế của Giang Ly Ngạn, cô muốn làm như vậy từ lâu rồi nhưng không ngờ phải chờ tới khi chết rồi mới có thể làm được.
Ồ, trên bàn có một bức ảnh, người trong hình chính là cô đang tươi cười như hoa.
Cô chụp tấm ảnh này lúc nào nhỉ?
Cô nàng ngồi xổm trên mặt đất nghĩ ngợi:
Cho Tiểu Nguyệt, bảo cô ấy, 3nghĩ nợ tôi một nghìn tệ không cần trả sao?


Hay là cho Lý Phương đi! Cô ấy dùng son của tôi biết bao lần mà không chịu trả, tôi nhịn9 cô ấy lâu lắm rồi!


Không đúng, nên để lại cho Giang lột da mới đúng, tôi bị tai nạn giao thông trên đường tan làm có được coi là ta6i nạn nghề nghiệp không?

Nhìn có vẻ như là ảnh chụp lúc tốt nghiệp, sao cô chẳng có chút ấn tượng nào nhỉ?
Ha ha, sao Giang Ly Ngạn lại có ảnh của cô? Chắc không phải anh ta yêu thầm cô đấy chứ?
Đùa gì thế?
Nghĩ tới đây, lòng Nguyên Viện khẽ run lên, dường như nhớ ra cái gì đó.
Đằng nào cũng đã tới đây rồi thì ghé vào xem Giang lột da một cái! Không biết người này có thể nhớ đến một nhân viên bán mạng cho công ty suốt bao nhiêu năm như cô hay không.
Lúc cô bước vào phòng làm việc thì thấy Giang Ly Ngạn đang đứng cạnh cửa sổ sát đất ngắm nhìn dòng người bên ngoài.
Động tác này cô đã làm không biết bao nhiêu làn, cô vừa tốt nghiệp đã đến công ty này làm việc, làm một lèo suốt sáu năm.
Đến tầng 21, Lâm Âm đi trước, Nguyên Viện tiếp bước phía sau:
Dẫn tôi tới đây làm gì? À tôi biết rồi, có phải cô muốn để tôi biết cảm giác sống một ngày mà như một năm không?

Lễ tân thấy Lâm Âm tới gần thì mỉm cười chào hỏi.
Nơi đây là…
Nguyên Viện không ngờ rằng Lâm Âm lại đưa mình tới công ty của mình.
Nhấn số tầng 21 trên thang máy.
Brưm Brưm Brưm...
Di động trên bàn sáng lên, Nguyên Viện quay sang, nhưng một cánh tay đã nhanh tay hơn cô mà cầm lấy di động.

Alo, thư kí Tương.

Lâm Âm nhớ tới người đàn ông lúc sáng nên chỉ có thể thở dài:
Thời gian vẫn còn sớm, tôi thấy cần phải cho cô biết một việc liên quan đến cô.

Nguyên Viện nhìn Lâm Âm bằng ánh mắt kỳ quái, chuyện liên quan đến cô?
Nhờ sự giúp đỡ của Lâm Âm thì cuối cùng Nguyên Viện cũng rời khỏi đoạn đường này.
Nguyên Viện nghĩ đến đây liền tức giận gật đầu, đây là tai nạn giao thông nên nhất định sẽ có bảo hiểm, hơn 5nữa công ty cũng phải bồi thường để ba mẹ của cô có thể sống yên ổn lúc tuổi già.
Lâm Âm thầm cảm khái, ông trời cho Nguyên Viện nhiều thời gian như vậy quả nhiên không phải là cho không.
Đây là để cho cô đầy đủ thời gian để nhận ra rốt cuộc bản thân mình muốn nói gì, muốn nói với ai.
Nguyên Viện ngửa đầu một hồi lâu, sau đó lắc đầu:
Tạm thôi.

Lâm Âm hỏi tiếp:
Chuyện nên làm tôi đã làm rồi, cô còn muốn đi đâu nữa?

Nguyên Viện:
Về nhà.

Bảng thành tích đỏ rực, có vẻ như thua rất thảm.
Lâm Âm hơi tức giận, bạn gái qua đời rồi mà vẫn còn ngồi chơi game được?
Thế nhưng khi Lưu Tu bưng nước tới ngồi xuống đối diện cô thì Lâm Âm lại không biết nên nói gì.
Nguyên Viện ngồi đối diện Lưu Tu, im lặng ngắm nhìn gương mặt anh ta.
Hai người một ma, không ai lên tiếng.
Ngồi im như vậy hơn mười phút, Lâm Âm lúng túng nói;
Tôi còn có việc, đi trước.

Bên trong không có tiếng trả lời.
Lâm Âm dán lỗ tai trên cánh cửa, trong phòng không có âm thanh gì.
Cạch - Cửa được mở ra.
Nguyên Viện nói:
Tuy chìa khóa ở ngay dưới thảm nhưng tôi vẫn đề nghị cô gõ cửa.

Được rồi.
Lâm Âm thành thật gõ cửa.
Lâm Âm cùng Nguyên Viện thuận lợi đi vào nhà.
Đây là một căn nhà hai phòng, mặc dù không có đồ trang trí xa hoa nhưng vẫn mang lại một cảm giác ấm áp.
Trong phòng khách kê một chiếc máy tính, trên màn hình là giao diện trò chơi.
Nguyên Viện đi ra khỏi phòng làm việc, Lâm Âm hỏi:
Biết rồi chứ?

Nguyên Viện gật đầu.
Lâm Âm:
Cảm động không?

Lâm Âm phất tay, tỏ ý không cần phải tiếp đón mình. Sau đó cô ngồi xuống ghế sofa rồi nói với Nguyên Viện:
Cô vào đi.

Nguyên Viện rất khó hiểu, không hiểu sao Lâm Âm dẫn mình tới đây.
Cô bay vào, các đồng nghiệp vẫn đang chăm chỉ làm việc, nhanh chóng nhưng có quy luật, không hề vì thiếu đi cô mà trở nên hỗn loạn, làm cô bỗng nhớ tới một câu nói: Công ty sẽ không sụp đổ vì mất đi bạn, nhưng căn nhà của bạn thì có.
Nguyên Viện nín thở, một lát sau lại cảm thấy mình thật ngốc, cô đã chết rồi thì có hô hấp đâu mà cần nín thở.
Cô nàng bay tới trước mặt Giang Ly Ngạn làm một cái mặt quỷ, thấy đối phương không có phản ứng gì mới coi như yên lòng.

Không biết có chuyện gì mà tôi không biết.

Đúng vậy, Nguyên Viện có một người bạn trai.
Một người bình thường giống như Nguyên Viện.
Lâm Âm đứng ngoài cửa, dùng mắt hỏi ý của Nguyên Viện.

Alo, tình hình bên khu mộ thế nào rồi?

Nguyên Viện bay tới bên cạnh Giang Ly Ngạn đang nghe điện thoại.

Anh Giang, sao anh không nói sớm cho cô ấy biết, nếu như anh chủ động một chút thì có lẽ con của hai người giờ đã đi nhà trẻ rồi, cần gì phải như bây giờ...


Ừ, đã liên lạc rồi sao? Tiền bồi thường với tiền trợ cấp đều đã giải quyết rồi chứ?

Nguyên Viện ngạc nhiên nhìn Giang Ly Ngạn, một mình anh ta ôm hết chuyện hậu sự của cô sao?
Sau đó anh ta lại gọi một dãy số khác.
Nháy mắt, Nguyên Viện như đã hiểu ra.
Cafe nóng mỗi lần tăng ca, chăn đắp khi ngủ gật và còn rất rất rất nhiều thứ khác. Thì ra... đều là anh.

Nhưng mà...
Giang Ly Ngạn nhẹ giọng nói,
Cô ấy có bạn trai.


Ai thế?

Bên trong truyền ra một âm thanh mơ hồ.
Lâm Âm hắng giọng:
Xin chào, tôi là bạn của Nguyên Viện.

Bây giờ anh ta chỉ có thể dùng danh nghĩa tiền bồi thường và tiền trợ cấp để chuyện hậu sự của cô có thể thuận lợi hơn một chút.
Giang Ly Ngạn để điện thoại xuống rồi tiếp tục nhìn ra ngoài của cửa sổ, sau đó thở dài.
Mặc dù trong lòng anh ta không có gì có thể đẹp được như Nguyên Viện, thế nhưng cô lại là bông hoa trong tay kẻ khác.
Một người đàn ông đầu tóc rối bù, mặc áo ba lỗ quần cộc đứng ở cửa nhìn Lâm Âm, hỏi:
Bạn của Nguyên Viện?

Lâm Âm gật đầu:
Anh là Lưu Tu đúng không? Tôi có nghe Nguyên Viện nói về anh.

Người đàn ông trầm mặc rồi nói:
Vào ngồi một chút đi.

Cô nhanh chóng rời đi như đang chạy trốn, lúc xuống dưới lầu thấy Nguyên Viện chậm rãi bay theo.

Lâm Âm:
Lời nhắn gửi cuối cùng của cô muốn để lại cho ai?


Nguyên Viện nở nụ cười:
Vẫn hỏi sao?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Trong Mộng.