• 709

Chương 50: Thời hạn thông linh (6)


Lưu Tu rất ghét loại người phía sau, lúc anh ta còn ở cấp độ thấp đã gặp rất nhiều. Nguyên Viện nhớ lúc đó Lưu Tu đã mắng chửi như muốn t8hủng cả máy tính.

Nguyên Viện nghĩ tới đây thì phì cười:
Thật ra cũng không có gì để nói, chỉ dặn anh ấy nhớ phải ăn cơm thôi.
3

Lúc chơi game hay lúc làm việc cũng phải nhớ ăn cơm.
Nguyên Viện khẽ cười, đáp:
Tình cảm lâu năm thì chỉ cần từng hành động nhỏ của đối phương cũng có thể biết đối phương đang nghĩ cái gì. Có vài người trời sinh đã không hay bộc lộ cảm xúc, thế nhưng điều đó không có nghĩa là trong lòng bọn họ không có gì biến hóa.

Giống như Lưu Tu nhà cô, lúc vui vẻ thì đi rất nhanh, rung đùi đắc ý. Lúc tức giận sẽ nhìn chằm chằm mặt đất, im lìm không nói gì. Lúc đau lòng thì nhìn cái gì cũng đều không để tâm.
Nguyên Viện xoa đầu Lâm Âm:
Giúp tôi nói với anh ấy, sau này phải sống sao cho thật vui vẻ.

Lâm Âm len lén nhìn, hôm nay Trần Cảnh Nhiên mặc một cái áo có mũ màu đen khiến làn da vốn đã trắng của cậu lại càng trắng hơn, cái cổ thon dài lộ ra khỏi cổ áo nhìn chỉ muốn cắn một cái.
Sao cô lại có thể có suy nghĩ xấu xa như vậy nhỉ? Lâm Âm vội vàng cúi đầu lật sách, giấu đi gương mặt càng ngày càng đỏ của mình.
Trần Cảnh Nhiên nhìn cô như vậy chỉ khẽ cười, sau đó dùng một tay đè lên sách của Lâm Âm.
Bàn tay với những ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng nhìn thật đẹp.
Lâm Âm nhìn chăm chú, sau đó nhìn về phía Trần Cảnh Nhiên như đang hỏi, anh làm gì thế?
Trần Cảnh Nhiên, hỏi:
Buổi chiều em đến trường à?

Nguyên Viện thấy Lâm Âm vẫn đang bất bình vì mình, bèn hỏi:
Chắc 9không phải cô chưa từng yêu bao giờ đấy chứ?

Lâm Âm kiêu ngạo nói:
Tôi có bạn trai.

Hồ ly thò đầu ra, lỗ tai của nó r6ung rung, vẻ mặt vô tội nhìn hai người.
Trần Cảnh Nhiên mỉm cười đáp:
Hôm nay là chủ nhật.

Lâm Âm bừng tỉnh, cuộc sống của cô đã đến thời kì không còn khái niệm thời gian nữa rồi.
Cô ngắm nhìn gương mặt nghiêng gần trong gang tấc của Trần Cảnh Nhiên, hàng lông mi thật dài tạo thành một cái bóng đổ trên mặt.
Cuộc sống vẫn như bình thường, ở nhà chơi game đợi vợ đi làm về.
Thế nhưng anh ta chơi một ván rồi lại một ván, vì sao người ấy vẫn chưa về?
Lâm Âm đứng ngoài cửa mấy phút, xác định Lưu Tu không mở cửa cho mình nữa.

Nửa đêm Lâm Âm tỉnh giấc, giấc mơ này hơi nặng nề.
Cô trợn mắt nhìn vào bóng đêm, vì sao cô lại cảm thấy thế giới của giấc mơ lần này hoàn toàn khác với những giấc mơ lần trước?

Cô quên cái gì sao?
Lưu Tư thấy Lâm Âm quay lại thì hỏi.
Lâm Âm:
Tôi chỉ chuyển lời giúp người khác thôi, cô ấy bảo anh sau này phải sống sao cho vui vẻ.

Bàn tay gác trên khung cửa của Lưu Tu hơi nắm lại, sau đó buông ra.
Đã nói sẽ ở bên nhau đến bạc đầu, đáng tiếc cô thất hứa mất rồi. Thế nhưng chính vì yêu cho nên mới không muốn nhìn thấy anh đau khổ.
Lâm Âm gọi La Kì để mở đường xuống Hoàng Tuyền.
Cô thấy Nguyên Viện đi về phía La Kì thì hỏi:
Sao cô không ở thêm mấy ngày?

Quan trọng là cảm giác đầu ngón tay lướt trên trang giấy rất thỏa mãn.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người, vừa thoải mái lại vừa sáng sủa.
Trong sách nói,
nguyên liệu
tạo nên nội dung của một giấc mơ ở một mức độ nào đó đều bắt nguồn từ đời sống thực. Nói cách khác, giấc mơ sẽ tái hiện hoặc nhớ lại một điều gì đó mà chúng ta có thể cho rằng đây không phải là sự thực. Thế nhưng nếu cho rằng giấc mơ và hiện thực có liên hệ với nhau mà coi đó là thật thì sai. Trái lại, mối liên hệ này cần phải được cẩn thận tìm kiếm, đồng thời có rất nhiều quy luật của giấc mơ dù bỏ công sức ra tìm kiếm cũng không thể giải thích được. Nguyên nhân là vì nơi lưu giữ kí ức giấc mơ biểu hiện ra nhiều đặc tính, mặc dù những đặc tính này thường được bàn luận nhưng cho tới bây giờ vẫn khó có thể giải thích.
Chẳng lẽ là vì hiện giờ cô đang yêu cho nên những giấc mơ này là để cô có dũng cảm ở bên Trần Cảnh Nhiên?
Ngày hôm sau, ánh mặt trời xán lạn.
Lâm Âm vùi trên ghế sofa đọc cuốn sách Giải Mộng mua lần trước.
Từ khi bắt đầu có những giấc mơ kỳ lạ là cô cũng bắt đầu đọc sách về phương diện này.
Cô thích đọc sách giấy, cảm giác rất khác khi đọc sách điện tử.
Hơn nữa qua nhiều năm, giá các loại hàng hóa tăng lên nhưng giá sách giấy vẫn không đổi, thậm chí nếu mua online còn cực kì rẻ.
Đúng thế, chẳng phải có câu nào ai biết được ngày mai sẽ thế nào, thế nên đừng lãng phí khoảng thời gian có thể ở bên nhau.
Lâm Âm vuốt ve đầu hồ ly rồi nhét lại nó vào túi.
Cô quay trở lại căn nhà vừa rồi, nhấn chuông cửa.
Hai người nhìn nhau.

Em hưởng thụ quá nhỉ?
Trần Cảnh Nhiên nói.

Hả?
Lâm Âm phản ứng chậm nửa nhịp, hỏi:
Hôm nay anh không ra ngoài sao?

Lâm Âm nhấn đầu nó về:
Người lớn nói chuyện, trẻ con đừng có nghe trộm.

Nguyên5 Viện thấy thế liền nói:
Mới quen chưa được bao lâu chứ gì?


A...
Lâm Âm kinh ngạc,
Chuyện này cũng nhìn ra được?

Đột nhiên cô cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Hai người ngồi cạnh nhau không nói câu nào.
Cảm giác giống như có thể cảm nhận được sự tồn tại của đối phương nhưng không hề không thoải mái.
Lâm Âm gãi đầu, cô thật sự không biết phần nào của giấc mơ là phần chịu ảnh hưởng của thế giới thực.
Giấc mơ là một thứ rất phức tạp, nó không giống những môn học chỉ cần sắp xếp hoàn chỉnh quá trình là có thể biết rõ được mọi chuyện.
Lâm Âm chìm vào hỗn loạn, đột nhiêm có cảm giác sofa chìm xuống, liếc sang thì thấy Trần Cảnh Nhiên đang ngồi bên cạnh mình.
Lâm Âm trầm tư, giấc mơ của cô chính xác là đang giải thích một số nhận thức hoặc trải nghiệm thực tế của cô.
Đoạn sau cuốn sách dùng giấc mơ tìm ra loài cây mới của Erboff để giải thích rằng, trong giấc mơ chúng ta có khả năng nhớ lại một chuyện nào đó mà chúng ra đã không thể nhớ được lúc còn tỉnh táo.
Nội dung đại thể là, trong mơ Erboff đút cho rắn mối ăn một loại thực vật, sau khi tỉnh lại ông ta phát hiện loại thực vật này có tồn tại nhưng chính bản thân ông ta lại không hề nhớ mình nhận biết loại thực vật này khi nào. Mười sáu năm sau, ông ta phát hiện loại thực vật đó là tiêu bản do một người bạn của em gái ông - là một nhà thực vật học tặng, còn con rắn mối chính là từ ảnh minh họa trong tạp chí.
Khoảnh khắc anh ta đóng cửa lại cũng là lúc nước mắt anh ta rơi xuống.
Một người đàn ông cao 1m8 lại co ro trốn sau cánh cửa, khóc rống lên như một đứa trẻ.
Ngày hôm đó, Lưu Tu nhận được điện thoại của cảnh sát liền hoảng hốt đi nhận xác Nguyên Viện. Sau đó anh ta sống cứ như một cái xác không hồn mất đi suy nghĩ chỉ biết hành động theo bản năng.
Anh ta hít sâu một hơi, nói:
Cảm ơn.

Cạch - Cách cửa đóng lại.
Lần đầu tiên trong đời Lâm Âm thấy một người đàn ông có thể khóc nhanh đến như vậy.
Nguyên Viện bước lại gần rồi nói thầm vào tai Lâm Âm:
Nếu cô có người mình thích thì nhất định đừng lãng phí khoảng thời gian có thể ở bên nhau.

Nói xong, Nguyên Viện theo La Kì rời đi.
Lâm Âm sững sờ ngây ra, mãi đến khi hồ ly ngọ nguậy trong túi phát ra tiếng động thì mới tỉnh táo lại.
Tính toán thời gian thì Nguyên Viện vẫn còn có thể ở trên dương gian hai ngày nữa.
Nguyên Viện thản nhiên đáp:
Những gì tôi muốn không có cách nào thực hiện được, những gì tôi muốn nhìn không cách nào nhìn thấy được, có lẽ ở thêm hai ngày nữa tôi sẽ sinh lòng oán hận chứ không thể bình tĩnh như bây giờ.

Kì thực người hiểu rõ mình nhất chính là bản thân mình.
Lâm Âm nghĩ một chút, đúng là bạn cùng phòng cô bảo về quay về trường xử lý chuyện ký túc xá. Thế nhưng Trần Cảnh Nhiên đột nhiên hỏi chuyện này để làm gì, cô mê man trả lời lại:
Đúng vậy.


Trần Cảnh Nhiên nhìn bộ đồ cô đang mặc, nói;
Ra ngoài nhớ mặc nhiều một chút, gần đây trời lạnh hơn rồi.


Lâm Âm ngây ra.

Sự quan tâm đột ngột này khiến cô trở tay không kịp.

Trần Cảnh Nhiên đứng dậy, thấy cô người yêu vẫn ngốc nghếch như vậy đành vỗ vỗ đầu của cô, lặp lại:
Đừng quên mặc thêm đồ.


Lâm Âm nhìn theo bóng lưng Trần Cảnh Nhiên, sau đó ngồi trên ghế sofa ôm ngực.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Trong Mộng.