• 709

Chương 57: Án mạng trong phòng kín (2)


Lúc Lâm Âm cúi đầu, nhìn thấy hộp thức ăn cho cá để bên cạnh bể cá, hộp bị mở toang, vẫn còn chưa đậy lại. Cô nói với Lục Hợp:
Chúng ta có8 nên xem căn phòng này được cấu tạo như thế nào không?


Dù sao hiện giờ bọn họ cũng không biết được nạn nhân là tự sát hay là bị g3iết, cứ như vậy mà suy đoán nguyên nhân cái chết thì có vẻ lẫn lộn đầu đuôi. Bọn họ nên đi xem căn phòng này là phòng kín thật hay là bị h9ung thủ ngụy trang thành phòng kín trước rồi mới đi tìm hung thủ.
Ai mau tới cứu cô đi…
Cốc cốc cốc! - Tiếng gõ cửa truyền đến.
Cảm giác nặng nề trên người Lâm Âm lập tức biến mất.
Cô ngồi dậy, lưng toát đầy mồ hôi lạnh.
Giờ này rồi mà còn tìm cô?
Trần Cảnh Nhiên nhìn cô:
Không phải em cũng không ngủ sao?

Có lẽ hung thủ vô cùng chán ghét chuyện ba mình nuôi cá, cho nên sau khi phát tiết những oán hận trong lòng, cũng thuận tay cho cá ăn đến chết.
Rốt cuộc là chết no, hay là vì ăn phải thức ăn có độc, tạm thời cô không có cách nào kết luận được. Có điều, chuyện này không hề ảnh hưởng tới suy đoán tiếp theo của cô.
Lâm Âm vòng tay ôm lưng Trần Cảnh Nhiên, vùi đầu vào gáy cậu,
Em trai, em muốn chị làm gì nào?

Cô vừa nói vừa vuốt ve lưng cậu.
Mở mắt ra, một mảng tối đen.
Cô ngửa đầu, cảm thấy có một lực cực kì lớn đang đè ép trên người mình.
Chết tiệt, dám chơi xấu!
Cho rằng làm vậy thì cô sẽ không có cách nào sao?
Cô không thể hô hấp, không thể nào thoát khỏi.
Cứu mạng…
Cô bĩu môi, nói tiếp:
Vụ án này coi như xong rồi, những chuyện còn lại giao cho cảnh sát thôi. Trong quá trình thẩm vấn tìm động cơ của hung thủ và điều tra quá trình phạm tội nữa là xong.

Dù sao những chuyện thế này cũng khá dễ dàng với cảnh sát.
Bởi vì cách làm thật sự quá quen thuộc, lợi dụng dây câu kéo khóa bảo vệ cửa để ngụy trang thành phòng kín. Đương nhiên, đây cũng là nguyên nhân mà lúc nãy cô không mở được cửa, bởi vì cánh cửa này bị khóa trái.
Dấu vết trên khóa lại rất rõ ràng, chính là chứng cứ chứng minh sự tồn tại của dây câu.
Thế mà lại dám trêu đùa cô, muốn thấy cô xấu mặt, hừm, ai thả thính ai còn chưa biết được đâu.

Nhỏ… ha ha ha.
Trần Cảnh Nhiên vừa lặp lại vừa ngửa đầu cười.
Lâm Âm không ngờ Trần Cảnh Nhiên lại đột ngột làm hành động này, cả người cô cứng ngắc lại.
Nằm sát nhau như vậy, cô có thể cảm nhận được độ ấm trên người cậu và hô hấp ở bên tai mình.
Lâm Âm ngủ mê man cho đến hừng đông, bỗng mơ màng cảm thấy nóng, muốn vén chăn lên thì lại mò trúng một vật lạ.
Ừm, vật vừa mềm lại vừa cứng này là gì vậy?

Nếu em còn không buông tay thì anh không đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện gì đó đâu đấy.
Trần Cảnh Nhiên nói trong khi vẫn còn nhắm mắt.
Lâm Âm vội thu tay lại,
Em… em không cố ý.

Đã có kết luận đây là một vụ án mưu sát thì có thể bắt đầu tìm kiếm hung thủ.
Lâm Âm nhìn ảnh gia đình treo trên tường, suy nghĩ sâu xa, nói:
Bởi vì con trai cả vẫn luôn ở bên cạnh người ba, cho nên đứa con trai cả được hưởng nhiều tài sản nhất, mấy người con còn lại ở tỉnh khác hoặc nước ngoài.

Lâm Âm cong môi, đương nhiên cô phải nắm giữ quyền chủ động rồi, nếu không lần nào cũng bị cậu ăn gắt gao mất.

Thế thì…
Trần Cảnh Nhiên lật người, đè lên trên người cô, cúi đầu nói vào tai cô,
Chị ơi, em đói rồi…

Cô leo lên giường nhìn Trần Cảnh Nhiên, hỏi:
Rốt cuộc anh muốn làm gì?

Chỉ thấy Trần Cảnh Nhiên đã nhắm mắt lại ngủ.
Cốc cốc cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên lần nữa, cô lập tức đứng lên mở cửa.
Sau khi giết ba mình còn rải thức ăn đầu độc cho cá chết, không biết là thù hận tới mức nào nữa.

Hung thủ là người con trai cả, người sống chung với nạn nhân lâu nhất.
Lâm Âm nói,
Cho dù tôi không biết cụ thể quá trình giết người và mâu thuẫn cụ thể giữa bọn họ, thế nhưng đáp án của tôi có độ chính xác rất cao.

Lâm Âm thấy vẻ trêu chọc trong mắt Trần Cảnh Nhiên bèn nghiêng đầu cười, sau đó nói:
Đương nhiên là em sợ rồi, anh còn nhỏ mà.

Cô cố ý nhấn mạnh chữ
nhỏ
, mang theo ý khiêu khích nồng đậm.
Tên này luôn thích trêu chọc cô, muốn nhìn bộ dạng luống cuống, nói năng lắp bắp của cô.
Hừ hừ hừ!

Em…
Lâm Âm đỏ bừng mặt.
Trần Cảnh Nhiên xoa đầu cô,
Mới sáng sớm đã thả thính anh rồi, anh thật sự sợ mình sẽ không khống chế được.

Cô nhìn Lục Hợp đang sững sờ, phất tay nói:
Tôi giải quyết xong giấc mơ này rồi. Có phải tôi rất thông minh không?

Lục Hợp bật cười,
Không ngờ em học toán dốt, nhưng suy luận logic lại không kém chút nào.

Hai người nhìn nhau mỉm cười, yên lặng chào tạm biệt nhau.
Vụ án kết thúc, cô cũng nên tỉnh rồi.
Hơn nửa đêm không ngủ được tới tìm cô tâm sự, là đầu óc của anh bị hỏng, hay là đầu óc của thế giới này bị hỏng?
Trần Cảnh Nhiên vỗ vào vị trí kế bên mình, gọi:
Ngây người ra đấy làm gì, mau lên đây!

Người có thể quen thuộc với căn phòng, đồng thời biết thức ăn cho cá để ở đâu tất nhiên không thể nào là mấy đứa con ở nơi khác, chỉ có thể là người con trai cả.
Có lẽ mâu thuẫn đã được tích lũy trong những ngày tháng sống chung, tới lúc phân chia tài sản thì bùng phát, dẫn tới hành vi ra tay ác độc của người con trai cả.
Ơ, bảo tới tâm sự cơ mà?
Sao vừa lên giường đã ngủ rồi? Hại cô lo lắng mãi.
Cô mở mắt ra, một khuôn mặt xuất hiện ở trước mắt.
Tay của cô đang nắm cánh tay của Trần Cảnh Nhiên…
Nói cứ như cô là người háo sắc vậy.
Trần Cảnh Nhiên mở mắt ra, nhìn chằm chằm cô nói:
Em cố ý.

Nói xong, cậu đi thẳng vào trong phòng, để lại Lâm Âm với đầu óc bị chết máy.
Lâm Âm vội vã đóng cửa lại, nhìn Trần Cảnh Nhiên đã nằm lên giường mình, trong lòng điên cuồng gào thét. Này này này, chẳng lẽ anh không cân nhắc tới việc hơn nửa đêm cô đã ngủ mê mệt rồi sao? Hơn nữa… hơn nữa hơn nửa đêm anh tới tìm cô để nói chuyện phiếm?
Lâm Âm quan sát Trần Cảnh Nhiên từ đầu đến chân, hỏi:
Rốt cuộc anh muốn làm gì?

Trần Cảnh Nhiên nhún vai,
Nói chuyện thôi mà, chúng ta tâm sự đi.

Cô gõ nhẹ tường, sau đó đập một cái lên tường,
Tôi biết hung thủ là ai rồi!
Cô nhìn Lục Hợp, bắt đầu phân tích,
Nếu người chết là chủ nhà thì cá trong bể nhất định là do người chết nuôi. Là một người nuôi cá, chắc chắn người chết sẽ không cho cá ăn nhiều tới mức bị no chết.

Nhưng bây giờ trong bể cá vẫn có hạt thức ăn cho cá nổi lơ lửng, cùng với xác cá nổi lật bụng trên mặt nước, có thể thấy được cá chết là vì ăn thức ăn cho cá.
Lâm Âm do dự, dù sao thì bọn họ cũng mới yêu nhau không bao lâu… cứ trực tiếp như vậy thì không tốt lắm đâu.
Có điều, nghĩ đến cơn ác mộng vừa rồi, cô cảm thấy có người ngủ chung cũng tốt.
Ngoài cửa là Trần Cảnh Nhiên đang mặc áo ngủ.
Lâm Âm thấy lạ nên hỏi:
Sao hơn nửa đêm rồi anh còn chưa ngủ?

Lâm Âm chui vào chăn, nhắm hai mắt lại.
Thật giống như Trần Cảnh Nhiên biết cô gặp ác mộng nên cố ý tới ngủ cùng cô vậy. Trong lòng Lâm Âm lập tức yên ổn hơn rất nhiều.
Hình như… ngay từ ban đầu, bọn họ đã suy đoán lệch hướng rồi.
Như vậy lúc này điều tra cửa ra vào là quan trọng nhất.
Lúc nãy cô nóng lòng mở cửa nhưng không cách nào mở ra được.
Lâm Âm ngồi xổm xuống nghiên cứu cánh cửa. Đợi tới khi nắm rõ được cấu tạo của khóa cửa, cô liền nở nụ cười. Đây là một vụ án được ngụy trang thành án mạng trong phòng kín.
Cô có thể cảm nhận được cơ thể của cậu trở nên căng cứng, ngay cả hô hấp cũng trở nên nặng nề.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Trong Mộng.