Chương 58: Trùng hợp
-
Người Trong Mộng
- Niên Thập Bát
- 1511 chữ
- 2022-02-04 05:43:30
Tút tút tút, cuộc gọi kết thúc.
Lâm Âm nghĩ ngợi rồi nở nụ cười đầy ẩn ý, sau đó lập tức gửi tin nhắn lại cho Phó Gia hẹn thời g8ian địa điểm gặp mặt.
Có điều…
Lâm Âm tò mò nhìn Phó Gia và Tô Mang:
Hai người?
Buổi chiều, Lâm Âm v9à Trần Cảnh Nhiên đi đến quán cafe đã hẹn.
Thấy Trần Cảnh Nhiên ngầm thừa nhận, Lâm Âm kích động bắt cánh tay cậu,
Vì sao anh không nói cho em biết?
Để nhìn cô giống như một đứa ngốc, nói cho cậu nghe tất cả mọi chuyện.
Em đã có đáp án rồi, không phải sao?
Lâm Âm quay đầu nhìn Trần Cảnh Nhiên,
Thật là anh sao? Anh là Lục Hợp, Lục Hợp là anh?
Cô ra khỏi phòng, nhìn thấy Trần Cảnh Nhiên ngồi trên ghế sofa, lập tức đi tới nói:
Chiều nay anh rảnh k3hông? Hì hì hì.
Trần Cảnh Nhiên cảm thấy nụ cười kỳ lạ của bạn gái mình thật đáng sợ.
Lâm Âm lẩm bẩm:
Học những lời ngon ngọt này ở đâu vậy?
Thiếu niên lạnh lùng trước kia đi đâu rồi? Người trước mặt hiện giờ cứ như chui từ trong hũ mật ra vậy.
Phó Gia nói:
Ngồi xuống đi, chúng ta từ từ nói.
Nói chuyện cả buổi rồi mà mọi người vẫn còn đứng ngây ra.
Không ngờ Phó Gia đã chờ ở đó, ngồi đối diện với cô nàng là một chàng trai có vóc dá6ng cao ráo.
Lâm Âm kéo Trần Cảnh Nhiên đi tới trước mặt bọn họ chào hỏi.
Hai người chơi với nhau đã hơn mười năm, về sau mỗi người lại có gia đình riêng của mình.
Một bàn tay ấm áp phủ lên đỉnh đầu cô, xoa nhẹ mái tóc cô,
Rồi ai cũng phải lớn lên.
Trần Cảnh Nhiên nói:
Từ khi em hỏi chuyện viên bi, anh đã biết là em biết rồi. Anh đi vào giấc mơ của em, tương đương với việc đi vào thế giới trong lòng em, anh nghĩ anh là người hiểu rõ em nhất. Anh biết em không hề nhớ rõ chuyện kia, đó chỉ là một trong rất nhiều chuyện khi em còn bé mà thôi. Có lẽ em từng có rất nhiều bạn chơi cùng, thế nhưng tuổi thơ của anh chỉ có cờ vây và em.
Cậu thầm nói trong lòng, có lẽ em không biết, lần đó anh và ông nội em chơi cờ vây đã cá cược với nhau, ông nội em nói nếu anh thua thì phải ngoan ngoãn đi học, còn nếu ông thua thì ông sẽ đền cháu gái mình cho anh.
Chẳng phải nên đi theo từng bước một sao? Trước tiên là giới thiệu có bạn trai, sau đó đợi thêm một thời gian, cả hai quen thuộc với nhau hơn rồi mới tính tới chuyện kết hôn, như vậy sẽ dễ dàng tiếp nhận hơn.
Phó Gia khó mà nói rõ hết được,
Đợi sau này mình sẽ kể kĩ cho cậu nghe. Có điều, chúng ta đã nói trước rồi, cậu nhất định phải làm phù dâu cho mình đấy.
Chắc em đã xem giấc mơ của anh rồi, cũng biết hết hơn mười năm yêu thầm của anh.
Lâm Âm khó có thể tin nổi nhìn Trần Cảnh Nhiên, cô cho rằng cô đã che giấu rất kĩ.
Í?
Lúc Lâm Âm và Trần Cảnh Nhiên nhìn 5thấy chàng trai kia thì cả hai đều sững sờ, ngay cả cậu trai cũng sững sờ.
Phó Gia khoát tay tay,
Mọi người làm sao vậy?
Chàng trai mở miệng trước:
Không ngờ mọi người lại quen nhau.
Sau khi ngồi xuống, Lâm Âm gọi một cốc nước lạnh, cô cần nước lạnh để hòa hoãn lại tâm tình. Đối với cô mà nói, tin tức này chẳng khác gì bom nguyên tử cả.
Một lát sau, cô mới hỏi:
Sao cậu lại gả cho người ta rồi?
Lúc này Phó Gia mới nhớ tới chuyện chính:
Đây là chồng mình.
Nói xong, Phó Gia còn bổ sung thêm một câu,
Đã đăng ký kết hôn rồi.
Cái gì?
Sau khi hỏi xong, cô khẽ thở nhẹ ra.
Rốt cuộc cũng hỏi ra rồi, cô không dám nhìn vẻ mặt của Trần Cảnh Nhiên, trong lòng bắt đầu khẩn trương chờ đợi câu trả lời.
Trần Cảnh Nhiên:
Phó Gia kết hôn thôi mà, sao em lại không vui chứ?
Không biết nữa.
Lâm Âm cúi đầu đá vào mặt đường,
Giống như bị người ta cướp mất đi vậy.
Em tin tưởng sức kiềm chế của anh thật đấy à?
Trần Cảnh Nhiên thở dài, nhường cho cô một bên giường.
Lâm Âm lẩm bẩm:
Em sợ gặp ác mộng.
Lâm Âm vô cùng ngạc nhiên,
Cái gì?
Trần Cảnh Nhiên mỉm cười không nói.
Lâm Âm nhìn cậu,
Thế nhưng cái giá của trưởng thành là học được cách chấp nhận mất đi?
Không đâu.
Trần Cảnh Nhiên nhân cơ hội tiếp tục xoa mái tóc mềm mại của Lâm Âm,
Trưởng thành ngoại trừ học cách chấp nhận mất đi, còn phải học cách đón nhận cái mới đến.
Cậu thu tay về, chỉ vào bản thân mình,
Ví dụ như, học được cách tiếp nhận sự tồn tại của anh.
Dưới áng nắng ấm áp, Lâm Âm dường như có thể nhìn thấy được tương lai.
Anh cũng sợ chứ.
Trần Cảnh Nhiên từ tốn nói,
Anh sợ anh nói ra, em sẽ né tránh anh.
Cậu rũ mắt xuống,
Anh sợ em sau khi biết nỗi lòng mình bị người khác biết sẽ chạy trối chết. Anh không có cách nào giải quyết được tình cảnh như vậy, cho nên mới lựa chọn không nói.
Lâm Âm yên lặng lắng nghe, đây là lần đầu tiên cô nghe Trần Cảnh Nhiên nói ra suy nghĩ của mình.
Không đúng, cô bỗng nhớ lại một chuyện mà mình vẫn luôn muốn biết câu trả lời,
Nụ hôn đầu của anh là cho ai?
Trần Cảnh Nhiên:
Em.
Lâm Âm cười nói:
Xem ra, đây chính là duyên phận, bạn học Tô.
Không ai ngờ được rằng người bạn trai mà Phó Gia muốn giới thiệu lại là Tô Mang. Lần trước chào nhau vội vàng nên cả hai bên đều không để lại phương thức liên lạc. Vốn tưởng chỉ là bèo nước gặp nhau, không ngờ lại có thể gặp lại.
Tới tận bây giờ giấc mộng tối qua vẫn còn làm cho cô sợ hãi, càng nghĩ càng sợ hãi. Có Trần Cảnh Nhiên ở bên cạnh, ít nhất có thể khiến cho cô có thêm cảm giác an toàn.
Lâm Âm nằm một bên giường ôm chăn, đêm tối yên tĩnh càng làm cô cảm thấy bất an. Cuối cùng, cô quyết định hỏi câu hỏi kia,
Người nghe em khóc lóc kể lể yêu người không yêu mình là anh sao?
Anh nói, em sẽ tin sao?
Trần Cảnh Nhiên cười khổ, có người bình thường nào sẽ tin được đây,
Lúc còn xa lạ thì không có cách nào lấy được sự tin tưởng của em. Đến khi quen thuộc thì lại không dám nói cho em biết.
Nhưng, chẳng lẽ anh định giấu cả đời luôn sao?
Lúc ngẩng đầu lên, trong mắt Lâm Âm đã ngấn nước.
Cô mỉm cười rạng rỡ, nhào vào lồng ngực cậu,
Vĩnh viễn không xa nhau?
Không dám chắc vĩnh viễn, thế nhưng anh muốn đi đến vĩnh viễn.
Trần Cảnh Nhiên cúi đầu, khẽ hôn lên mái tóc cô.
Lời hứa hẹn thời cấp hai chưa ai từng quên. Không ngờ thời điểm thực hiện lời hứa hẹn lại đến nhanh như vậy, Lâm Âm hơi buồn bực.
Chào tạm biệt Phó Gia và Tô Mang, Lâm Âm rầu rĩ không vui suốt dọc đường về.
Trần Cảnh Nhiên kiêu ngạo nói:
Tự học thành tài.
Lâm Âm ở trong ngực của cậu cười sảng khoái. Hình như cô phát hiện được thêm một thuộc tính tiềm tàng khác của bạn trai mình.
Phó Gia đáp:
Không còn nhỏ tuổi nữa, cũng tới lúc phải lập gia đình rồi. Ai giống cậu, tìm bạn trai nhỏ tuổi, muốn kết hôn cũng phải chờ thêm vài năm nữa.
Trần Cảnh Nhiên đột nhiên bị
chỉ điểm
liền lườm Phó Gia một cái.
Lâm Âm ngây ngốc.
Vừa đến liền chơi chiêu lớn, có cần thiết như vậy không?
Phó Gia không biết phải giải thích như thế nào,
Chuyện này mình mới nói với cậu thôi, ngay cả Tiểu Trình còn chưa biết nữa.
Không hề báo trước một chút nào.
Lâm Âm nhìn Phó Gia,
Cậu đột nhiên thông báo đã kết hôn, ai mà chịu nổi chứ?
Lâm Âm tính thử, sự thật đúng là như vậy. Phó Gia năm nay hai mươi ba tuổi, lớn hơn cô một tuổi, nhưng kết hôn muộn cũng đâu có sao, thật khó hiểu.
Cũng không thể kết hôn sớm như vậy mà.
Lâm Âm thắc mắc.
Ơ này, anh nói cho rõ ràng, anh…
Buổi tối trước khi ngủ, cô nghiêm túc suy nghĩ thật lâu, rồi quyết định ôm gối đi gõ cửa phòng Trần Cảnh Nhiên.
Ván cờ đó, anh thắng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.