• 709

Chương 65: Thế giới trong mơ (6)


Có lẽ trước đó vẫn còn công nhân nhưng bây giờ không biết những công nhân ấy đi nơi nào rồi.

Lâm Âm cảm khái:
Tìm được chỗ này đú8ng là may mắn, giống như hầm trú ẩn hồi xưa vậy.
Địa đạo dưới lòng đất không cần lo lắng về vấn đề thông khí.

Hơn nữa tất cả lối3 ra đều có thể khóa lại, đây đúng là một nơi trú ẩn không tệ.
Khuôn mặt của Vương Đại Thành xuất hiện trên màn hình.
Lâm Âm nhìn màn hình, quả nhiên sự việc giống như những gì giác quan thứ sáu của cô mách bảo.
Vương Đại Thành ngồi trước màn hình đùa nghịch cây bút, anh ta nói:
Mọi người thấy cảm giác trốn chui trốn lủi này vui không?
Nói xong nở nụ cười, sau đó lại tái mặt vì giận dữ, nói:
Tiếp theo chúng mày sẽ phải đối mặt với chuyện tàn khốc nhất! Tận thế đến rồi, thế giới này phải bị hủy diệt, không một kẻ nào có thể chạy thoát!
Cảnh tượng trên màn hình thay đổi, Cao Cảnh xuất hiện, lạnh lùng nói:
Mười phút nữa là xong rồi.
Lâm Âm thấy anh ta gõ cái gì đó trên bàn phím máy tính.
Vương Thiệu Toàn lắc đầu:
Hiện tại không có bất kì tín hiệu di động nào, hoàn toàn không có cách nào có thể liên lạc với bên ngoài.
Theo thông thường, nếu xảy ra thảm họa thì việc đầu tiên phải làm chính là khắc phục mạng lưới di động.
Mà theo tình huống thông thường thì sóng điện thoại không thể nào bị mất tín hiệu mới đúng, lẽ nào zombie còn kèm theo cả tính năng phá sóng?
Trần Cảnh Nhiên liếc mắt nhìn bản đồ trong tay Lâm m, hỏi:
Lối ra này có thể là đoạn đường đông nhất trung tâm thành phố, vì sao không chặn nó lại?
Vương Thiệu Toàn giải thích:
Khu dân cư và khu buôn bán khác nhau ở thời điểm đông đúc, nơi ban ngày nơi ban đêm.
Hơn nửa đêm còn ai đi dạo ở khu thương mại nữa, cho nên khi xảy ra chuyện, khu vực này rất ít người.
Lâm Âm nhìn gương mặt trẻ con, trong sáng của Vương Thiệu Toàn, trong lòng thầm nghĩ học sinh cấp ba đúng là ngây thơ, ngây thơ đến mức không thể hiểu nổi.
Lúc đối mặt với nguy cơ sống chết thì loài người mới là giống loài ích kỉ, đáng sợ nhất.
Cô tò mò hỏi:
Bây giờ còn dùng được di động không?
Lúc đến căn cứ tên tóc vàng cô có nhìn thấy một cửa hàng bán sạc điện thoại.
Lâm Âm gật đầu, nói như vậy rất có lý.
Hiện tại zombie chủ yếu là do con người biến đổi thành cho nên chỗ đông người cũng có nghĩa là đông zombie.
Vương Thiệu Toàn đi tới trước lối ra vào sờ cánh cửa xếp.
Tìm đồ ăn là nhất định, thế nhưng mục đích của Lâm Âm và Trần Cảnh Nhiên không chỉ đơn giản là sống sót.
Trông thấy một cửa hàng bán tivi bên cạnh đường, Lâm Âm lập tức ngợ ra.
Có cái gì có thể khiến phần lớn mọi người cùng lúc bị thu hút trong cùng một khoảng thời gian mà không phân biệt tuổi tác hay giới tính? Đáp án dĩ nhiên là chương trình sóng tivi.
Không có zombie, thật sự là một cảm giác tuyệt vời.
Thế nhưng đoạn đường đông đúc lại không có một ai, ít nhiều cũng tạo nên cảm giác kỳ quái.
Vương Thiệu Toàn nhìn cánh cửa, nói:
Cánh cửa này chỉ có thể mở ra từ bên trong, em không có chìa khóa.
Ý của cậu ta là nếu như bọn họ ra khỏi đây thì không thể bước vào lại được nữa.
Vương Thiệu Toàn đứng lên, vỗ vỗ tay phủi bụi, nói:
Chúng ta đi cửa này đi.
Cậu ta nói rồi nhấn nút mở cửa, cánh cửa xếp chậm rãi nâng lên.
Rốt cuộc bọn họ cũng có thể nhìn thấy thế giới bên ngoài.
Ánh mặt trời ấm áp, khung cảnh yên tĩnh.
Nhưng nếu muốn đi thì nhất định phải đóng cửa, không thì không khác gì mở rộng cửa cho zombie chạy vào tìm bạn bè mình.
Trần Cảnh Nhiên nói:
Đóng cửa đi, có nhiều cửa như vậy chắc chắn có thể tìm được một lối vào khác.
Vương Thiệu Toàn ẩn nút đóng cửa, sau đó nhân lúc cánh cửa đang hạ xuống nhanh chóng chui ra ngoài, như vậy là cửa được đóng lại.
Ba người đứng trên con đường vốn nhộn nhịp của thành phố, thầm tính xem nên đi đầu.
Đương nhiên đây chỉ là suy đoán của cô, có lẽ trong một chương trình nào đó đã có người dùng phương pháp đặc biệt để phát tán, khiến người dân đang xem chương trình bị biến đổi thành zombie.
Đến ngày hôm sau, những người bị biến đối lây lan cho những người khác, cuối cùng khiến cả thành phố biến thành như hiện giờ.
Đúng lúc Lâm Âm định nói cho Trần Cảnh Nhiên biết về suy đoán của mình thì đột nhiên tivi sáng lên.
Vương Đại Thành quay ống kính lại về phía mình, nhếch môi cười nói:
Vậy bắt đầu vào mười hai giờ đi, đừng ai nghĩ rằng có thể chạy thoát!
Xoẹt! - Màn hình tivi trở về tình trạng các làn sóng đen trắng đan xen.

Xem ra điện và tín hiệu điện đều đã được sửa rồi.
Trần Cảnh Nhiên nói.
Lâm Âm ngạc nhiên:
Điện vẫn còn mà đúng không? Trong căn cứ vẫn có điện mà?
Vương Thiệu Toàn:
Không phải ạ, trong căn cứ dùng máy phát điện, lúc trước không có điện nhưng bọn em tìm được một máy phát điện dự bị trong công trường.
Điều này cũng giải thích tại sao tivi lại bất ngờ bật lên.
Ba người vừa đi vừa nói chuyện, rất nhanh đã đến một trong những lố9i ra được ghi chú trên bản đồ.
Lâm Âm nhìn cánh cửa đã khóa lại, hỏi:
Đây là một trong số rất nhiều cửa hông đúng không?
Vương 6Thiệu Toàn ngại ngùng gãi đầu nói:
Lúc trước sự có zombie xông vào từ cửa hông nên bọn em đã lấy đồ chặn gần hết cửa hông rồi.
Cậu chỉ 5vào cánh cửa trước mặt,
Nhưng bọn em chỉ chặn một nửa, nhỡ đầu có zombie xuất hiện mà bọn em không có đường thoát, nên đã để lại vài cái.
Lúc đó bọn họ nghĩ có nhiều lỗi ra như vậy có thể đi ra ngoài bất cứ lúc nào.
Thế nhưng bọn họ lại không có cách chặn lại đường ống nước và đường ống thông gió nên lỗ hổng vẫn còn rất nhiều, may mắn là tới giờ vẫn chưa có con zombie nào chạy tới chỗ này.
Trần Cảnh Nhiên hỏi:
Các cậu tỉnh thế nào? Định trốn dưới lòng đất mãi sao?
Vương Thiệu Toàn lắc đầu:
Chắc chắn không được.
Cậu ta nói tiếp,
Ý định của em bây giờ là tập trung người bình thường vào một chỗ, như vậy chúng ta có thể ngăn lại đám zombie.
Nhưng mà hiện giờ không có cách nào thông báo cho người khác, hơn nữa bên ngoài có quá nhiều zombie, bọn em không dám đi ra.
Vì bất ngờ gặp phải Lâm Âm và Trần Cảnh Nhiên nên cậu ta mới có thể dẫn bọn họ vào đây.
Dù sao đây cũng là nguy cơ của cả một chủng tộc, loài người chắc chắn sẽ cùng nhau đồng tâm hiệp lực.
Nghĩ một lát rồi cậu nằm bò xuống đất, nhìn xuyên qua khe hở bên dưới để nhìn ra ngoài.
Lâm Âm cũng nằm bò xuống, khe hở quá nhỏ không thể nhìn rõ được tình tình bên ngoài, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể nhìn thấy một chút.
Trong phạm vi tầm mắt nhìn thấy không có bất cứ dấu hiệu nào cho thấy zombie đang hoạt động.
Lúc trước không bật được là vì không có điện, bây giờ có điện rồi nên tự động bật lên.

Hai mắt Lâm Âm sáng lên:
Vậy chúng ta có thể sử dụng điện thoại di động rồi đúng không?
Trần Cảnh Nhiên lắc đầu:
Sóng tín hiệu điện thoại là tín hiệu hai chiều, tần số trên 800M.

Tín hiệu truyền hình là tín hiệu âm thanh và hình ảnh một chiều, tần số dưới 780M, hai cái này không cùng một loại.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Trong Mộng.