• 709

Chương 66: Thế giới trong mơ (7)


So với suy đoán lúc trước của cô thì có sai về phương thức nhưng kết quả vẫn giống nhau.

Trần Cảnh Nhiên hỏi Vương Thiệu Toàn:
Đài truyền 8hình cách chỗ này xa không?
Lúc này Vương Thiệu Toàn mới lấy lại được phản ứng, đáp:
Đó chẳng phải là anh họ của em sao? Sao anh ấy lại ở trong 3tivi?
Lâm m:
Không kịp giải thích đầu, chúng ta đi mau thôi!
Trần Cảnh Nhiên tìm một chiếc xe hơi ven đường, cậu nhìn thoáng qua phát hiện chìa9 khóa vẫn đang cắm trong xe, chắc bị chủ nhân bỏ lại trong lúc chạy trốn.

Thời buổi này cái gì cũng có thể nhặt được trên đường, nhặt một 6cái xe cũng là chuyện hết sức bình thường.
ngày tận thế đã được hóa giải.
Giọng ca này sẽ trở thành truyền kỳ.
Một ngày sau khi giấc mơ kết thúc.
Lúc đối mặt với zombie thì ô tô chẳng có ích lợi gì, thậm chí còn khiến đám zombie chú ý, nghĩ 5thôi cũng biết là không thể chạy thoát, đa phần người bình thường đều lựa chọn bỏ xe mà chạy.
Thế nhưng tình huống của bọn họ lúc này rất đặc biệt, cần phải giành giật từng giây.
Lâm Âm và Vương Thiệu Toàn vội vàng lao lên xe, chiếc xe lao thẳng về phía đài truyền hình.

Vậy chúng ta làm chuyện có ý nghĩ là chuyện gì?
Lâm Âm hỏi lại.
Trần Cảnh Nhiên:
Hẹn hò.
Trần Cảnh Nhiên nhe hàm răng trắng bóc ra cười, nhìn Lâm Âm bằng ánh mắt chân thành.
Tới lúc ra tới phố Lâm Âm mới chợt nhận ra hôm nay là Thất Tịch, cô nhìn Trần Cảnh Nhiên, hỏi:
Có phải anh đã biết từ trước rồi đúng không?
Bình thường cô không quá để ý đến vấn đề ngày tháng nhưng Trần Cảnh Nhiên lại không giống người mơ mơ màng màng sống qua ngày.
Vương Đại Thành cười nói:
Chúng mày tới chậm rồi, Cao Cảnh đã hoàn thành xong, chỉ cần hai phút nữa là tín hiệu sẽ được truyền đi! Sau đó thể giới này chỉ còn lại zombie.
Lâm Âm nhìn thiết bị trên bàn, có lẽ đây chính là nguồn gốc của việc con người bị biến đổi.
Trên màn hình tinh thể lỏng là một đồng hồ đếm ngược, hiển thị thời gian còn lại không đến ba mươi giây.
Trần Cảnh Nhiên và Vương Thiệu Toàn khống chế được Vương Đại Thành và Cao Cảnh, sau đó trói bọn chúng lại trên ghế.

Khụ khụ.
Trần Cảnh Nhiên ho khan hai tiếng, tỏ ý đương nhiên mình biết.
Lâm Âm nhéo Trần Cảnh Nhiên một cái rồi cười trộm.
Muốn cùng cô đón Thất Tịch thì cứ nói thẳng đi, lại còn bày đặt ngại ngùng.
Vương Thiệu Toàn yếu ớt đi tới nói:
Đúng...
Trần Cảnh Nhiên một tay đỡ Lâm m, một tay đỡ Vương Thiệu Toàn, cả ba người nhanh chóng đi vào.
Dọc đường đi không có zombie cũng không có người, nên bọn họ nhanh chóng đi tới được phòng phát sóng trực tiếp.
Vương Đại Thành cùng Cao Cảnh đang ngồi ở đó, nhàn nhã tự tại.
Lúc ăn cơm, Lâm Âm đề nghị:
Tối nay chúng ta đi hát karaoke đi!
Trần Cảnh Nhiên nghe xong lập tức sặc cơm, đợi sau khi hết sặc mới hỏi:
Em hát vẫn còn chưa đã sao?

Lâm Âm nhìn Trần Cảnh Nhiên, giận dỗi hỏi ngược lại:
Anh chê em hát khó nghe chứ gì?

Không dám.
Trần Cảnh Nhiên nói,
Anh hát cũng không dễ nghe, so với việc hai chúng ta hành hạ lẫn nhau thì không bằng đổi sang làm chuyện khác có ý nghĩa hơn.
Lâm Âm nghe Trần Cảnh Nhiên nói vậy mới nguôi ngoai.
Dù sao lúc cậu bóc mẽ cô thì cũng tự kéo mình xuống theo.
Trần Cảnh Nhiên nghe được hai câu đành len lén bịt tai lại.
Bộ dạng của Vương Đại Thành và Cao Cảnh thì không khác gì sống không bằng chết.
Bắt bọn họ nghe một bài hát kinh khủng như vậy chẳng thà để bọn họ biến thành zombie cho rồi!!! Ngay cả việc bị biến thành thứ kinh khủng như zombie còn không đáng sợ bằng việc nghe tiếng hát này đâu...
Sau khi chiếc xe đi ra, những con zombie dần dần xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ.
Trần Cảnh Nhiên dựa vào khả năng lái xe thần sầu của mình tránh thoát được đám zombie, thuận lợi lái đến trước cổng đài truyền hình.
Lâm Âm là người đầu tiên mở cửa xe lao ra ngoài, sau khi hít mạnh vào một luồng không khí, cô lập tức nôn thốc nôn tháo ra ngay tại ven đường.
Có lẽ vì đêm nay là đêm Thất Tịch cho nên các cửa hàng đều tung các sự kiện phục vụ cho đêm Thất Tịch, đủ loại khuyến mãi hấp dẫn khách hàng.
Lâm Âm cảm thấy mấy thứ này quá hấp dẫn, mặc kệ có cần hay không, chỉ cần được giảm giá là cô đã muốn mua rồi.
Đến khi qua mấy con phố, hai tay Trần Cảnh Nhiên đã xách một đống túi lớn túi nhỏ, cậu khuyên nhủ Lâm Ấm:
Không cần phải mua nhiều như vậy đâu, em mua đến ba chai sữa rửa mặt rồi đấy, dùng hết được không?
Lâm Âm nhìn ba lọ sữa rửa mặt mà Trần Cảnh Nhiên nói đến, đáp:
Giá tốt mà, hơn nữa trong ba chai một chai là nước tẩy trang, một chai là tẩy da chết còn một chai là sữa rửa mặt dạng bọt, nó khác nhau mà!
Trần Cảnh Nhiên:
.
Thế giới của con gái thật phức tạp! Lâm Âm lại đi vào một cửa hàng, đồ giảm giá chẳng khác nào sự hấp dẫn trí mạng đối với phái nữ.
Lâm Âm cầm ghế đập thiết bị kia, chỉ cần đập hỏng thiết bị này là được.
Vương Đại Thành ngồi một bên nói:
Không đập nổi đâu, kể cả chỗ này có nổ tung thì cái thứ đó vẫn chẳng sây sát gì, ha ha ha ha ha ha...
Trần Cảnh Nhiên lập tức nện một quyển vào mặt Vương Đại Thành, sau đó nói với Lâm m:
Em đừng để ý đến gã, mau nghĩ cách làm nhiễu sóng.
Nếu không thể phá được thiết bị này thì phải nghĩ cách phá đường truyền sóng.
Lâm Ấm quan sát xung quanh rồi nhanh chóng kéo micro tới.
Hai phút - chỉ bằng thời gian của một ca khúc, Lâm Âm phát hiện thiết bị đã ngừng hoạt động.
Quay đầu nhìn lại thấy mọi người không biến thành zombie thì cô mới ngừng hát, sau đó làm một tư thế chiến thắng với Trần Cảnh Nhiên.
Cứ thể...
Ngoại trừ Trần Cảnh Nhiên là người lái xe ra thì hai người còn lại đều say xe.
Lâm Âm nôn xong mới đỡ được một chút, cô nói:
Chúng ta mau lên, nếu không...
e rằng không kịp.
Cô vẫn nhớ bọn họ cần phải tranh thủ thời gian, nếu không có thật sự muốn nằm xuống ngay tại chỗ này ngủ một giấc ba ngày.

Ủa!!!
– Một bên khác là tiếng nôn thốc nôn tháo của Vương Thiệu Toàn.
Trần Cảnh Nhiên đưa giấy cho Lâm m, đồng thời giúp cô vỗ lưng.
Trong lúc lái xe, bọn họ phải đóng kín cửa để phòng ngừa bất trắc rồi cộng thêm tốc độ quá nhanh nên mới thành ra như vậy.
Chẳng phải chỉ cần làm nhiễu sóng thôi sao? Đồng hồ đếm ngược trên màn hình tinh thể lỏng biến đổi từ màu xanh sang màu đỏ, và bắt đầu đếm ngược từ 120 giây!!! Khoảnh khắc sóng tín hiệu được truyền đi, trong nháy mắt tất cả những vật nhận tín hiệu trong thành phố đều trở thành vật dẫn, tivi, đài phát thanh, radio cũng bắt đầu phát sóng.

Yêuuuuuuu...
là gì em không biết, vì sao anh.
Lâm Âm gân cổ lên hát, hát đến khàn cả giọng, đằng nào cô cũng chẳng biết mình đang hát cái gì, cứ căng miệng gào loạn xạ thôi.
Cho tới khi mua đồ xong, Lâm Âm mới nhớ tới mục đích ngày hôm nay của bọn họ là gì.

Chết rồi! Cô dùng khoảng thời gian quan trọng này để đi mua sắm mất rồi.

Lâm Âm lén lút liếc mắt nhìn Trần Cảnh Nhiên, thấy sắc mặt cậu vẫn bình thường, liếc thêm cái nữa vẫn không thay đổi.

Trần Cảnh Nhiên thấy bộ dạng rụt rè của Lâm Âm thì bất đắc dĩ nói:
Nhớ tới anh rồi à?
Lâm Âm gật đầu, tỏ vẻ cực kì ngoan ngoãn.

Trần Cảnh Nhiên thở dài:
Em đấy...
Lâm Âm đi tới, nhón chân hôn nhẹ một cái lên má Trần Cảnh Nhiên.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Trong Mộng.