• 709

Chương 68: Phong vân ma giáo (1)


Hai người họ lại một lần nữa xuất hiện trong mơ.

Lần này Trần Cảnh Nhiên mặc một bộ y phục cổ màu xanh, bên hông đeo một than8h kiếm cổ.
Trong thế giới này chỉ có những người có linh căn mới có thể dùng phép thuật.
Cùng một tấm phù chú, người có linh căn khác nhau sẽ tạo ra hiệu quả khác nhau.
Lâm Âm khoa tay múa chân làm một tư thế, nói:
Yes, sir!
Nhưng sau khi khoa tay múa chân xong cô mới phát hiện động tác này không phù hợp với thế giới này lắm.
Cô lè lưỡi, đổi một hành động khác nói:
Đã biết, sư đệ
Trần Cảnh Nhiên nhếch môi cười:
Em chắc chắn là muốn làm sư tỷ sao?
Lâm Âm nhở tới kí ức làm chị
bị thảm thống thiết
của mình, hình như làm sư tỷ lại càng thêm xấu hổ.
Lâm Âm gọi đây là thiết lập của giấc mơ.
Lâm Âm và Trần Cảnh Nhiên là đệ tử của một môn phái tu tiên, tất nhiên sẽ là người có thiên tư xuất sắc được đặc cách thu làm đệ tử.
Cô liền lắc đầu, sau đó trong đầu bỗng lóe lên một từ: Đạo lữ!
Vậy dùng đạo lữ thay cho sư tỷ là được rồi.
Sau khi nói xong, trong đầu của cô nhảy ra một đoạn kiến thức nói rằng đạo lữ trong thế giới này có nghĩa là: Phu thê.
Lâm Âm đỏ mặt, vòng ra sau Trần Cảnh Nhiên rồi đẩy người đi, vừa đẩy vừa nói:
Đi thôi đi thôi, chẳng phải cần phải điều tra ma giáo gì đó sao?
Trần Cảnh Nhiên cười khẽ, không tiếp tục trêu ghẹo Lâm Âm nữa, nếu không cô bạn gái này thẹn quá hóa giận thì xong đời.
Lâm Âm nghiêng đầu, hỏi:
Cái gì là Cửu Tự Chân Ngôn? Nam mô a di đà Phật sao?
Cô xòe tay ra đếm,
Không đúng, nam mô a di đà Phật chỉ có sáu chữ thôi.
Trần Cảnh Nhiên:
...
Coi như cậu đã hiểu vì sao giấc mơ này lại lộn xộn, hỗn tạp đủ loại từ tiên hiệp đến giả tưởng rồi đủ loại nguyên tố như vậy.
Trần Cảnh Nhiên giải thích Cửu Tự Chân Ngôn không phải là nam mô a di đà Phật xong, lại chuyển đề tài câu chuyện chuyển về giấc mơ.
Vì là thung lũng không đáy nên mới gọi là Quy Khư.
() Trích Thang Vấn - Liệt Tử.
Không biết đêm nay bọn họ có thể ngắm trăng trên mặt biển hay không, thế nhưng người trước mặt quả thật chính là người trong lòng.
Lâm Âm vừa định
trổ tài
văn nghệ một chút thì Trần Cảnh Nhiên lại nắm lấy tay cô, gấp gáp nói:
Chúng ta đi mau thôi.
Cậu lo trời tối sẽ không an toàn, dù sao buổi đêm ngủ bên ngoài sẽ đối mặt với rất nhiều nguy hiểm.

Nhìn bên trong!
Trần Cảnh Nhiên chỉ về phía trước.
Lâm Âm nhìn theo tay cậu, phát hiện làng chài ven biển ở đang ngay trước mắt, tháp canh cao vút ở giữa nơi trống trải này vô cùng nổi bật.
Lâm Âm hứng thú sờ cằm lượn quanh Trần Cảnh Nhiên một vòng, sau khi quan sát xong cứ cười mãi.
Trần Cảnh 3Nhiên bị nụ cười của cô làm cho khó hiểu, hỏi:
Vẻ mặt của em sao lại kỳ quái vậy?
Lâm Âm lè lưỡi, nói:
Không ngờ anh mặc như thế 9này lại đẹp trai như vậy.
Mang lại cảm giác tiên phong đạo cốt, cấm dục mê người.
Lâm Âm thấy sự lãng mạn đã theo gió bay xa, thế nhưng ngủ lại ở chỗ đồng không mông quạnh này thật sự rất đáng sợ, thế là cô quyết đoán bước nhanh hơn.
Trời dần tối hẳn, nhiệt độ cũng xuống thấp hơn.
Hiện tại chưa phải tình huống nguy hiểm, hai người có thời gian để tiến hành phân tích tình huống của giấc mơ này.
Trần Cảnh Nhiên nói:
Độ ẩm trong không khí ở đây rất lớn.
Cậu có thể cảm nhận được sự ẩm ướt xung quanh, đồng thời cây cối xung quanh đều mọc thành bụi khá rậm rạp, đoán chừng là có liên quan đến lượng mưa ở đây.
Chuyển này bọn họ cần điều tra Ngưu gia thôn, đây là một làng chài nhỏ nằm ở phía Đông thế giới này.
Lâm Âm giẫm lên bờ cát, cát ở đây là kiểu cát ẩm, lầy lội.
Cậu nói:
Chúng ta đến đây để tìm manh mối của ma giáo...
Hang ổ của ma giáo! Hai mắt Lâm Âm sáng rực, có vẻ cô đang rất hứng thú.
Trần Cảnh Nhiên sờ xấp bùa chú trong túi, cảm thấy hành trình này thật nguy hiểm, nhưng khi nhìn đến bộ dạng phấn khởi của Lâm Ấm chỉ có thể đỡ trán:
Cẩn thận làm trọng.
Dù sao
Ngạc
vẫn còn đang ẩn trốn, bọn họ không thể khinh thường được.
Theo thiết lập của giấc mơ lần này, Lâm Âm và Trần Cảnh Nhiên là đồng môn của một môn phái tu tiên, phụng mệnh sư môn đi điều tra tung tích ma giáo ở Ngưu gia thôn.
Ở trong giấc mơ, đôi lúc Lâm Âm sẽ tự động nhập vào vai của một nhân vật nào đó đồng thời cũng có ấn tượng về thân phận cũng như quá khứ của nhân vật, cảm giác giống như thật sự trải qua cuộc sống của nhân vật đó.
Lâm Âm nhíu mày, cô rút một tấm phù trong vạt áo ra rồi kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa, nói với sự nghi ngờ:
Hình như em biết chút phép thuật.
Cô đứng thẳng dậy, lần đầu tiên sử dụng phù chú
quen thuộc
này:
Thái Thượng lão quân! Lập tức nghe lệnh!
.
Thế rồi, đầu ngón tay của cô ngưng tụ lại một quả bóng nước.
Cô đánh vỡ bóng nước trong tay, hỏi:
Vì sao thần chú lại là Thái Thượng lão quân?
Thái Thượng lão quân lập tức nghe lệnh, cứ như như mấy bộ phim chiếu trên tivi lúc họ còn nhỏ.
Trần Cảnh Nhiên cười nói:
Anh cảm thấy đây là do em không nhớ được thủ thể của Cửu Tự Chân Ngôn cho nên...
Cửu Tự Chân Ngôn là câu lệnh trước khi lâm trận dùng phối hợp với phù chú để đạt hiệu quả cao hơn.
Hai người nhìn kĩ, thấy trong hổ đất vừa được tạo ra còn bao phủ bởi một lớp sương trắng, không ngờ kiểm khí này lại có cả hàn khí đi cùng.

Em là thủy linh căn, anh là bằng linh căn.
Lâm Âm lại ngưng tụ một quả cầu nước để nghịch.
Câu nói này không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu bọn họ, giống như chứa đựng một manh mối vô cùng quan trọng.
Cuối ngày, mặt trời dần lặn xuống.
Dưới ánh mặt trời, bóng nước trong suốt phát ra ánh sáng ngũ sắc.
Lâm Âm dùng một ngón tay khác đâm vào, bóng nước yếu ớt vỡ ra khiến tay cô ướt đẫm, Trần Cảnh Nhiên cũng móc phù chú ra, tay phải rút kiểm, tay trái dùng bùa:
Thái Thượng lão quân! Lập tức nghe lệnh!
Cậu vung nhẹ kiếm lên, kiếm khí bắn ra tạo thành một cái hố lớn trên mặt đất.
Cô đón lấy cơn gió thổi từ trên biển đến rồi đột nhiên nói một câu:
Phía Đông Bột Hải.

Tên gọi là Quy Khư.
Trần Cảnh Nhiên híp mắt nhìn mặt biển vô tận.
Phía Đông Bột Hải, không rõ là xa bao nhiêu dặm có một vùng nước lớn, thực tế là một thung lũng không đáy.
Trần Cảnh Nhiên đương nhiên không quen vớ6i những lời khen thẳng thắn thế này, cậu ho khan vài tiếng giấu đi sự ngượng ngùng của mình:
Chúng ta phân tích tình huống hiện tại5 trước đi.
Lâm Âm ngoan ngoãn gật đầu, cô phải kiềm chế dục vọng ngu ngốc đang nhen nhóm của mình lại để nghĩ
chuyện lớn
.
Hai người quan sát bốn phía, bắt đầu đưa ra những phán đoán ban đầu.
Trời dần tối, mặt trăng leo lên thay vị trí của mặt trời.
Lâm Âm bỗng nhớ tới một câu: Trăng trên biển là trăng của trời, người trước mắt là người trong lòng.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Trong Mộng.