• 709

Chương 69: Phong vân ma giáo (2)


Lâm Âm nghĩ rằng mình sắp bị ánh mắt của những người dân nơi đây đâm thủng.

Những người đàn ông trong làng đều nắm chặt8 công cụ trong tay, ai ai cũng cao to lực lưỡng.

Ngẩng đầu lên thì thấy người đứng trên tháp canh đang giương cũng nhằ3m thẳng vào bọn họ.
Ngưu xa thôn cách xa thành trấn, sống chủ yếu bằng nghề đánh cá.
Lâm Âm vốn cho rằng nơi đây sẽ nghèo khó vô cùng nhưng sau khi vào làng cô mới phát hiện nơi đây hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của bọn họ.
Trong thôn không thiếu gì, cũng không có vẻ nghèo túng.
Còn thôn dân của Ngưu gia thôn thì hoàn toàn không quan tâm đến lại lịch của bọn họ, chỉ có thái độ đề phòng lúc ban đầu, điều này có chút kỳ lạ.
Chưa kể, nếu xét về mặt địa lý mà nói thì Ngưu gia thôn sản xuất rất nhiều đồ phơi khô, thế nhưng trong thôn lại không có phương tiện để vận chuyển thì thật vô lý.
Chỉ có hai cách giải thích cho việc này, một là có người đến tận nơi thu mua hoặc là nội bộ thôn dân có thể tiêu thụ hết.
Lâm m:
Thôn này đúng là quá biệt lập rồi.
Cô nhớ tới ánh mắt lúc trước của thôn dân, lập tức bổ sung,
Có cảm giác thôn này vô cùng chán ghét những người ngoại lai.
Trần Cảnh Nhiên cũng nhớ lại tình cảnh vừa rồi, đáp:
Không phải, muốn cắt đứt với thế giới bên ngoài cũng không dễ, hơn nữa xem ra bình thường vẫn có người ngoài thường xuyên tới đây.
Bởi vì thôn dân không hỏi hai người đến từ đâu, điều này vô cùng kỳ lạ.
Nếu như thật sự sống cách biệt với thế giới bên ngoài thì tất nhiên sẽ tò mò về lai lịch của bọn họ.
Thử nghĩ mà xem, trong
Đào Hoa Nguyên
khi người dân ở trong Đào nguyên nhìn thấy người đánh cá thì phản ứng đầu tiên chính là - hoảng sợ, sau đó hỏi han rất nhiều.
Trước đây cô đã từng thấy loại nhà này trên tivi nhưng lần đầu tiên đặt chân vào nên cảm thấy hơi mới mẻ.
Vợ trưởng thôn ôm một bộ chăn nệm tới, nói:
Buổi đêm ở đây rất lạnh.
Đột nhiên bà nghĩ tới điều gì đó liền quay sang hỏi hai người,
Quên mất không hỏi quan hệ của hai người là...
Trần Cảnh Nhiên:
Phu thê.
Vợ trưởng thôn thở phào, cười nói:
Hai người trông rất xứng đôi.
Lâm Âm nghe vậy lập tức cười cong cả mắt, cô nhận lấy chăn, nói cảm ơn rồi thuận tiện hỏi một câu:
Khi tới đây tôi thấy thôn dân phơi rất nhiều hải sản, mọi người đều ăn những thứ đó sao?
Phu nhân lắc đầu, đáp:
Không phải.


Được rồi.
Trưởng thôn đột nhiên lên tiếng cắt đứt lời của vợ mình, sau đó nói với Lâm Âm và Trần Cảnh Nhiên,
Hai người nghỉ ngơi sớm đi, tới đêm cũng đừng bước ra khỏi phòng.
Sau khi vợ chồng trưởng thôn rời đi, Lâm Âm và Trần Cảnh Nhiên trải chăn nệm ra rồi bắt đầu thảo luận.
Trưởng thôn dẫn hai người vào nhà, dặn vợ mình chuẩn bị phòng.
Lâm Âm đánh giá căn nhà, nhà cửa ở đây giống với nhà sàn, chủ yếu làm từ trúc.
Khoảng không phía dưới căn nhà có thể tránh việc nước biển dâng lên cùng với muỗi và côn trùng.
Lâm m:
Anh cho rằng hải sản trong thôn bán cho ai? Liệu có phải bán cho ma giáo không?
Hải sản trong thôn chất thành từng đống từng đống, trước của mỗi nhà đều phơi, trên giá là từng chuỗi từng chuỗi hải sản, bọn họ không muốn để ý cũng không được.
Trần Cảnh Nhiên nghĩ một lúc rồi đáp:
Rất có khả năng, dù sao chúng ta đi nửa ngày mới đến được đây, người ở Ngưu gia thôn muốn vận chuyển nhiều hàng như thể ra ngoài cũng không tiện.
Nơi này có rất nhiều hải sản, nhưng theo bọn họ biết thì từ Ngưu gia đi đến thôn trấn gần nhất cũng phải mất mấy ngày.
Trong thôn không nhìn thấy bất cứ phương tiện chuyên chở nào nên có lẽ người trong thôn chỉ có thể đợi người đến tận cửa thu mua.
Dường như chỉ cần một lời không hợp là bọn họ lập tức ra tay.
Hai người đứng im tại chỗ, d9uy trì trạng thái địch không động thì ta không động.
Mãi cho đến khi có một ông lão đi tới mới phá vỡ cục diện bế tắc 6này.
Lâm Âm nói thầm trong lòng, ánh mắt vừa rồi của họ không phải ánh mắt lạ lẫm, nếu kéo dài thêm nửa phút nữa có khi ánh mắt ấy có thể xé nát hai người bọn họ.
Trần Cảnh Nhiên nói lại chuyện xin nghỉ lại một đêm, trưởng thôn nói:
Vậy xin mời đi theo tôi.
Trưởng thôn dẫn Lâm Âm và Trần Cảnh Nhiên về nhà mình.
Dọc đường đi, cô âm thầm đánh giá thôn làng này.
Trần Cảnh Nhiên ngủ không sâu, thấy cô cử động liền hỏi:
Sao thế?
Lâm Âm trả lời:
Có cái gì đốt em, ngứa quá.
.
Mặc dù thôn dân nói ban đêm sẽ lạnh nên chuẩn bị chăn nệm cho bọn họ, thế nhưng nhiệt độ ban đêm vẫn khá nóng nên Lâm Âm chỉ dùng chăn đắp ngang bụng.
Không ngờ cái chân lộ ra bên ngoài lại bị đốt.
Ông lão chống gậy, run rẩy đi tới trước mặt bọn họ rồi cười với Lâm Âm và Trần Cảnh Nhiên, nói:
Khách phương xa 5tới, tôi là trưởng thôn của Ngưu gia thôn.
Thoạt nhìn có vẻ như đây là người phụ trách của thôn này.
Ông lão đưa mắt nhìn xung quanh rồi giải thích:
Xin lỗi, chúng tôi ở đây rất ít khi có người tới nên mọi người hơi lạ lẫm.
Ông lão vừa nói xong, Lâm Âm phát hiện người trên tháp canh đã rút cung lại.
Những thôn dân khác cũng không nhìn chằm chằm bọn họ nữa mà lặng lẽ tiếp tục làm chuyện của mình.
Trần Cảnh Nhiên mở mắt, ngồi dậy:
Em đưa chân đây anh xem.

Lâm Âm bò dậy, đưa hai chân qua.
Hai người mượn ánh trăng ngoài cửa sổ kiểm tra.
Đây cũng chẳng phải lần đầu đầu tiên cô ngủ trong mơ.
Trần Cảnh Nhiên cũng cảm thấy buồn ngủ, cậu nhắm hai mắt lại.
Nửa đêm, Lâm Âm đang mơ mơ màng màng thì đột nhiên cảm thấy chân đau nhói, cô đưa tay sờ thử thì thấy sưng lên nên nhắm mắt gãi, nhưng càng gãi lại càng ngứa.
Nhất định nó sẽ không để bọn họ ở đây
nghỉ mát
đâu, chắc chắn nó sẽ tìm cái gì đó bắt bọn họ phải làm.
Lâm Ấm ngáp một cái rồi nằm xuống giường.
Do phải đi một đoạn đường rất xa nên lúc này cả người cô rất mệt, vì vậy nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Trần Cảnh Nhiên tiếp tục nói:
Phạm vi một trăm dặm quanh Ngưu gia thôn không có bất kì thôn xóm nào khác.
Nếu như nói tin tức của ma giáo truyền ra từ đây thì tất nhiên ma giáo sẽ ở một nơi nào đó gần chỗ này.
Cho nên, Trần Cảnh Nhiên mới suy đoán Ngưu gia thôn rất có thể chính là nơi tiếp tế lương thực cho ma giáo.
Lâm Âm nóng lòng muốn tìm kiếm, nhưng Trần Cảnh Nhiên lại ngăn lại:
Đợi nghỉ ngơi xong lại tính.
Lâm Âm hỏi:
Nếu cả nửa năm mà ma giáo vẫn không có động tĩnh gì thì làm thế nào?
Trần Cảnh Nhiên lắc đầu, những cái khác cậu không dám khẳng định nhưng cậu đã quá quen thuộc với
Ngạc
.
Hỏi xong còn muốn mời về nhà giết gà mở tiệc, người trong thôn đều tới hỏi thăm.
() Đào Hoa Nguyên là một trong những sáng tác nổi tiếng của Đào Tiềm, một danh sĩ trong lịch sử văn học cổ điển Trung Quốc.
Nếu là sống tách biệt với thế giới thì phản ứng của thôn dân trong
Đào Hoa Nguyên
mới là phản ứng bình thường.
Ánh trăng rất sáng nên chiểu rõ đôi chân trắng nõn của Lâm m, cả vết sưng bị Lâm Âm gãi đến chảy cả máu nữa.

Lâm Âm lo lắng, hỏi:
Thế này có độc hay không?
Nơi này gần biển, rừng cây rậm rạp, khí hậu ẩm ướt, rất thích hợp cho những loài côn trùng sinh sản.

Trần Cảnh Nhiên hỏi:
Đau không?
Lâm Âm lắc đầu đáp:
Ban đầu có đau một chút, nhưng bây giờ chỉ thấy ngứa.
Lúc bị cắn cô có cảm giác giống như đang bị hút máu, giống như ống kim tiêm lành lạnh đi vào cơ thể.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Trong Mộng.