• 709

Chương 70: Phong vân ma giáo (3)


Trong hoàn cảnh an tĩnh như thế này thì chỉ một tiếng vang nhỏ cũng được phóng đại đến vô hạn.

Trần Cảnh Nhiên móc một lá bùa ra, 8mấp máy môi, sau đó khẽ vung tay lên.

Một luồng ánh sáng lóe lên trong đêm đen, sau đó là một tiếng
rầm
.
Tiếng nói chuyện cô vừa nghe thấy lại xuất hiện rồi! Trần Cảnh Nhiên cũng nghe thấy, cậu lấy ra một xấp bùa ra rồi mượn ánh trăng tìm tòi, sau đó lấy hai tấm bùa đưa cho Lâm m, nói:
Bùa ẩn thân.
Bùa ẩn thân, sau khi sử dụng có thể khiến người khác không nhìn thấy mình.
Hai người sử dụng bùa ẩn thân rồi lặng lẽ mở cửa đi ra.
Lâm Âm nhìn thấy trên tháp canh vẫn có người đang trực, trong lòng thầm cảm thấy may mắn vì bọn họ có chiêu xài bùa này.
Lâm Âm
hừ
một tiếng, tức giận nói:
Chuyện này quả nhiên không đơn giản!
Cô nhớ lại những gì mình vừa nghe được, nói tiếp:
Bọn họ nói đến cuộc sống...
Cô cảm thấy câu này rất có ẩn ý,
Giống như là, cứ đến một thời gian Ngưu gia thôn sẽ phải công thức ăn cho muỗi mặt quỷ, cái này giống như là...
Vốn từ của cô nghèo nàn, cô giương mắt nhìn Trần Cảnh Nhiên.
Trần Cảnh Nhiên ngẫm nghĩ một lát, nói:
Chăn nuôi.
Lâm Âm lập tức đồng ý, nói:
Đúng, đúng như vậy! Ngưu gia thôn giống như là vườn thức ăn của muỗi mặt quỷ.
Cô nhìn lại vết đốt sưng to trên chân mình, lo lắng hỏi:
Chắc muỗi mặt quỷ này không mang theo bệnh truyền nhiễm gì chứ?
Trong trí nhớ của cô có một loại bệnh truyền nhiễm tên là
sốt xuất huyết
, do muỗi làm vật trung gian truyền bệnh.
Ví dụ như muỗi sẽ lây lan bệnh sốt xuất huyết, bệnh viêm não, sốt xuất huyết Dengue.
Lúc hai người họ đến thì hai người trong phòng đã nói chuyện rất lâu rồi.

Biết cái gì mà biết, chỉ là hai đứa nhóc con còn chưa dứt sữa thì có thể phát hiện ra cái gì, bà đừng có mà đoán mò!

Nhưng mà...
nhưng mà tôi cảm thấy day dứt lương tâm quá.

Hừ, có cái gì mà day dứt! Thêm vài kẻ lạ mặt đến đây nữa là cuộc sống của chúng ta không cần phải lo lắng gì thêm.

Nhưng mà muỗi mặt quỷ..

Muỗi mặt quỷ chỉ cần máu của thiếu nữ trẻ tuổi là được.
Đây là cuộc nói chuyện của hai vợ chồng trưởng thôn.
Nhưng xem tình hình bây giờ, có lẽ là bọn họ đã bị con yêu quái này hút cạn cả máu.
Trần Cảnh Nhiên chỉ hoa văn mặt quỷ, nói:
Con yêu quái này có một cái túi ở bụng dùng để chứa máu, chúng sẽ đem số máu hút được cống hiến cho nữ vương của chúng.
Muỗi mặt quỷ tuy gọi là muỗi nhưng thực tế chúng là sự kết hợp của muỗi, ong mật và kiến.
Chúng có quần thể mẫu hệ khổng lồ, sau khi
nữ vương
ăn no sẽ sinh sản thêm nhiều muỗi mặt quỷ.

Nhỡ đâu...


Hai kẻ đó đến nơi này không chừng là đang chạy nạn, thiết nghĩ có chịu thiệt thòi cũng không dám lộ ra đâu.

Cũng không chắc, nhìn cô gái yêu kiều đáng yêu kia...
có khi nào lại khóc náo lên không?
Lâm Âm và Trần Cảnh Nhiên nghe được nội dung mấu chốt liền rón rén đi về phòng.
Đây là một loài yêu quái thường xuất hiện ở những vùng đất ẩm ướt, thức ăn của chúng là máu của động vật và nhựa thực vật, chúng thích nhất là máu của những cô gái trẻ tuổi.
Trong thế giới của giấc mơ này, bên cạnh việc có rất nhiều loại bùa chú thì còn có đủ loại yêu quái trên trời dưới bể.
Chậc chậc, yêu quái còn chọn cả giới tính nữa cơ đấy! Lâm Âm giận dữ dùng tay bóp chết con muỗi, khiến bàn tay cô bỗng chốc ướt nhẹp.
Đột nhiên Lâm Âm nghe được tiếng nói chuyện, cô ghé sát vào cửa sổ, căng tai nghe ngóng.
Trong thôn lúc này rất yên tĩnh, chỉ có ánh trăng chiếu vào trong nhà.
Cô nghe thấy tiếng chuột chạy qua xà nhà, nghe tiếng gió thổi khiến lá cây va vào nhau.
Lâm Âm hoài nghi:
Cặp vợ chồng vừa rồi...
bọn họ...
Mặc dù đây là thế giới tiên hiệp, việc xuất hiện yêu quái là rất bình thường, thế nhưng kẻ làm chủ trong thế giới này vẫn là con người, yêu quái chỉ chiếm phần nhỏ.
Ngưu gia thôn xuất hiện muỗi mặt quỷ thì chắc chắn sẽ có một vài biện pháp chống muỗi.
Hai người đi vòng quanh căn nhà một vòng, cuối cùng tìm được vị trí phát ra âm thanh, sau khi nghe rõ mới phát hiện đây là phòng của trưởng thôn.
Lâm Âm và Trần Cảnh Nhiên đứng dưới mái hiên cửa sổ, không dám phát ra tiếng, im lặng nghe ngóng.
Bên trong phòng có hai người đang nói chuyện, có vẻ như là một nam một nữ.

Á!
Lâm Âm kinh sợ kêu lên, hình như cô vừa nhìn thấy một khuôn mặt.
Lâm Âm ngậ5p ngừng mấy giây, nói:
Trên cánh của nó có mặt người.
Đổi sang một góc độ khác mới phát hiện đó là hoa văn trên cánh.
Sau khi quan sát một cách tỉ mỉ, Lâm Âm bổ sung:
Nhìn giống như muỗi nhưng lại có đặc điểm giống bướm.
Trần Cảnh Nhiên nói:
Đây là muỗi mặt quỷ.
Cậu chỉ vào cánh con muỗi, hoa văn trên cánh của nó trông giống một cái mặt quỷ, đó cũng chính là gương mặt mà Lâm Âm nhìn thấy lúc trước.
Trần Cảnh Nhiê3n đã dùng phù chú bắt được
hung thủ
, sau đó xuống giường nhặt về.
Lâm Âm rướn cổ lên, nhìn ngó:
Mau cho em xem.
Trần Cảnh Nhi9ên đặt thứ vừa nhặt vào lòng bàn tay, nhờ ánh trăng để thấy rõ

là gì.


có một đôi cánh khổng lồ cùng với một ống hút thậ6t dài để rút máu giống như ống kim tiêm.
Sau khi dùng khăn tay của Trần Cảnh Nhiên lau xong, cô mới phát hiện tay mình toàn máu là máu.
Lượng máu này nhiều gấp mấy lần lượng máu của một con muỗi bình thường hút, có cảm giác đem đến bệnh viện làm xét nghiệm máu cũng được.
Lâm Âm tức giận nói:
Đây toàn là máu của em!
Không ngờ được lại có loại sinh vật thế này tồn tại, cô ai oán nói:
Em có phải cái bịch máu đâu, để nó hút thêm mấy lần nữa chắc em sẽ ngoèo luôn mất.
Lúc mới tới Ngưu gia thôn, trông thấy những người phụ nữ gầy yếu như que củi trong thôn cô còn cảm thấy do ở đây quá hoang vắng nên bọn họ bị thiếu dưỡng.
Con muỗi mặt quỷ này lớn gần bằng nửa bàn tay của Trần Cảnh Nhiên, nhưng chủ yếu là do cánh lớn chứ cơ thể của nó rất nhỏ.
Trông thì thấy lớn hơn muỗi bình thường rất nhiều nhưng loài yêu quái này khi hành động lại nhẹ nhàng, lúc bay không tạo ra âm thanh lớn, so với muối trong đời thật không giống cho lãm.
Trần Cảnh Nhiên và Lâm Âm đều có những kiến thức liên quan về loài sinh vật này nhờ vào thiết lập của giấc mơ.
Nhất là vòi hút của loại sinh vật này chẳng khác gì cái kim tiêm được rất nhiều người sử dụng, cô lo lắng mình sẽ mặc bệnh truyền nhiễm gì đó.

Trần Cảnh Nhiên vỗ đầu cô:
Đây là thế giới tiên hiệp, sẽ có khả năng bị trúng độc hơn là bị bệnh truyền nhiễm.
Cũng đúng nha! Trần Cảnh Nhiên hỏi:
Không ngứa nữa à?
Lúc này Lâm Âm mới phát hiện mình đã không còn cảm thấy ngứa nữa.

Thế nhưng vết sưng kia không tan ra mà nhìn cứ y như một ngọn đồi nhỏ trên chân cô.

Cô không thấy mình có phản ứng kỳ lạ nào nên cũng yên lòng, nói:
Muỗi mặt quỷ này chắc không phải chỉ có một con chứ?
Trần Cảnh Nhiên:
Xem ra đêm nay chỉ phái tới một con.
Lâm Âm nghi ngờ:
Vậy ngày mai em có nên nói với bọn họ chuyện em bị đốt không?
Nếu như không nói gì mới bị bại lộ.

Không đúng, trưởng thôn đã bắt đầu hoài nghi lai lịch của bọn họ rồi.

Thế nhưng trưởng thôn lại muốn cô ngậm bồ hòn làm ngọt nên tất nhiên sẽ không thể truy hỏi lại lịch của cô.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Trong Mộng.